Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 1: Tận thế bắt đầu.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1: Tận thế bắt đầu.


Đồng thời điểm, một đội quân có vũ trang, chống b·ạo đ·ộng xuất hiện, bắt đầu diễu hành trên phố, đi cùng với họ là một nhóm công nhân mặc đồ bảo hộ, che kín từ đầu tới gót chân, mang theo bình phun diệt khuẩn, tiến vào hiện trường.

Các hành khách trên xe buýt bắt đầu bàn tán xôn xao, nghe nói phía trước đã x·ảy r·a t·ai n·ạn khá nghiêm trọng, dường như đã có t·hương v·ong, thế nên LAPD đã phong tỏa con đường này, không thể đi tiếp.

Cho đến khi một người đàn ông da trắng bước lên xe, anh ta lớn tiếng thông báo với mọi người, và nói bằng tiếng địa phương rằng: “Cảnh sát đã bắn người! Chúng bắn một tay vô gia cư, hình như đến hai mươi lần!”

Nhân chứng vật chứng trước mặt, Tuân không thể không tin rằng, mình đích thực đã xuyên không……

Nhân vật chính của chúng ta xen lẫn vào đám đông như người mất hồn, dường như chỉ mỗi hắn là hướng tiêu cự về địa điểm chiếc xe c·ấp c·ứu đậu lại, nơi các nhân viên EMT đang chăm sóc v·ết t·hương trên cánh tay của một sĩ quan.

Thoát ra đám đông, giữa ba người lại xảy ra tranh cãi, làm chậm trễ không ít thời gian, nhưng không cách nào tránh khỏi, đây là cách mà các gia đình đổ vỡ vận hành, trông rất phiền phức, giống như, không thể cắt đứt, không thể dính liền.

Những tiếng cười man rợ, những cú đập giòn giã, người đi đường thét lên vì sợ hãi, phương tiện đi lại bị hủy hoại, công cộng bị tàn phá, các đường dây khẩn cấp bận rộn, những kẻ mất trí vẫn nhảy nhót trên đường phố, cùng những hiểm họa tiềm tàng từ những cái xác.

“Bấy giờ, Ðức Chúa Jesus kêu lên một tiếng lớn nữa, rồi trút linh hồn. Kìa, bức màn trong đền thờ bị xé ra làm hai, từ trên xuống dưới. Ðất rung, đá nứt, các mồ mả mở ra, và thây của nhiều thánh đồ đã an giấc sống lại. Sau khi Ngài đã sống lại, họ ra khỏi phần mộ, vào trong thành thánh, và hiện ra cho nhiều người.”

Phóng nhãn ra xa, trên khắp Los Angel·es, những câu chuyện tương tự cũng đang diễn ra, tất cả đều đồng nhịp để dâng lên một khúc đưa tiễn nền văn minh nhân loại trở về với đất mẹ, vì không gì có thể ngăn cản cơn thịnh nộ của Chúa trời, khi ngày tận thế giáng xuống, khải huyền mở ra. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngay lập tức, sự hỗn loạn bừng lên, nuốt chửng cả con phố.

Cũng may, Tuân đã đợi được người mình cần đợi, Travis và Elizabeth không biết lúc nào đã đến bên cạnh Christopher, hai người lôi kéo Christopher bỏ đi, Tuân cũng lén lút theo sau. (đọc tại Qidian-VP.com)

Không mất bao lâu, cuộc t·ranh c·hấp giữa người b·iểu t·ình và người thi hành nhiệm vụ trở nên gay gắt, dần mất kiểm soát. (đọc tại Qidian-VP.com)

——

Hiện trường vụ án bị khoanh vùng tại một giao lộ, nơi cái xác của người đàn ông vô gia cư nằm lấp ló dưới lớp vải trắng, khuôn mặt bị biến dạng và cơ thể thủng nhiều chỗ như tổ ong, do bị đ·ạ·n đạo tàn phá.

Ở khu phố Sherman Oaks, tại một đoạn đường tắc nghẽn, trên một chiếc xe buýt, một người thanh niên tựa đầu bên cửa sổ, nhắm mắt ngủ ngon lành, thi thoảng còn phát ra tiếng ngáy ngủ, bất chấp những động tĩnh xung quanh.

Tin tức bùng nổ lập tức khiến hành khách trên xe đứng ngồi không yên, trong lòng dấy lên bất bình cùng phẫn nộ.

Thành thật mà nói, Tuân cũng không muốn đến gần Christopher chút nào, những thằng nhóc bất hạnh, thiếu thốn tình cảm, sự thấu hiểu và công nhận, lúc nào cũng muốn chứng minh bản thân ưu việt, cho dù tỏ ra điềm tĩnh, lầm lì, cũng chỉ để che giấu nội tâm là hàng tá những mâu thuẫn khó lường, dễ manh động và làm những việc mất trí.

Lúc bấy giờ, tiếng còi hụ vang lên, chiếc xe c·ấp c·ứu từ sau vượt lên trước, dòng xe tan ra như nước, chúng nép vào nhau, nhường chỗ cho xe c·ấp c·ứu đi qua.

Trong mắt hắn, Christopher chính là một ví dụ điển hình cho các dấu hiệu báo trước sẽ phát triển theo một hình thức tiêu cực như vậy, nhưng Tuân cũng không còn cách nào khác, hắn không muốn lạc mất đầu mối dễ thấy nhất liên kết tới đường dây sinh tồn trong thời gian tới.

Ai đó đã bước vào vùng cấm, buộc các sĩ quan phải hoàn thành công việc của họ.

Gia đình Manawa không khỏi bối rối với những gì đang diễn ra, tình hình trở nên nghiêm trọng hơn những gì họ nghĩ, Travis nhanh chóng thay đổi ý định, anh và vợ con cần một nơi trú ẩn an toàn, cho đến khi cảnh sát dọn dẹp cuộc b·ạo l·oạn.

Chương 1: Tận thế bắt đầu.

Phía trước Tuân bây giờ là thiếu niên Christopher, người đang cầm camera, nhận được sự cổ vũ nồng nhiệt của người b·iểu t·ình, cậu ta trở thành tiêu điểm, khi chống lại người thi hành nhiệm vụ.

“Đi thôi, đi nào, Chris! Chạy đi!” Travis quát lên, khiến Christopher tỉnh lại, đồng thời cũng từ bỏ chống cự lại gia đình.

Thế nhưng liếc mắt qua bên kia, người ngồi đối diện với Tuân bây giờ là một thiếu niên người Mỹ gốc Maori, Tây Ban Nha, nhớ không lầm thì cậu ta tên là Christopher Manawa, con trai của hai nhân trong phim ảnh, Travis Manawa và Elizabeth Manawa.

Tin tức cảnh sát bắn người vô gia cư lan ra nhanh chóng, khiến hầu hết người mắc kẹt trên đoạn đường này không chịu ngồi yên trong xe, thế là mọi người ráo riết xuống xe tìm tới hiện trường, để tận mắt xác nhận và tham gia vào vụ việc.

“Ai đã đưa mình đến đây? Điều gì chờ đợi mình ở phía trước?” trong đầu Tuân lúc này chỉ luẩn quẩn những câu hỏi tương tự như thế, ngủ một giấc cứ như đã lãng phí một đời, có những chuyện không cách nào quay lại.

Los Angel·es, California, một ngày đặc biệt vào tháng tám, khi nhà trường cho học sinh nghỉ học, nhân viên trong công ty thôi việc, người dân đổ bộ trên các con phố, ồ ạt tới các siêu thị, trung tâm mua sắm, để xếp thành hàng dài, chờ đợi.

Lúc bấy giờ, bất ngờ, một tiếng s·ú·n·g vang lên, cắt ngang bầu trời quang, khiến tất cả mọi người điêu đứng, chấm dứt mọi hành động phản kháng.

Ba người dắt nhau bỏ chạy, trong khi thiểu số người xung quanh dần có dấu hiệu trở nên điên loạn, bắt đầu đập phá, ném đồ vật lạ, t·ấn c·ông cảnh sát, những người đã trực tiếp gây ra cuộc b·ạo l·oạn này bằng cường quyền và sự đàn áp, thậm chí c·ướp b·óc một cách trắng trợn.

Mà Tuân cũng không ngoại lệ, vẻ mặt đầy bàng hoàng, giờ phút này hắn chỉ cảm thấy chuyện này giống như một trò đùa, đáng lẽ chỉ diễn ra trong phim, hoặc trong tiểu thuyết mà thôi.

Người thanh niên này là Tuân, 24 tuổi, một châu Á trẻ, làm công việc của một producer, đồng thời là một con nghiện phim, có niềm đam mê lớn với âm nhạc, điện ảnh, và phụ nữ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vết thương đó, nó trông như một vết cắn, khá sâu, xé toạc cả da thịt, và hầu hết mọi người chưa có hiểu biết gì về nó, nên chắc chắn rồi, người này sẽ không sống lâu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn đã thức trắng cả đêm để luyện xong phần 1 của bộ phim “The Walking Dead: Fear” vào ngày nghỉ cuối tuần, thế nên Tuân rất cần ngủ bù vào ban ngày, mặc dù hắn có thể sẽ bất ngờ khi tỉnh dậy.

Cách đó không xa, nhân vật chính của chúng ta vẫn luôn theo sau ba người, ngay khi nhận thấy bọn họ chậm lại, Tuân đoán đây chính là nơi mình cần đến.

Người đến vây xem ngày càng đông, dân chúng đứng ngoài hàng rào chỉ trỏ lên án, tính cả nhóm người đến sau, đã có hàng chục người, trong vô thức tạo thành một cuộc b·iểu t·ình tự phát, có quy mô nhỏ, và đang không ngừng gia tăng.

Tiếng nói to nhỏ rộn ràng cũng ảnh hưởng đến người đang say giấc, Tuân tỉnh dậy trong sự phiền nhiễu, đôi mắt lèm nhèm nhìn ngó xung quanh, khung cảnh khá là mơ hồ, hắn cũng không biết mình đang ở đâu nữa.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1: Tận thế bắt đầu.