Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2: Gia nhập.
Cảnh tượng kinh hoàng này lại diễn ra giữa phố, trước sự thờ ơ đáng kinh ngạc của con người, Christopher không thể tin vào mắt mình, chuyện như vậy lại có thể xảy ra.
Christopher trở nên ngoan ngoãn một cách lạ thường, cùng Elizabeth tránh qua một bên.
Bốn người tập hợp tới trước cửa tiệm cắt tóc Salazar, đúng lúc chủ tiệm xua đuổi vị khách cuối cùng khỏi cửa.
Phải biết, Daniel là một người thông minh, vừa độc đoán, đồng thời là một tay sinh tồn lão luyện, một kẻ đáng gờm trong những ngày đếm ngược đến tận thế, rất khó để có được sự thỏa hiệp của ông, nếu hành vi và ngôn ngữ không có tính thuyết phục.
Thấy vậy, Christopher cũng thận trọng nhìn hướng Travis, rồi quay lại đáp: “Cái gì cơ? Về chuyện mà anh nói? Walker?”
“Chúng đột nhập vào nhà bên cạnh,” Tuân nói tiếp, “anh không muốn Chris thấy cảnh này đâu. Hy vọng anh sẽ bảo vệ được cậu ta, nếu chúng xông vào đây.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Con nhìn thấy gì?” Travis đi tới, Christopher lắc đầu nói dối, “không, không nhìn thấy gì cả.”
“Chris!” giọng nói của Travis vang lên, “hãy tránh xa khỏi cửa sổ!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cửa vừa mở ra, ngay lập tức một đám người xô cửa xông vào, chúng mang theo hung khí tới, chạy xồng xộc vào nhà, bắt đầu đập phá trắng trợn, mà không đoài hoài gì tới người sống.
“Chính là nơi này!” Tuân nhanh chân tiến đến, lúc chạy ngang qua ba người Travis, không quên nhắc nhở một câu, “ở đây. Nơi này. Nhanh nào!”
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Travis hướng về bà Griselda, khiến bà mềm lòng, Daniel không khỏi bất lực, đành phải cho bốn người vào nhà.
“Làm tốt lắm,” Tuân âm thầm giơ ngón tay cái, Travis quả thực có tiềm chất của nhân vật chính, khả năng thuyết phục và ứng biến vô cùng thành thạo.
“Đi mà nói với cảnh sát.” Daniel đáp.
“Không vấn đề,” Tuân đáp, rồi quay sang ra hiệu với Daniel.
Trong lúc chờ đợi, Tuân đã suy nghĩ rất nhiều, nếu đã không thể trở lại, hắn cần phải sống sót thật tốt trong thế giới này, tốt nhất là c·h·ế·t già, con cháu đầy đàn.
Chương 2: Gia nhập.
Chương 2: Gia nhập.
Travis im lặng chốc lát rồi đáp: “Tôi nghĩ đó là lý do.” Sau đó anh bỏ đi.
Tất nhiên, Christopher bị cho ra rìa.
“Mọi người sắp xếp đồ đạc đi,” Tuân nói. “Khẩn trương lên, sắp đến lượt chúng ta rồi đấy!” lần này hắn thực sự nghiêm túc.
Travis thấy thế, không nghĩ ngợi, anh dẫn theo gia đình chạy theo Tuân, “Liza, Chris, hướng này!”
Lúc bấy giờ, Ofelia đột nhiên chạy ra, đến chỗ Daniel, xác thực với mọi người rằng, nhà bên cạnh đã không chống cự được.
“Nghe này,” Travis nói, mặt nghiêm, “tôi rất biết ơn cậu giúp đỡ, nhưng hãy tránh xa thằng bé, được chứ?”
Trời chuyển tối, đêm đã khuya, ngọn lửa bừng sáng trên những con phố.
Sau chuyện này, cái đầu của Travis nguội lại, anh trở về bên cạnh Elizabeth, và bắt đầu thảo luận với cô về chuyện gì đó, mà cả hai không muốn Christopher nghe.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên, ăn mặc dơ bẩn, bước đi loạng choạng, trông y hệt tay vô gia cư bị cảnh sát triệt hạ trước đó, cơ thể Christopher run lên bần bật, bởi vì hành động của tiếp theo của người này, thật vô nhân tính.
Hai người trò chuyện được một lúc, Tuân bỗng tỏ ra thần bí, lén lút liếc mắt Travis một cái, rồi nói: “Chris, có thứ này, cậu chắc chắn muốn nhìn thấy.”
Tại nơi trú ẩn, bầu không khí ảm đạm trôi qua chậm chạp, những âm thanh va đập đầy kích động, và những tiếng la hét chưa từng thưa bớt, chỉ có gia tăng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Muốn làm được như thế, hắn cần đồng minh, rất nhiều người đồng minh.
Dường như sự có mặt của hắn, gián tiếp làm cho tiến độ kịch bản xảy ra chút ít sai lầm, nó như một hồi chuông cảnh tỉnh đối với Tuân, rằng trên thế giới này không có gì là tuyệt đối.
Cũng may, cô con gái xinh đẹp của Daniel, Ofelia xuất hiện kịp thời, làm cầu nối cho hai người bố hạ hỏa, mới không xảy ra chuyện.
Bằng một vết cắn chí mạng vào cổ, hắn ta đã hạ gục một vị sĩ quan xấu số trong lúc bất cẩn, trước sự chứng kiến của nhiều người, nhưng không dừng lại tại đó, hắn bắt đầu hủy hoại và nuốt chửng con mồi.
“Họ sẽ cướp cái gì ở đây?” Travis hỏi lại, “lược à?”
“Cảnh sát không thể làm gì hơn,” Tuân nói, mắt nhìn ra ngoài phố, “chính họ đã gây ra điều này. Họ không muốn chúng ta thấy, không muốn chúng ta biết, bất cứ điều gì về chúng.”
Thấy vậy, Travis quay sang nhìn Tuân, rồi ngồi xuống bên cạnh hắn, “cậu đã cho thằng bé thấy gì?”
Trong tiệm cắt tóc, lối ra vào bị phong kín, Tuân an phận ngồi cạnh cửa sổ, tay vén rèm nhìn ra bên ngoài, càng ngày càng ra dáng tận thế, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Travis làm trò.
Gia đình Salazar cũng chuẩn bị xong, một nhóm bảy người tập hợp đến cửa phụ, Travis lớn tiếng căn dặn: “Nhớ đi sát nhau. Tôi tại phía trước, cậu giữ mọi người không lạc nhau được chứ?”
“Tránh xa khỏi đó, được chứ?” Travis nói. “Hãy qua bên kia cùng mẹ con đi.”
Năm ngón tay thọc vào chỗ vết thương rồi xé toạc cổ họng của gã xấu số, máu búng lên như vòi phun nước, che lấp khuôn mặt đầy khát khao của hắn, cái mồm đỏ chót của quỷ bắt đầu nhe nanh, nó cắn xuống, rồi xâu xé từng khối thịt lớn, như thể cơn đói sẽ không bao giờ kết thúc.
“Làm ơn đi,” Travis nói. “Ngoài này rất không an toàn!”
Trong lúc mất dần hy vọng, khóe mắt Travis bắt gặp nữ chủ nhân tiệm cắt tóc, bà Griselda đang ngồi trong nhà nhìn ra, anh nhanh trí nói tiếp: “Xin ông, xin bà, chúng tôi chỉ cần một chỗ để đợi, rồi sẽ rời đi ngay khi có thể.”
Daniel cầm chìa khóa nói: “Đi thôi!”
“Xin lỗi, thưa ông,” Travis tiến lên, “chúng tôi có thể vào trong được không?”
Cảm thấy nhàm chán, Christopher tới cảm ơn và bắt chuyện với Tuân, mà Tuân cũng không ngại tiễn đưa cho cậu chút ít tình thương, đồng thời vén tấm màn sự thật lên cho dễ thấy.
Đạo diễn nói là cần có việc gì đó để làm trong lúc chờ đợi, thế là Travis nhảy cẩng lên, chạy loanh quanh nhà của người lạ, rồi hô hào tìm lối thoát hiểm, chọc cho Daniel xuýt nữa thì đuổi cả bọn rời khỏi đây.
“Chúng ta sẽ an toàn,” Travis an ủi con trai, “cảnh sát sẽ làm tốt công việc của họ, trong vòng một tiếng nữa, cùng lắm là hai.”
“Chris, chuyện gì vậy con?” Elizabeth vội chạy đến bên cạnh hỏi han, Christopher chỉ nhìn Travis rồi lắc đầu.
Christopher giật mình, lùi bước về sau, khuôn mặt tái mét, đầy hoảng hốt.
“Họ sẽ không vào đây đâu,” Travis nói, Elizabeth lên tiếng, “sao anh biết?”
“Khác biệt văn hóa,” Tuân thầm nghĩ, nhưng đây là điều hắn muốn, chính xác là hắn cố ý làm vậy, có một triết lý gọi là “trục trặc sẽ khiến người ta chú ý đến sự liên kết nhiều hơn” Tuân biết đến nó qua một cuốn sách nào đó, và nó đúng trong hầu hết mọi trường hợp mà hắn áp dụng.
“Kế hoạch là gì?” Tuân hỏi, Travis đáp: “Tôi có một chiếc bán tải gần đây, chúng ta sẽ đến đó.”
Nói rồi, Tuân nhích qua một bên, nhường chỗ cho Christopher tiến tới, cậu ta ngồi xuống, vén thanh rèm cửa sổ lên, rồi ghé mắt vào lỗ nhỏ quan sát. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Những gì nó cần thấy,” Tuân nói với vẻ thản nhiên, “nó không phải thằng bé.”
“Không, tôi nghĩ họ mới là mối nguy,” Travis nói. “Ý tôi là, họ sẽ không cho ai rời khỏi đây!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Được rồi, chúng ta phải ra khỏi đây!” Travis cũng không dám lạc quan nữa, anh hối thúc mọi người chuẩn bị nhanh chóng.
“Đừng kinh ngạc quá đấy,” Tuân gật đầu nói nhỏ. “Bố cậu sẽ phát hiện.”
“Tôi đã thấy Chris trong cuộc biểu tình,” Tuân nói, “cậu ta đã rất dũng cảm.”
Hắn bình tĩnh quan sát, rất dễ dàng phát hiện bảng hiệu “Salazar” trước một căn nhà tương đối xập xệ so với các căn nhà lân cận.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.