Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 11: Mục tiêu và phương hướng.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11: Mục tiêu và phương hướng.


Đề nghị này của Tuân dường như làm mạch suy nghĩ của mọi người trở nên rõ ràng hơn.

“Vệ sinh. Em muốn đi cùng không?” Nicholas quay mặt lại hỏi, khiến Alicia nhìn hắn đầy ghét bỏ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cũng may, họ kiên trì đến khi có người hô lên: “Đến rồi, chính là nó!”

“Một nơi trú ẩn an toàn,” Bethany nói rõ hơn. “Có nguồn cung cấp nhu yếu phẩm cùng năng lực tự sản xuất.”

Hơn một giờ đồng hồ trôi qua.

Dĩ nhiên, bên trong hộp không chứa hàng cấm, chỉ có khoảng chục viên Dolophine.

Tuân đột nhiên quay sang hỏi, khiến Bethany nhất thời không trả lời được.

Hai mẹ con nhà này hẳn là đã cãi nhau to vào đêm qua.

Song nó cũng không khiến Nicholas trở nên ngoan ngoãn. Có lẽ cậu cần một cú sốc về mặt tinh thần để quyết tâm hơn.

Tuân lắc đầu, quay sang Bethany, nói: “Cô đã khám cho Nick?”

“Chúng ta phải vượt qua trại quân sự,” Madison nói, mắt nhìn Nicholas, khiến cậu rùng mình.

“Có mạo hiểm quá không?” Alicia cau mày,

“Tự mà lo liệu.” Tuân nói, tay ném cho hắn một lọ thuốc, rồi đi xung quanh giúp những người khác.

Những người khác nhìn nhau giây lát, cũng cất bước đi theo.

Lần cuối cùng hắn cần đồ vật này, là khi chứng kiến cái xác gần như không đầu của Peter, bây giờ là vì áp lực của sự tin tưởng, và các vấn đề tồn tại trong nhóm.

Alicia nói tiếp: “Mặc dù rất khó khăn, nhưng nó cũng đáng giá để mạo hiểm.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong khi Madison quá để tâm vào việc trả tự do cho Travis mà cả ngày đấu tranh với gã chỉ huy q·uân đ·ội,

“Chiếc xe thì sao?” Nicholas hỏi.

Rất nhanh, toàn bộ độ đạc chất đầy trong cốp xe, chỉ còn lại mấy cái balo nhỏ, vơi nửa, giảm tải gánh nặng trên vai rất nhiều.

Lương thực b·ị đ·ánh cắp cùng chiếc xe, chưa ai ăn gì từ đêm qua giờ, lúc này bụng đói, cổ họng khô khốc, ý chí và thể lực cũng nhanh chóng bị bào mòn.

Nghĩ tới đây, Madison tức giận đứng dậy đi tìm Nicholas.

Nhưng Nicholas nói: “Nó sẽ tiết kiệm thời gian hơn. Chúng ta sẽ không thể đi tiếp nếu mất quá nhiều sức lực.”

Chỉ có hai cái lều, ba nam, ba nữ chia ra ngủ khá là trật trội, nên Tuân quyết định ngủ trong xe, cũng đỡ phải đau đầu chen lấn với hai thằng ngốc, còn là hai kẻ có vấn đề.

“Không, anh ấy sẽ g·iết tất cả chúng ta,” Alicia nói, “nếu nó mất kiểm soát.”

“Đúng, nó chính là mục tiêu của chúng ta,” Tuân nói. “Bethany, cô muốn đi đâu?”

Nicholas mỗi ngày đang hít thở dựa trên số thuốc cấm mà cô mạo hiểm lấy về, phòng trường hợp cơn nghiện của cậu ta phát tác và mất kiểm soát.

“Những người tốt,” Tuân nói thêm ý,

“Cũng chỉ là suy luận, có thể họ đã bỏ đi,” Madison nói. “Chúng ta phải đến đó mới biết được.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Không,” Bethany nói. “Nick có trong danh sách, nhưng cậu ta đã trốn mất.”

Suy nghĩ một chút, mong muốn của Bethany thật ra là giúp đỡ được nhiều người nhất có thể, tốt nhất là giải quyết luôn t·hảm h·ọa này. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dưới ánh nắng gay gắt của mặt trời, sáu người còn bước đi trên sa mạc, lưng tháo mồ hôi, vẫn chưa thấy đích đến đâu.

“Chúng ta sẽ tìm một chiếc khác,” Alicia nói, trợn mắt, rồi bỏ đi.

“Trang trại sẽ hủy diệt nếu gặp phải một đàn kéo tới,” Nicholas tiếp tục chống đối nhưng nghe rất có lý. “Hơn nữa, việc xây dựng và gia cố hàng rào cần nhân lực và thời gian.”

Cả đám thảo luận nửa giờ không có kết quả, trong khi Madison đồng ý việc nên đi tiếp, thì Nicholas tin rằng quay lại sẽ an toàn hơn.

Mọi người hướng ánh mắt mong đợi nhìn tới, liền thấy một trại quân sự bị bỏ hoang không người, cũng không có bóng dáng xác sống.

“Tôi sẽ để cậu ta làm bạn với đám xác sống khi có cơ hội,” Tuân đột nhiên bật cười, nói chuyện khó hiểu, “trông lũ xác sống có giống Nick khi lên cơn nghiện không?”

Nicholas không hề gây chuyện trong lúc đó, nhưng cũng không tập trung cai nghiện như lời cậu ta nói.

“Giống như chơi trò tung đồng xu vậy, thật vô nghĩa,” Nicholas đứng dậy rời đi.

“Việc này nhờ cô nhé,” Tuân nói. “Cậu ta sẽ g·iết c·hết chính mình, trước khi đám háo ăn kia tới.”

“Mọi người nghĩ Nick đi đâu?” Tuân nói, hiếm thấy hắn lại đốt điếu thuốc, đặt lên môi.

“Nó không cản bước được chúng ta, không phải sao?” Nicholas nói, miệng cười, rồi xung phong tiến vào từ nơi hàng rào bị sụp đổ.

“CDC,” Bethany nói. “Nếu có một nơi nào đó còn hy vọng, thì chỉ có thể là CDC.”

“Tôi nhìn thấy một ít Dolophine, nó sẽ giúp cậu ta cầm cự,” Bethany lắc đầu nói: “Vấn đề của Nick chỉ có cậu ta mới giúp mình được.”

Một lúc sau, Madison cùng Nicholas trở về với khuôn mặt bí xị, trên má Nicholas còn có năm dấu tay, cậu ta hờn dỗi trốn vào trong lều, cùng với Christopher.

“Chúng ta sẽ tìm thêm người,” Tuân nói. “Nó cũng không nhất thiết là một trang trại. Nếu có đầy đủ nhân lực, chúng ta sẽ có nhiều lựa chọn hơn.”

Chương 11: Mục tiêu và phương hướng.

“Có vẻ nơi này trống rỗng,” Tuân thở phào, lau mồ hôi trên trán, sau khi đã quan sát một vòng, “chia ra đi, nhưng đừng rời khỏi tầm mắt của nhau. Kiểm tra những chiếc xe bị bỏ lại, căn lều, thùng chứa đồ, chúng ta không muốn bỏ qua bất cứ thứ gì.”

“Có chuyện gì với em ấy vậy?” Nicholas nhìn qua Tuân.

“Nếu câu chuyện diễn ra như vậy, chúng ta có một trại quân sự tràn ngập phía trước, và một đám c·ướp lẫn trốn đâu đó xung quanh.” Nicholas không lạc quan cho mấy.

Thấy vậy, Madison làm sao còn không hiểu, Nicholas đã nói dối cô suốt khoảng thời gian sinh sống ở vùng an toàn.

“Hãy cẩn thận, những tên kia có thể giả c·hết,” Madison nhắc nhở.

Mọi người bắt đầu chia ra tìm kiếm, Alicia kiểm tra những chiếc xe, Madison thăm dò trong lều, Nicholas cùng Bethany động tay động chân với những chiếc thùng, Christopher tự ý rời khỏi tầm mắt mọi người, Tuân thì chỉ đi xung quanh trại để đảm bảo sẽ không có gì bất ngờ xảy ra.

“Được rồi, mọi người hãy chuẩn bị đi,” Tuân vỗ tay. “Bỏ lại những đồ vật không cần thiết, chúng ta còn một chặng đường dài phải đi.”

Bên trong trại quân sự, ngoài tháp canh ra, không có một tòa nhà nào cả, đúng hơn là những chiếc lều lớn đã được dựng lên.

“Đúng như dự liệu, chúng đã bỏ đi,” Tuân nói, mắt quan sát tường rào đã sụp đổ, cùng những cái xác nằm bừa bãi dưới đất, tại đây quả thực đã có một cuộc chiến thảm liệt.

Alicia vạch cái túi sách đắt tiền, nay dùng để chứa đựng thuốc men ra, “một số thứ đã biến mất,” cô nói và nhìn vào mẹ mình.

“Nick đáng bị như vậy,” Alicia nhìn chỗ khác nói.

“Chúng ta cần một mục tiêu cụ thể để đi tiếp,” Tuân nói, đầu hắn sưng to vì hai mẹ con liên tục chống đối nhau. “Nếu không, tất cả cùng quay lại thị trấn sẽ an toàn hơn.”

Bị nhìn thấu ý đồ, khiến cậu ta không khỏi có chút xấu hổ, Nicholas quả thực muốn tìm một ít “thuốc giảm đau” cho mình, từ các căn lều.

“Đừng kỳ vọng quá nhiều, Bethany,” Tuân nói. “Nhưng chúng ta sẽ đến đó, được chứ?”

“Mục tiêu? Sống sót?” Alicia tròn mắt hỏi.

“Chúng ta sẽ đi tiếp và giúp đỡ những người sống sót trên đường đi,” Alicia nói,

“Nick, anh đi đâu thế?” Alicia hỏi.

“Nick, giúp tôi trông coi Bethany,” Tuân nói, cười rất thiện chí. “Cô ấy là người quan trọng nhất trong chúng ta.”

Tuân cười ha hả rất vô tâm, những người khác cũng kéo nhau đi nghỉ ngơi.

Phương hướng và mục tiêu rõ ràng, y tưởng của mọi người trở nên nhất quán, để đi đến một quyết định cuối cùng.

——

Mặc dù vậy, nó cũng giúp Nicholas bớt lo lắng hơn, vì Madison đã lấy lại toàn bộ số Morphine mà cậu đánh cắp.

“Hả, tốt, tốt thôi,” Nicholas cười ngượng ngùng đáp lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nông thôn, trang trại,” Madison nói. “Nó đáp ứng đầy đủ nhu cầu của chúng ta.”

Trò đùa này không vui, Tuân âm thầm liếc qua Christopher, người đang ngồi một góc ôm chân, lại thêm một cái tên trong danh sách Whisperers.

Sáng hôm sau, mọi người nhanh chóng tập trung lại, để cân nhắc việc nên quay lại thị trấn, hay đi thăm dò trại quân sự.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11: Mục tiêu và phương hướng.