Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 10: Giá trị của Tuân.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10: Giá trị của Tuân.


“Những người khác cũng nghĩ vậy,” Tuân nói.

“Trại quân sự nằm ở vị trí này.” Bethany chỉ vào bản đồ. “Nó được dùng để s·ơ t·án người tị nạn, nhưng đã mất liên lạc từ nhiều ngày trước.”

“Điều cần cân nhắc bây giờ là,” Tuân nói, “tìm nhiên liệu ở đâu.”

“Chúng ta sẽ đi đâu?” Alicia hỏi.

Đúng vậy, người kia không ai khác chính là Christopher, cậu ta đã tỉnh dậy từ lúc được cứu ra, nhưng vẫn trầm lặng từ đó đến giờ.

“Nó không quan trọng,” Bethany tiến tới, ngồi xuống. “Nhóm của cậu cần một bác sĩ, nên tôi ở đây.”

Khi màn đêm buông xuống, chiếc xe chở sáu người thoát ra khỏi thành phố, và những chú chim sắt lượn lờ trên bầu trời.

“Điều gì khiến mẹ tin tưởng ông ấy?” Nicholas hỏi. “Một người đã lừa dối con gái mình, hủy bỏ thỏa thuận, t·ra t·ấn và g·iết người?”

Họ trở về bằng đường cũ đến bãi đổ xe.

Chương 10: Giá trị của Tuân.

Đó là lời cuối cùng cô được nghe trước khi Bethany mất ý thức.

Cả nhóm không ai không vui vẻ, khi sự an toàn của bản thân, lại có thêm một tầng bảo hiểm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Quả thật, những hành động có tính toán của Tuân, dựa trên tình báo có sẵn, đem lại cho mọi người những ích lợi không hề nhỏ.

“Cả lương thực và nước uống nữa,” Alicia nói. “Chúng ta mất phần lớn nhu yếu phẩm trong chiếc xe bị lấy cắp. Chỉ còn lại lều trại, quần áo, một ít vật phẩm cá nhân chất trong xe.”

“Ok, vậy chúng ta sẽ chia ra hai nhóm,” Nicholas nói. “Cần có ai đó ở lại để trông coi chiếc xe, cùng xử lý một số chuyện, nếu nó xảy ra.”

Quân đội trấn giữ, q·uân đ·ội viện trợ, c·hết thì c·hết, rời đi thì rời đi.

“Nhiên liệu đủ không?” Tuân hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Em không biết,” Alicia lắc đầu, cái đầu nhỏ đang khá bế tắc.

Chương 10: Giá trị của Tuân.

“Không phải là một chuyện tốt?” Alicia đáp. “Ý em là, nếu tìm thấy những người sống sót khác, chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nếu không tiếp thêm nhiên liệu,” Madison lắc đầu, “chúng ta sẽ dừng lại giữa sa mạc.”

Hắn đặt Bethany lên xe, chính mình thì chuyển lên hàng ghế giữa, rồi mở cửa sổ, ngoắt tay ra hiệu mọi người nên xuất phát.

“Tuân, cậu nghĩ thế nào?” Madison hỏi.

Một ưu thế sẽ b·ị b·ắt kịp khi mọi người dần thích nghi với hậu tận thế.

Sau quyết định của Tuân, mọi người bắt đầu thảo luận, lên kế hoạch sẽ quay lại thị trấn vào ngày mai.

“Ông ta đã lấy đi những chiếc xe,” Nicholas khá tức giận.

“Chúng bị thu hút bởi âm thanh?” Madison hỏi.

Vì hắn thừa hiểu, bản thân chẳng có tài cán gì trong lĩnh vực này, ngoại trừ việc nắm giữ nhiều thông tin hơn người khác một chút.

Mặt trời leo lên cao.

“Cô ổn không, tiến sĩ Exner?” Tuân hỏi, mặt mỉm cười, không có vẻ gì là hối lỗi.

“Bethany, mọi người có thể gọi tên tôi,” Bethany bắt tay với Tuân, dường như là chấp nhận một mối quan hệ hợp tác.

Cũng là một trong những lý do khiến lời nói của hắn trở nên có trọng lượng.

“Chúng ta sẽ không mất Travis, nếu ông ấy làm theo thỏa thuận,” Nicholas trèo lên xe và đóng sập cửa.

Nơi họ phát hiện chỉ còn lại một chiếc xe, và Daniel cùng gia đình đã rời đi.

“Chris, có muốn đi cùng hay không?” Tuân nhìn ra xe hỏi.

Đến lúc này, Tuân cũng không khỏi sững sốt, vì nhận ra trọng lượng trong lời nói của mình.

Nhưng chuyện này đã vượt khỏi tầm kiểm soát, hắn không có ý định sẽ lãnh đạo người nào cả, Tuân chỉ muốn thắt chặt mối quan hệ với những người có năng lực, sau đó nằm ngửa mà sinh tồn.

“Licia, ý em là, chúng ta nên ở yên tại chỗ, và không làm gì?” Nicholas hỏi lại.

“Hy vọng thế,” Tuân nhìn ra bên ngoài, hắn lại không thể nói trước được điều gì. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghe thấy Tuân hỏi, cậu lủi thủi bước lên xe, mà không nói lời nào.

Mượn lý do đã từng thăm dò bên ngoài hàng rào khi còn ở vùng an toàn, Tuân bắt đầu chia sẻ những hiểu biết về lũ xác sống.

“Để cậu ta yên tĩnh một chút,” Tuân đặt tay lên vai Madison. “Cũng may chúng ta không mất chiếc SUV.”

Nếu quả thực phần lớn xác sống bị chạy về Los Angel·es, thì những khu vực xa hơn chút sẽ tương đối an toàn vào sáng hôm sau.

Chiếc xe không dừng lại, vòng qua một thị trấn và tiến ra sa mạc.

Mọi người khá bất ngờ khi thấy Bethany bước ra với vẻ bình tĩnh như vậy.

Bầu trời đỏ rực như máu, chiếc nấm lửa khổng lồ trồi lên mặt đất, khói bụi như thủy triều cuốn trôi những tiếng khóc than.

Kết quả của việc Tuân luôn cố gắng nâng tầm giá trị của mình trong mắt mọi người.

“Đại khái là đồn điền đã thất thủ trước xác sống, một số người đã đào ngũ bỏ trốn, sau đó tập hợp thành một nhóm phạm tội?” Tuân vuốt cằm, cảm thấy khả năng cao là sự việc đã diễn ra như vậy.

Cả nhóm dường như bắt đầu lấy hắn làm trung tâm vận chuyển, và dường như có một sự tin tưởng vào quyết định của hắn, như một người lãnh đạo.

“Đến đấy rồi hãy tính,” Tuân nói. “Bây giờ đừng làm gì cả.”

“Đúng thế. Cảm ơn cô,” Tuân nói, tay đưa ra, “tôi là Tuân, đây là những bạn của tôi, rất hân hạnh được biết cô, tiến sĩ Exner.”

Mặc dù thời điểm đó, đội tuần tra đã quét sạch xung quanh vùng an toàn, và hắn cũng chưa từng chạm trán một tên xác sống nào đúng nghĩa.

“Chúng ta sẽ đi bộ hai giờ, lấy những gì chúng ta cần, rồi lại mất hai giờ để quay lại?” Alicia nói. “Chúng ta không còn đ·ạ·n, mất nhiều sức lực như vậy, sẽ rất rắc rối nếu chạm trán với xác sống.”

“Có nghĩa là, nó rất mạo hiểm?” Tuân hỏi lại.

“Hay là làm theo lời của Nick đi?” Tuân nói.

Đúng như Madison đã nghĩ, nó dừng lại vì hết nhiên liệu, sáu người buộc phải cắm trại ở một mõm đất tại sa mạc, tránh qua đêm.

——

“Hơn thế nữa,” Tuân đáp. “Chúng trở nên khó xơi hơn, khi ở trong một bầy.”

Bấy giờ, trong xe, Bethany đã tỉnh lại từ nãy giờ, cô bước xuống xe và lên tiếng: “Có một trại quân sự cách đây không xa, các bạn có thể tới đó trong vòng một giờ.”

“Hiện tại đã rất tốt,” Tuân tỏ ra bằng lòng với hiện trạng.

Sở chỉ huy đã chẳng khác gì một đống phế tích.

Những quả bom đã dùng trong c·hiến t·ranh, tàn phá đất nước nhỏ hình chữ S, nay lại dùng để hủy diệt chính mảnh đất của họ.

Ai cũng biết Tuân đã làm một số hành vi bắt buộc với Bethany, mặc dù trong tình huống nguy cấp, nhưng việc cưỡng chế một người đã bỏ cuộc vì kiệt sức, trở về cuộc đua là điều không nên.

“Đừng thất vọng,” Tuân nói, mắt nhìn mọi người ngồi quanh đóm lửa. “Vụ nổ thu hút xác sống ở khắp nơi ngược dòng trở về. Chúng ta có nguy cơ sẽ đối mặt với một bầy đàn, nếu không đi tiếp.”

Dường như Nicholas chịu những ảnh hưởng không nên có, khi tận mắt chứng kiến những hành động vô nhân tính của Daniel, cùng với c·ái c·hết của Travis.

“Nick,” Madison không nói nên lời, mặc dù những gì cô chịu đựng về mặt tinh thần nhiều hơn bất cứ ai.

Sáu người bước ra từ tòa nhà đã tràn ngập xác sống.

“Chúng ta nên quay lại,” Nicholas vạch bản đồ ra, “có một thị trấn cách chúng ta không xa.”

“Không,” Madison lắc đầu. “Daniel sẽ không làm thế.”

Madison vặn chìa khóa khởi động, điều khiển chiếc xe chạy đi, rời khỏi cô chẳng muốn ngoảnh mặt lại nhìn.

“Phía Đông,” Madison nói. “Hướng ra sa mạc.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Bethany gật đầu, song lắc đầu, nói: “Một đội ngũ được cử đi điều tra, nhưng họ đã không trở về. Sở chỉ huy có được tình báo về việc họ bị một nhóm lính đào ngũ t·ấn c·ông.”

Madison lái xe, Nicholas ngồi ở ghế phụ, Alicia cùng hàng với Tuân, khi mọi người đã lên xe, chỉ có một người còn thất thần đứng mãi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10: Giá trị của Tuân.