Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 14: Tìm kiếm đường hầm dưới công trường.
Nghe vậy, Tuân nhìn qua Madison, cô do dự chốc lát thì gật đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Bethany, dừng lại, nhìn thấy nó chứ?” Nicholas vội chạy đến kiểm tra chiếc xe. “Này này, nó có thể còn hoạt động đấy!” cậu ta phấn khởi chui vào trong xe, thì mặt chấm hỏi vì phát hiện không có chìa khóa.
Thế là cả nhóm lại có nhiệm vụ mới, dưới sự chỉ dẫn của Gabi, cả nhóm mất nửa ngày để đến một công trường xây dựng bị bỏ hoang, một nơi chẳng có gì ngoài những cái xác biết đi.
Vết bánh xe in trên mặt đất không che lấp được, hay là những mảnh đ·ạ·n vụn được nhìn thấy ở nhiều nơi, nghĩa là Gabi đã không nói dối.
“Nếu anh bóp cò, lũ xác sống sẽ kéo tới đây, anh sẽ thực sự gặp khó khăn đấy,” Nicholas nói, hắn đã nhanh tay đóng cửa xe lại, và dùng cánh cửa làm lá chắn. “Hãy thả cô ấy đi, chúng tôi sẽ rời khỏi đây và không bao giờ quay lại, anh sẽ có chiếc xe của mình, được chứ? Tôi và những người bạn của tôi sẽ xem như chuyện này chưa xảy ra.”
Gia đình Clark không thân với cậu ta, Bethany từng cố tiếp xúc nhưng bị cự tuyệt, Tuân ngay từ đầu sử dụng Chris như công cụ, chưa từng thực sự động tay động chân giải quyết vấn đề đang tồn tại.
Lúc bấy giờ mặt trời đã ngụp lặn, chẳng mấy chốc màn đêm sẽ kéo tới, bốn người nhanh chóng dọn sạch công trường.
Không cần một lực đâm quá mạnh để con dao có thể xuyên từ cổ họng đến đại não.
Hắn quay lại với thùng v·ũ k·hí, bưng nó đặt ở trước mặt mọi người, “thứ hữu ích duy nhất tìm thấy ở đây.”
Nicholas tới bên cạnh Tuân và ngồi xuống, dựa lưng vào thành tường, “Tuân, nó không có tác dụng, tôi cần một loại mạnh hơn.”
“Nên làm gì thì làm nấy. Ta đã làm hết những gì có thể,” Tuân nói, lưng quay đi. “Đó là lựa chọn của cậu ta.”
Trong lúc giải quyết đám xác sống, Tuân cũng dần học được chọn phần mềm trên đầu xác sống để t·ấn c·ông, tránh v·a c·hạm với hộp sọ để không gây cản trở, và phần nào là bảo vệ cổ tay để chuẩn bị cho cú đâm tiếp theo.
“Nick, thế nào, nó hoạt động không?” Bethany tò mò hỏi, chân đi tới, chỉ nghe tiếng Nicholas hô lên kinh hãi, “cẩn thận!”
Mắt thấy Madison cũng không phản đối, Tuân tiến tới nói chuyện với Gabi: “Chúng tôi sẽ đảm bảo an toàn cho cô đến khi cô tìm thấy bạn trai của mình, hay chí ít là có thông tin gì về gã ta. Cô có chắc mình đã biết địa điểm chính xác mình muốn tới chứ?”
Cả nhóm bắt đầu một ngày mới với việc đi loanh quanh công trường và tìm kiếm dấu vết của đường hầm, bởi vì Gabi cũng không biết chính xác nó ở đâu, mặc dù có nhiều dấu vết cho thấy nơi này thường xuyên có người ra vào.
Khi được thảo luận, bốn người lập tức chia ra hai luồng ý kiến, không ngoài ý muốn, Madison muốn bỏ mặc Gabi, Alicia và Bethany muốn giúp đỡ, Nicholas hiếm khi không tỏ ý kiến.
Sáng hôm sau, tất cả mọi người hồi phục tinh thần, chỉ có một người là hai con mắt thâm đen, quầng mắt như vầng trăng.
Chốc lát sau, Nicholas cùng Bethany tìm kiếm ở mặt sau công trường, phát hiện một chiếc Jeep J8 của q·uân đ·ội bị bỏ lại, thoạt trông không chịu hư tổn gì nhiều.
Tuân tới vỗ vai Nicholas khen ngợi, nhưng hắn không biết, mái thúy đã làm thằng bé t·ê l·iệt, cho cậu ta trực mười đêm nữa cũng không hề hấn gì.
Chúng không thể chạy và rất chậm chạp, một điều hiển nhiên mà mọi người lầm tưởng, hàm răng là v·ũ k·hí lợi hại nhất của đám xác sống, nhưng thực chất đôi tay của chúng mới là thứ sẽ gây khó khăn cho con người.
Khuôn mặt kinh hoàng của một tên xác sống nào đó, quá trình bạn trai của Ofelia bị Daniel t·ra t·ấn và g·iết hại dã man, hay c·ái c·hết của Travis. (đọc tại Qidian-VP.com)
Xong việc, ai nấy đều mệt lã, tìm một chỗ dễ chịu rồi ngồi xuống nghỉ ngơi, chia nhau phần nước ít ỏi, chịu đựng bụng đói mà nhắm mắt lại, mơ màng.
Hắn bước tới và găm con dao vào hốc mắt xác sống mà không hề chớp mắt, khi đã vượt qua nỗi sợ hãi, xác sống không còn là mối đe dọa lớn nhất.
Crack!
Có kinh nghiệm nhiều lần bị xác sống tóm nhưng không c·hết, Tuân cũng dần tự tin hơn khi có đồng bạn tại bên cạnh.
“Mọi người muốn làm gì với cô ta?” hắn nói.
Nguyên bản, nếu không có Tuân, Madison sẽ thực hiện chế độ chuyên quyền của mình, nhưng hiện tại quyền quyết định không nằm trong tay cô.
Tất cả những điều này khiến Nicholas cảm thấy như muốn lao thân vào giữa đám xác sống, một mối liên kết nào đó giữa cậu những người đi bộ kia đang trở nên rõ ràng hơn.
“Ta sẽ ở lại đây qua đêm. Hãy đảm bảo không có con ma nào dưới gầm giường trong lúc ngủ,” Tuân vừa nói vừa thở dốc. “Nick, tôi và cậu sẽ thay phiên trực đêm, tiết kiệm thể lực một chút.”
Nếu bắt buộc phải nêu ra một điều gì đó không tốt, thì chỉ là Madison tự cảm thấy có lỗi với người yêu quá cố của mình mà thôi, mặc dù trách nhiệm này cũng không nhất thiết.
Chương 14: Tìm kiếm đường hầm dưới công trường.
“Bước xuống xe của tao, cho tao thấy tay của mày, đừng làm gì dại dột,” một người đàn ông da trắng đứng sau Bethany, nghiêng đầu nhìn Nicholas, để lộ khuôn mặt dữ tợn, nhiều vết bầm tím trầy xướt trên trán, khóe miệng.
“Nó ở gần một công trường,” Gabi nhanh miệng trả lời, “anh ấy nói, có một boongke dưới đường hầm, rất ít người biết tới. Có thể anh ấy đang sống sót cùng những người khác tại đấy.”
“Tôi chỉ có thứ này,” Tuân bật lửa và mồi một điếu thuốc, sau đó đưa nó qua cho Nicholas, “thử đi, nó giúp cậu bớt căng thẳng hơn đấy.”
“Nó chỉ giúp anh thôi,” Nicholas từ chối và đứng dậy, rồi chạy tới nhờ Bethany giúp đỡ.
Ngoại trừ Bethany, những người còn lại đều chọn ít nhất một món trong số đó, mã tấu vẫn được ưa chuộng nhất vì mức độ phổ biến và tiện dụng.
“Câm miệng, làm theo lời tao nói, nếu không thì nhặt xác cho con điếm này, nghe không?” Colton giận dữ hét lên, đồng thời tiến tới ôm cổ Bethany, dí s·ú·n·g vào trán cô. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chú ý đôi tay chúng sắp làm gì, hay thậm chí là triệt hạ chúng trước khi chúng kịp sử dụng v·ũ k·hí của mình, đó mới là phương pháp đối mặt với xác sống chính xác.
“Chúng ta sẽ giúp đỡ,” Tuân nói. “Đường hầm kia có thể sẽ có những thứ chúng ta cần. Mọi người cũng không yên lòng, nếu bỏ mặc cô ta, đúng chứ?”
“Ừm,” Gabi đáp lại rất yếu ớt.
Thực chất việc Christopher rời đi cũng không gây ảnh hưởng gì nhiều. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nửa đêm Tuân nghe thấy có tiếng xì xào mắng nhiếc, nghe giống như tiếng của Madison và Nicholas đang cãi cọ.
Đang mệt mỏi, Tuân đổi tư thế nằm rồi ngủ tiếp, chỉ trách ai đó không kêu hắn dậy thay phiên ca trực.
Tuân trung thành với con dao của mình, khi mọi người đã chọn xong, hắn đưa mắt nhìn qua Gabi, cô gái nhút nhát đang bị cô lập kia.
Cậu ta bắt đầu có ý thức về việc tình trạng của mình sẽ gây ảnh hưởng tới mọi người, khi gần đây những hình ảnh rùng rợn cứ xuất hiện trong đầu cậu ta với tần suất thường xuyên hơn.
Một giây sau, Nicholas phản ứng lại.
Sau khi dọn sạch đám xác sống, số lượng không nhiều, cả bọn di chuyến đến tầng một của tòa nhà đang thi công, tranh thủ thiết kế một vài bẫy rập để đảm bảo sẽ có động tĩnh cảnh báo nếu có xác sống đến gần.
Nicholas gật đầu, “mục tiêu của chúng ta là giúp đỡ.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Bethany mở to mắt, trán rịn mồ hôi, không dám quay đầu lại.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.