Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 19: Chúng ta cũng cần được cứu.
Trong xe, Bethany đã ngủ, ngủ rất ngon lành, vẻ mệt nhọc trên khuôn mặt cũng giảm bớt phần nào, vì trong lúc chờ đợi, cô được khuyên bảo rất nhiều, về tầm quan trọng của mình, tình trạng sức khỏe của cô dù tốt hay xấu, cũng sẽ ảnh hưởng đến cả nhóm theo nhiều cách tích cực tiêu cực khác nhau.
Sau đó, cô vạch áo Tuân ra, chỉ thấy một lỗ hổng dưới ngực trái khoảng nửa tấc, miệng v·ết t·hương sưng vù, cơ thịt lồi lõm ra ngoài, mặc dù tránh được cơ quan trọng yếu, nhưng bởi vì Nicholas đã không làm sơ cứu, khiến máu cứ chảy không ngừng, giờ phút này tình trạng của hắn vô cùng nguy kịch.
Chờ đợi ngoài phòng khách, hai người tâm trạng nặng nề, chiếc balo căng phồng chứa đầy vật phẩm nằm lăn dưới sàn, không ai đoái hoài.
Tâm trí của Nicholas lúc này rất không ổn định, cậu bắt đầu kể về toàn bộ câu chuyện, từ khi hai người đặt chân vào tiệm tạp hóa, đến khi cậu trở lại và nhìn thấy Tuân nằm trên vũng máu.
“Trời sắp tối rồi, xác sống sẽ hoạt động mạnh mẽ hơn, làm vậy quá mạo hiểm,” Alicia nói, cô và cả nhóm được biết những điều này từ Tuân.
Alicia thấy thế định ngăn cản, thì Madison can lại, “hãy để Nick làm những gì nó muốn. Nó cần giữ cái đầu của mình còn hoạt động.”
Tâm tình của một người mẹ rất dễ đoán, lo lắng cho con trai có mệnh hệ gì, nhưng đồng thời cũng là một thành viên trong nhóm, bài học tổi thiểu mà cô được dạy trong khoảng thời gian khổ cực này, là sự tin tưởng vào người lãnh đạo, cho dù đó là những quyết định thiếu tính toán, tưởng chừng vô lý đến đâu.
“Nick, ra khỏi đây thôi, đừng làm phiền cô ấy,” Madison lôi kéo Nicholas ra ngoài, trong lòng đã nghĩ tới tiếp theo nên làm gì, nếu như Tuân không qua khỏi. “Chúng ta có bác sĩ giỏi nhất ở đây, cậu ấy sẽ không sao đâu.”
Khi mặt trời sắp lặn, Alicia dìu Bethany đi ra, cả hai người thoạt trông rất mệt mỏi, Bethany còn không thể tự đứng vững.
Nhưng đầu đuôi lẫn lộn, Madison chỉ biết lắng nghe, chứ không thực sự hiểu rõ mấu chốt ở đâu, chủ yếu là giúp Nicholas giải tỏa phiền nhiễu trong lòng.
Chương 19: Chúng ta cũng cần được cứu.
Lúc bấy giờ, Bethany vừa ngồi xuống đã ngủ th·iếp đi, giữa lông mày nhíu chặt, stress cả trong lúc ngủ. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cậu ấy mất máu quá nhiều, viên đ·ạ·n đã đi trượt, nhưng nó còn trong cơ thể cậu ta,” Bethany vừa kiểm tra v·ết t·hương vừa nói, nhanh chóng giúp Tuân cầm máu, “cần phải phẫu thuật gấp, tôi cần một hoàn cảnh yên tĩnh, giúp tôi mang cậu ta lên.”
“Căn nhà bên kia, mọi người đưa anh ấy tới đó, con sẽ đi trước kiểm tra,” Alicia nói, không đợi người khác đáp lại, cô đã cầm theo v·ũ k·hí chạy nhanh tới đó.
Mặc dù được Alicia xác nhận, nhưng Nicholas chẳng nghe lọt vào tai, cậu đột nhiên đứng dậy mang theo v·ũ k·hí, rồi mở cửa rời đi.
Trông chừng bên cạnh Bethany lúc này là Alicia, cô gái nhỏ ngồi trầm tư với nhiều tâm sự hiện lên trên mặt, khi không có người nhìn thấy, cô vuốt ve vết mực in trên cánh tay, hình vẽ trái tim đại diện cho tình cảm chân thành, đã mờ nhạt rất nhiều so với trạng thái ban đầu, nhưng nó sẽ phai màu nhanh hơn nếu cô cứ động chạm vào nó như thế.
“Chúng ta có thể truyền máu cho Tuân,” Nicholas nói, thì ngay lập tức nghe Alicia phản bác: “Không thể truyền bừa, nó sẽ g·iết anh ấy. Chúng ta cần có dụng cụ xét nghiệm, không phải bây giờ, kết quả phẫu thuật rất tốt, Tuân sẽ hồi phục, vấn đề chỉ là thời gian.”
Đa tạ các đồng minh sau đây đã đề cử: FBI loli, HD9999 và The One True God. Cảm tạ mọi người rất nhiều xD
Như đã nói, họ đã có bác sĩ tốt nhất ở đây, người từng làm việc trong môi trường, tình trạng còn tệ hơn thế này nữa, và cung cấp bảo hiểm cho hàng ngàn quân nhân, tay nghề của Bethany là không thể nghi ngờ.
Thỉnh thoảng có vài thân ảnh ngơ ngác lãng vãng tới đây, nhưng rất dễ dàng bị tàn sát không thương tiếc bởi một người phụ nữ.
“Ôi chúa ơi, chuyện gì đã xảy ra? Licia, mau gọi Bethany đi, Tuân cần được giúp đỡ!” Madison chạy tới nơi, giúp Nicholas cởi tấm màn ngụy trang ra, lại thấy Tuân đang nằm ngắc ngoải trên lưng cậu ta, chiếc áo trắng gần như bị nhuộm đỏ vì ướt sũng toàn là máu.
Bên ngoài Houston có rất nhiều nhà dân cách nhau rải rác, cơ cấu nội thất cũng không phức tạp như những căn hộ trong thành phố, thường là chung cư hoặc cửa hàng kinh doanh, những căn nhà vùng ngoại ô thường được xây dựng với mục đích đơn thuần là cư trú.
Madison và Nicholas sốt ruột chờ đợi, vội vàng đứng dậy hỏi thăm, nhưng chỉ đổi lại cái lắc đầu của Bethany.
[Thông tin có thể hư cấu. Tác giả toàn là tra google, rồi xem google map để phán đoán, thông tin lấy trên mạng nên tác giả cũng không dám phán bừa.]
Bên ngoài Houston, trên một tuyến đường nào đó, chiếc xe q·uân đ·ội chờ đợi tại đây đã rất lâu.
Cả hai cũng hoảng hốt không kém gì người trong cuộc, vì không ai nghĩ rằng, người gặp chuyện lại là Tuân.
Madison, Nicholas, cùng Bethany đưa Tuân tới nơi, cả bọn nhanh chóng chọn một căn phòng sạch sẽ, đặt Tuân lên giường.
“Mẹ, Licia, mau đến giúp, Tuân bị trúng đ·ạ·n rồi!”
Bethany đã chịu uống thuốc, thay vì tiết kiệm để dành nó cho ai, số dưỡng chất này sẽ giúp cô cầm cự một thời gian nữa, theo lý thuyết thì, con người có thể sống trong vòng một tháng mà không ăn gì, thậm chí là hai tháng nếu uống đủ nước.
Tức thì, Madison và Alicia đang trông ngóng mòn mỏi, vừa nghe thấy tin, phát hiện hai người trở về, liền khẩn trương chạy ra.
“Mẹ biết không, Tuân đã cố gắng cầu cứu bất kỳ ai, anh ta thực sự tuyệt vọng ngay lúc đó,” Nicholas nực cười. “Anh ta chỉ là người bình thường, chúng ta chỉ là người bình thường, trước khi buộc phải làm điều gì đó ghê tởm, để giữ mình sống sót.”
“Licia, con quên Nick đã trở về trong bộ dạng thế nào sao?” Madison nói. “Tuân đã có một sáng kiến tốt, hai người họ xâm nhập vào Houston mà không chịu nhiều cản trở. Nick sẽ không gặp vấn đề gì đâu, chúng ta nên trông coi cho Tuân thì hơn, Bethany cũng cần được chăm sóc.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc bấy giờ, một thân ảnh chật vật bước ra từ thành phố tràn ngập, toàn thân bao trùm bởi tấm vải lớn dính đầy ruột thịt máu me, trên lưng cõng theo một người đã hôn mê b·ất t·ỉnh, Nicholas khàn giọng kêu hô:
Bởi vì sự liên kết giữa các cá nhân trong một tập thể rất quan trọng, họ đã không sống sót đến nay, nếu thiếu sự tin tưởng vào người bên cạnh, đặc biệt là người đã dẫn dắt mọi người bước lên quỹ đạo.
Madison không nói gì, cô ôm con trai vào lòng, điều duy nhất mà cô có thể làm lúc này.
Chương 19: Chúng ta cũng cần được cứu.
Madison giật mạnh lưỡi mã tấu ra khỏi khuôn mặt của một tên xác sống, ánh mắt cô nhìn ra nơi xa xăm trong thành phố, con trai cô và người đã giúp đỡ gia đình cô rất nhiều, từ ngày thoát ly khỏi vùng an toàn và sự bảo vệ của q·uân đ·ội, đến giờ này còn chưa về. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Là lỗi của con, anh ta đã cố ngăn con lại,” Nicholas nói, vẻ mặt chán nản, tự trách. “Chỉ là, con đã nghĩ rằng, chúng ta là một nhóm mạnh, để nghĩ về việc có thể giúp một ai đó.”
Không đợi Madison nhắc, Alicia cũng đã mang Bethany tới, Bethany vừa tỉnh dậy liền nhấc lên tinh thần, lao vào trạng thái làm việc.
“Tuân đã gặp chuyện gì?” Madison hỏi, điều cô lo sợ là hai người đã chạm trán với một đám người sinh tồn nào đó, trong khi cả nhóm hiện tại không thể di chuyển, nếu như bị trả thù, sẽ rất bị động. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chúng ta cũng cần được cứu. Chúng ta cứu được ai cơ chứ?” nói đến đây, Nicholas cúi mặt ôm trán, bờ vai run rẩy, vừa khóc vừa cười.
“Licia ở lại đây, những người khác ra ngoài đi,” Bethany nói, rồi trải lên bàn bộ dụng cụ y tế luôn mang theo bên người, dao, kéo, mang, kim, chỉ, không thiếu thứ gì.
-----^-^----- (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.