Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 18: Tôi không muốn c·h·ế·t.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18: Tôi không muốn c·h·ế·t.


“Chắc sẽ không có chuyện gì đâu,” Nicholas tự trấn an.

Trong lúc đó, một nhân vật quan trọng không kém, nhưng xuất hiện không đúng thời điểm, anh ta râu tóc màu đỏ thay vì màu xanh, vác s·ú·n·g trên vai, trở về tiệm tạp hóa, nơi vợ con và động đội đang chờ anh.

“Tốt rồi, không sao rồi, chúng ta sẽ đến gặp Bethany được chứ?”

“C·h·ó má gì vậy?” Abraham vừa ngạc nhiên vừa kinh sợ, “Ellen, A.J, Becca, sẽ không có chuyện gì chứ?”

Lũ s·ú·c sinh chỉ biết khi dễ đàn bà phụ nữ không sức kháng cự, c·hết càng nhiều càng tốt, Nicholas g·iết rất thoải mái, không chút vướng bận trong lòng.

“Không không không không không!”

Thấy vậy, Eugene liền thụt đầu lại, tay che miệng, tay bóp mũi, cố gắng không phát ra âm thanh kỳ quái nào đó, khiến người ta dễ hiểu lầm.

Abraham chỉ biết trơ mắt nhìn nó dí sát vào người mình, con dao nhọn hoắt đâm xuyên qua bụng anh, cơ thể dần mất khống chế, nỗi đau đớn tột cùng khiến con ngươi trợn ngược, máu trào ra khóe miệng, và đầu gục trên vai kẻ s·át n·hân.

Nicholas cảm thấy bản thân mình như sao chổi, mỗi lần cũng là người khác gặp chuyện, chính mình đi gây chuyện lại không chịu hậu quả gì.

-----^-^-----

Đa tạ các đồng minh sau đây đã đề cử: FBI loli, HD9999 và The One True God. Cảm tạ mọi người rất nhiều xD

Nicholas tiếp tục điều hướng bầy xác sống rời khỏi tầng hầm.

“Abcxyz!!!” Abraham chửi bới, đồng thời đâm báng s·ú·n·g xuống, giã nát đầu tên xác sống, như chày giã cối, trước khi nó có thể đe dọa anh.

Tiếng s·ú·n·g dính liền một mạch, cho đến khi bầy xác sống thi nhau ngã xuống hết, như những quân cờ Domino. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chỉ thấy một dáng người quen thuộc nằm sải dưới sàn nhà, trước phòng chứa đồ, cùng bốn cái xác đã bị phá hủy não bộ kia.

Chương 18: Tôi không muốn c·hết.

Eugene không dám ở lại đây lâu, vội chụp lấy chụp để đồ vật trên kệ hàng, nhét vào balo, rồi ôm nó bỏ chạy.

“Ngạc nhiên không? Từ từ mà tận hưởng nó nhé,” Nicholas rút mạnh con dao ra, không quay đầu nhìn đối phương gục xuống, nằm chung với đống xác c·hết.

Nicholas ngồi quỵ xuống bên cạnh Tuân, mặt cười như khóc, mếu máo, tay chân luống cuống không biết làm gì.

Eugene hai tay cầm s·ú·n·g đi vào, chĩa đông chĩa tây, thấy không có người thì thở phào, lau mồ hôi lạnh trên trán.

Cậu không thể quay đầu vào lúc này, trở lại cùng một bầy xác sống sẽ chỉ gây thêm rắc rối, Nicholas tin tưởng vào đội trưởng của mình.

Từ đó suy ra, người đàn ông kia thoạt nhìn tráng kiện, da dẻ còn hồng hào, ngược lại đã phủ định hầu hết các điều kiện cần thiết, để kích hoạt cơ chế nghỉ ngơi của xác sống.

Eugene hét toáng lên, mông té phịch xuống đất, chà xát nền nhà mà lùi lại, một phần nữ tính trong con người anh trỗi dậy qua các âm vực thanh thót. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đột nhiên nhận được phản hồi, Nicholas vui mừng quá đỗi, miệng lắp bắp, nói nhanh đến nuốt chữ, nhưng đồng thời, trí thông minh ngày thường cũng trở lại.

Thời khắc cận kề c·ái c·hết, Tuân để lộ một mặt chân thành nhất của mình: Không muốn c·hết, chưa bao giờ muốn c·hết, hắn phải sống sót, cho dù người trên thế giới này c·hết sạch, cũng không ảnh hưởng gì.

Abraham vội tiến vào sảnh lớn, anh dùng bán s·ú·n·g của khẩu M4A1 đập vỡ sọ hai tên xác sống lãng vãng tới, sức mạnh trong từng khối cơ bắp to bằng đầu người kia, vô cùng kinh khủng.

Gã cất s·ú·n·g đi, rồi ôm balo chạy tới chỗ kệ hàng, lúc này tầm nhìn được rộng mở, mùi máu tươi tanh nồng xộc vào khoang mũi, cùng hình ảnh kinh dị từ chỗ bốn cái xác nằm trên vũng máu loang lỗ đánh vào thị giác,

“Đừng đùa thế chứ, nó không thể nào xảy ra, không thể nào, không vui đâu, không vui chút nào!”

Nhưng đợi một hồi không có động tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng “bịch” như bao gạo rơi xuống đất, Eugene không nhịn được tò mò, lại hé mắt nhìn qua, thân hình đồ sộ của đối phương lúc này đang nằm sấp mặt dưới đất.

Phốc!

Dự cảm không lành trở thành hiện thực, Abraham hét lên đầy giận dữ, không do dự siết chặt nòng s·ú·n·g, hướng về bầy xác sống mà xả hết phanh đ·ạ·n.

“Tuân, Tuân, anh còn ở đây chứ?”

Dẫu vậy, gã ta cũng dám không dám buông lỏng cảnh giác, tiến tới thật chậm, rón rén từng bước, như cảnh sát đặc nhiệm xâm nhập vào ổ t·ội p·hạm, cho đến khi phát hiện các kệ hàng chất đầy vật phẩm, thì hai mắt sáng lên. (đọc tại Qidian-VP.com)

“C·hết tiệt, bốn người kia đang làm cái quái gì thế?!” Mắt thấy cửa đôi mở toang, Abraham hoảng sợ chạy lại, thì đúng lúc một bầy xác sống loi nhoi trèo lên từng bậc thang.

Lúc này, Nicholas đã quay lại tầng hầm, tới trước phòng chứa đồ, nơi này đã không còn trẻ em phụ nữ nữa, họ đã rời đi đâu không biết, đổi lại là cảnh tượng khủng kh·iếp nhất, mà cậu không muốn nhìn thấy.

Nhưng nguy hiểm thực sự không đến từ lũ xác sống, mà là kẻ ẩn nấp bên trong bầy đàn này, Abraham chưa kịp đề phòng thì, kẻ đội lốt cừu đã chòm người tới, nhanh đến nỗi, cơ thể anh không theo kịp ánh mắt và suy nghĩ.

Chẳng bao lâu, một dáng người cao lớn bước tới, hắn ta có râu tóc màu đỏ thay vì màu xanh, mặc áo ba lỗ màu xám nay đã nhuộm đỏ thẫm, mặt cuối thấp, lưng gù, hai tay rũ xuống, như một hồn ma đi lại.

Abraham khẩn trương bước qua từng cái t·hi t·hể mà chạy xuống tầng hầm, nhưng không ngờ một trong số chúng còn sống, nó ngóc đầu dậy, níu chân anh, đồng thời há to cái mồm đỏ lòe đầy kinh tởm.

Chương 18: Tôi không muốn c·h·ế·t.

Trong đầu Eugene lặp lại phương trình một ngàn lần, trước khi đi đến quyết định cuối cùng, sẽ thay đổi cuộc đời anh ta. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng bất chợt, có tiếng bước chân đi xuống, khiến Eugene đứng tim, vội vàng trốn sau kệ hàng, chỉ để lộ nửa con mắt để quan sát.

Thân hình cao lớn của Abraham rất khó che giấu, khi anh bước vào tiệm tạp hóa, vài tên xác sống đi lạc liền chú ý đến anh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong lúc cậu ta bi quan đến tột độ, một giọng nói yếu ớt, thều thào thốt ra, “giúp... tôi... tôi... không... muốn... c·hết,” khóe mắt Tuân trượt xuống hai giọt lệ.

Vào mười năm sau, khi một cô gái đen đuổi nào đó c·ướp mất sự trong sạch của người đàn ông Eugene, anh ta sẽ biết ơn vì quyết định hôm nay của mình.

Sau khi Nicholas đưa Tuân rời khỏi không bao lâu, một tên mập mạp thập thò xuất hiện ở đây, đi vào từ con đường thông ra nhà xe, nơi người phụ nữ bị c·ưỡng h·iếp kia dẫn hai đứa trẻ rời đi.

Cậu bắt đầu hối hận, giúp người, cứu người, lần thứ nhất, Bethany xuýt bị g·iết, cũng là mình, lần thứ hai, Tuân đang nằm trên vũng máu ngay trước mặt đây, cũng là mình ở ngay bên cạnh.

Đây chính là hắn, một kẻ ngày thường tỏ ra cao thượng, nhưng bản chất như Daniel từng đánh giá, cũng dơ bẩn như ai.

“Anh sẽ không c·hết, cô ấy sẽ giúp được anh, kiên trì một lúc nữa, một chút nữa thôi.”

“Con người?” Eugene tự hỏi, theo nghiên cứu cho thấy, xác sống sẽ không tự ngã sấp mặt khi di chuyển, kể cả có ngoại lệ, thông thường là do thân thể tàn tật, đi đứng bất tiện, hoặc theo suy đoán, chúng sẽ ngừng hoạt động khi cần được bảo tồn năng lượng, nhưng nó chỉ diễn ra với những vật chủ bị hoại tử vô cùng nặng nề.

Cậu vội vàng cởi áo khoác dính đầy máu xác sống ra, đeo balo trước ngược, rồi giúp Tuân đeo balo trên lưng, sau đó cõng hắn trên lưng, rồi nhặt tấm màng mà người phụ nữ bỏ lại, trùm lên cả hai, chỉ để đảm bảo máu của xác sống không dính vào v·ết t·hương trong lúc di chuyển.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18: Tôi không muốn c·h·ế·t.