Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 21: Cuộc tàn sát.
Thế nhưng kẻ địch quá đông đảo, sau lưng cô bắt đầu nghe thấy những tiếng kêu la thảm thiết, đồng đội đã trở thành gánh nặng và Rosita buộc phải quay đầu.
Một vài cô gái trong nhóm bắt đầu tuyệt vọng khóc than, cả Eugene cũng sợ tím mặt, ướt nhẹp cả đũng quần.
Cô tuyệt vọng vô cùng, nhưng đồng thời cũng đã sẵn sàng cho cái c·h·ế·t, Rosita nhặt lên mảnh thủy tinh nhọn hoắc, kề sát đầu nhọn vào cổ mình, mắt nhắm lại, hít thở sâu.
Chương 21: Cuộc tàn sát.
“Ôi!” Rosita phản xạ vô cùng nhanh chóng, cô giơ ngang thân rìu tới trước, khi tên xác sống nhảy bổ vào người mình.
Rosita xông lên trước, nắm chắt và vung cán rìu, giao phó sau lưng lại cho đồng đội của mình, tận dụng sức mạnh về khoảng cách, không một tên xác sống nào tới gần được cô mà không thành xác c·h·ế·t.
“Tôi sẽ nói với cô ấy, xin lỗi, Josiah,” Warren vứt mắt kính xuống, lau nước mắt, rồi kéo theo Eugene bỏ chạy. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đường này không thể đi!” Josiah hô lên, lưng cõng Abraham, quay đầu lại soi đèn thì, “đường này cũng không…”
Rosita ngồi dựa lưng vào cánh cửa, để gia cố nó, đồng thời thở dốc, lấy lại sức.
Khi mọi người chưa kịp phản ứng, thì trước mặt họ đã có đầy hình dáng của lũ xác sống, và Rex đang lao mình vào giữa một bầy khát máu trực chờ sẵn như con thiêu thân.
“Tránh ra, để tôi tới!” Người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn tên Rex xung phong tới trước, dùng cơ thể cứng chắc của mình, húc vào cánh cửa.
Ngoài ra, đa tạ đồng minh FBI loli và HD9999 đề cử. Phấn khích, vui vẻ, liền thêm một chương
“Đừng dừng lại, hãy đi t— ah!” Đột nhiên có một bàn tay kéo chân, Josiah ngã nhào xuống đất, người cõng trên lưng cũng nhào tới trước mà lăn tròn.
Chỉ còn năm người thoát ra khỏi chiến trường, nhờ sự hy sinh cần thiết của đồng đội, để phân tán sự chú ý của lũ xác sống, mở ra một lối thoát mong manh.
Ping clang, ping clang, ping clang, ping clang!
Lũ xác sống ùa tới, đập cửa, dán khuôn mặt ghê tởm của chúng vào cửa kính, và dùng hàm răng đen xì kỳ cọ trên mặt thủy tinh.
“Không xong rồi, nơi này đã bị khóa từ bên ngoài!”
Những xác sống vừa c·h·ế·t không lâu, cơ thể còn lành lặn, đặc biệt là cái đầu không bị động chạm, thậm chí có thể tận dụng đôi tay để cầm nắm, đồng thời lưu giữ một vài hành vi, thói quen của vật chủ.
“Đi trước đi, tôi sẽ cản đường chúng,” Rosita đã g·i·ế·t tới phát điên lên, trên người cô lúc này toàn là máu của xác sống.
“Đứng lên, đứng lên đi, chúng ta sẽ xông ra ngoài,” Josiah động viên mọi người. “Đứng gần nhau, chú ý giữ an toàn cho người bên cạnh, chúng ta sẽ sống sót qua đêm nay!”
Cái xác của Josiah tình cờ giúp anh có thêm thời gian, Abraham dần quen với bóng tối, mắt thấy những vài tên xác sống lãng vãng, anh chủ động tiến tới, hai tay tóm lấy đầu chúng rồi đập mạnh vào nhau.
Chỉ thấy lũ xác sống loi nhoi lúc nhúc, chen lấn, xô xác nhau, đạp lên nhau, để tới được chỗ họ.
Chưa kịp thở phào, thì Rosita lại chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng, chỉ thấy một tên xác sống nào đó, nhặt viên gạch dưới đất, bắt đầu đập mạnh vào cánh cửa.
Rosita cúi thấp đầu xuống di chuyển, bò qua chỗ cửa sau xe buýt mà chạy.
“Anh ta còn sống?!”
“Chúng đang phân tâm, mọi người nhanh chân lên,” Rosita nói. “Hãy yểm trợ sau lưng tôi.”
Khuôn mặt của kẻ ngụy trang thành xác sống kia, khắc sâu vào tâm khảm, không thể vứt đi đâu được, khiến cho kẻ liều lĩnh lần đầu tiên biết được sợ hãi.
Trong không gian trật hẹp của cabin xe buýt, nếu xác sống xông được vào đây, cho dù giỏi giang đến đâu, Rosita cũng khó tránh khỏi số phận bị lũ thây ma xơi tái.
Đúng lúc, cái đầu của một tên xác sống thọc vào trong xe, Rosita mở mắt ra, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn, vô cùng hung mãnh, làm gỏi hết đám xác sống chặn hậu, chỉ bằng tay không.
Cán rìu chặn ngang miệng xác sống, ngăn cái đầu nó áp sát, đồng thời chân cô co lên chặn phần bụng của nó.
Nhưng lúc này, trên ghế lái, một thân hình bỗng đứng dậy, rồi quay đầu về phía cô, ánh mắt đầy khao khát.
Hít vào một hơi sâu, Rosita lấy sức đạp mạnh chân, thân hình của xác sống bật ngược ra yên ghế, cô lao tới bổ rìu vào đầu nó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thậm chí, Rex còn chưa kịp ú ớ thì cổ họng đã bị ăn sạch, với nhiều nhát cắn và cấu xé.
Bấy giờ, Rosita cũng quay lại giúp đỡ, song đám xác sống lại xuất hiện từ nhiều phương, không để ba người trốn thoát dễ dàng. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Này, ở đây, giúp tôi!” Rosita hô lên, bị dồn vào đường cùng, lưng tựa vào chiếc xe buýt, cô nhanh trí mở cửa trốn vào trong.
Khi đi ngang qua Abraham, Warren cắn răng đi tiếp, anh chỉ đủ sức để mang theo một người, mặc dù anh cũng không biết người này có xứng đáng với cái giá mà họ đánh đổi hay không.
Nhưng tại đây cũng có vài ba tên xác sống chờ sẵn, lúc này nhìn thấy con mồi thì nhào lại, Rosita vừa mở cửa ra, thì vội đóng sập cánh cửa lại.
Josiah nhìn vào Eugene, người đã c·h·ế·t lặng sau khi vượt qua đám xác sống, đứng bất động như một con rối, chỉ chờ Warren điều khiển. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khoảng năm cái húc vai khủng khiếp như vậy, cánh cửa mới bị đánh bật ra, người đàn ông cũng bị quán tính khiến cho nhào tới trước.
“Không, hãy đi đi, tôi không thể,” Josiah nói rồi kéo ống quần lên, chỉ thấy bàn chân đã mất một miếng thịt. “Nói với Rosita rằng, không phải lỗi của cô ấy. Chúa nhân từ, cái c·h·ế·t của chúng ta chắc chắn sẽ có một ý nghĩa nào đó, đúng chứ?”
“Josiah!” Warren dắt Eugene chạy khập khiễng phía sau, tới chỗ Josiah thì vung gậy, g·i·ế·t c·h·ế·t tên xác sống mà Rosita bỏ sót. “Josiah, đi nào, đi nào!”
Cả bọn nghẹn họng chứng kiến người mạnh mẽ nhất trong số họ bị lũ xác sống xé xác dễ dàng như xé một tờ giấy vậy.
Nắm đấm như làm bằng sắt đá, Abraham tấn công tất cả vật thể đến gần mình, trong bất giác, anh đã g·i·ế·t tới nơi một cô gái cũng đang chật vật với sáu bảy tên xác sống bao vây.
Tiếng hộp sọ va chạm, theo sau là âm thanh nứt vỡ đầy rùng rợn.
Lời của tác giả: Thông tin về zombie trong The Walking Dead được xác thực qua một vài lần phỏng vấn với đạo diễn, nên nó không hề vô hại giống như trong phim đâu, đừng xem thường chúng nhé.
“Chúa ơi, mình chứng kiến cái quái gì thế này?!” Rosita tròn mắt kinh hãi.
Sau cái c·h·ế·t của Rex, Rosita trở thành người có khả năng chiến đấu tốt nhất trong nhóm, cô từng là một người lính và có kinh nghiệm quân sự trong quá khứ, kỹ thuật đối kháng điêu luyện cùng bản tính ngổ ngáo, hung hãn, không hề lép vế trước đấng mày râu.
Chương 21: Cuộc tàn sát.
“Ellen, Ellen, em sẽ không có chuyện gì đâu,” Abraham thần trí không được minh mẫn, nhưng nó cũng cho anh nghị lực để bước tiếp.
Trên lối thoát hiểm một chiều, dẫn ra cửa sau tòa nhà, Rosita la lên, đồng thời dùng rìu đập phá cửa sắt.
Người này chính là Abraham, lần cuối cùng Rosita kêu hô anh ta, đó là lúc Abraham bị gần chục tên xác sống để mắt tới, cô cứ tưởng anh ta đã c·h·ế·t chắc rồi.
-----^-^-----
Thế nên sự uy h·i·ế·p của xác sống vào những ngày đầu tận thế vô cùng khủng khiếp, không giống như mười năm sau, sẽ trở nên vô hại và chậm chạp như vậy.
Từng tiếng “Boong boong boong boong” mạnh mẽ khiến cánh cửa dần biến dạng, mặt kính rạn nứt rồi vỡ tung, Rosita ôm đầu lùi lại, khi từng cánh tay lỡ loét thò qua chỗ trống mà nhao nhao tìm kiếm.
Từng người, từng người một cứ thế ngã xuống, da thịt bị kéo ra, mặt mũi bị bóc tách, màu đen của bóng tối và màu đỏ của máu, chiến trường bỗng trở nên đơn điệu như bữa tiệc của lũ quỷ dữ.
“Ôi chúa ơi!”
Khi tồn tại trong một bầy đàn, lũ xác sống trở nên hung hãn và khát máu hơn bao giờ hết, chúng có thể thực hiện một vài hành động kèm theo trí thông minh như là leo trèo hay đập phá. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong lúc đó, Abraham bị bỏ lại phía sau, từ từ tỉnh lại, trong mơ hồ, anh như chìm trong cơn ác mộng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.