Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 22: Lời nói dối.
Madison và Alicia nhìn nhau, điều tệ hại đã diễn ra, Nicholas dường như đã suy sụp sau những gì cậu ta chứng kiến, và trở nên lạnh lùng hơn.
“Cậu ta không giấu số thuốc đó,” Bethany bước xuống nói. “Ý tôi là, Nick sẽ không để lại cho chúng ta những viên Morphine đó, phải không?”
Nhất là sau cái c·h·ế·t của rất nhiều người, có cả Warren, người đã đưa anh ta tới vùng an toàn bằng tính mạng của bản thân.
“Vẫn phải theo dõi mới xác định được,” Bethany nói.
Không thể không nói, lời nói dối của Eugene đã có tác động tích cực lên tinh thần bị tàn phá của Rosita và Abraham, cho họ ý thức về mục đích và hành trình phải đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ai đó đã bỏ lại nó trước phòng khám,” Nicholas nói, mắt nhìn Bethany. “Tình trạng của Tuân thế nào rồi?”
Bethany gật đầu đáp: “Tôi nghĩ đó là tín hiệu tốt.”
“Con chỉ làm những chuyện mà Tuân sẽ làm, phải có ai đó làm những việc này chứ,” Nicholas nói, lưng quay đi, “Thôi nào, giúp con chuyển anh ấy lên xe đi, chúng ta sẽ rời khỏi đây.”
“Hắn ta ngụy trang thành chúng. Đó là cách mà hắn trà trộn vào đám xác sống và làm điều tương tự với người của tôi,” Abraham nói. “Nhưng sớm thôi, tôi sẽ tìm ra và xé xác hắn.”
Khi cậu ta mở thùng giấy ra, không thể tin được, Nicholas gần như dọn sạch phòng khám, ngoại trừ dụng cụ, trang thiết bị y tế, còn có thuốc men, dịch truyền, miễn là kích cỡ không quá lớn, cậu đều gom về hết. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đưa chiếc rìu cho tôi,” Abraham nói, rồi đoạt vũ khí trên tay Rosita, sau đó bổ vào đầu một tên xác sống, xong kéo cả người nó lên.
“Nick, con tìm thấy nó ở đâu đấy?” Madison đánh giá bên trong chiếc xe, hai mắt sáng lên, nhưng trong lòng vẫn có lo nghĩ.
Hai người tựa lưng đứng nép vào nhau, bởi vì bàn tay của xác sống có thể với tới trần xe buýt và chiếm lĩnh một phần không gian.
“Phải làm sao đây? Chúng sẽ không từ bỏ,” Rosita nói, vẻ mặt đầy khẩn trương, cô không muốn làm cặn bã trong bụng đám c·h·ó dại.
“Với những thứ này, tôi thậm chí có thể mở phòng khám tư nhân,” Bethany khoa trương vui vẻ ra mặt, hiếm khi nhìn thấy cô sáng sủa như vậy.
Người tự nhận là có hiểu biết về những gì đang diễn ra, và có thể đảo ngược tác động của bệnh dịch, khôi phục trật tự cho thế giới.
Thế nên, thân mang trách nhiệm của một bác sĩ, Bethany cũng không dám nói bừa.
Một người mất toàn bộ đồng bạn đi cùng mình từ những ngày đầu tận thế, một người khi trở về nhà cũ tìm người thân, phát hiện vợ con đã trở thành cặn bã trong bụng lũ xác sống.
“Cô chắc chứ?” Madison hoài nghi.
Về cơ bản, một người đang hôn mê, mất ý thức, cần phải đảm bảo rất nhiều các yếu tố như hô hấp, tuần hoàn, các mạch, khớp, cơ, dinh dưỡng, nhiễm khuẩn, lỡ loét khi tình trạng hôn mê kéo dài.
Sứ mệnh thiêng liêng cứu vớt thế giới được đặt trên vai của ba người, Rosita và Abraham có trách nhiệm hộ tống nhà khoa học thiên tài Eugene đến thủ đô Washington,
Khi trời sáng, Nicholas trở về cùng với chiếc xe, khiến Madison, Alicia, Bethany kinh ngạc.
Điều kiện hồi phục tương đối tốt, chỉ tiếc sau khi xét nghiệm, không ai trong số họ có cùng nhóm máu, chỉ có thể chờ đợi Tuân tự tạo ra nó.
Nỗi đau của họ chắc chỉ người trong cuộc mới hiểu, cũng may hai người giờ đây gánh vác một trọng trách lớn hơn, cao cả hơn nhiều so với những gì họ phải chịu đựng.
Nghe thế, Abraham cũng sững sờ nhận ra, người đã tấn công mình và người của mình ở tiệm tạp hóa, cùng người này khả năng cao là một, cũng có thể là một nhóm.
“Nắm lấy tay tôi!” Giờ phút này Abraham đã thanh tỉnh, cũng nhận ra tình huống vô cùng tệ hại của mình, anh sẽ c·hết nếu không làm gì đó lý trí.
Sau khi chiếc xe rời đi không lâu, căn nhà tại vùng ngoại ô Houston lại đón những vị khách mới.
Chương 22: Lời nói dối.
Chương 22: Lời nói dối.
Một hành động cực kỳ tương tự như cách mà Tuân đã làm với người của mình, để tạo sự gắn kết mạnh mẽ trong một thời điểm. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tôi cũng có ý tưởng này,” Nicholas bắt đầu lôi kéo Bethany lên xe để tham quan. “Chúng ta hoàn toàn có thể biến chiếc xe thành một phòng khám di động. Chỉ cần tìm thấy máy phát điện, trang trí thêm một chút, nó sẽ trở thành căn nhà thứ hai của chúng ta.”
“Im lặng, cứ làm theo tôi đi,” Abraham bắt đầu mổ bụng tên xác sống ra, moi móc ruột gan tim phổi mà bôi trét lên người mình, kinh tởm đến mức khiến Rosita buồn nôn.
“Khốn nạn, chính là hắn, người gây ra chuyện này!” Rosita căm phẫn nói. “Các người rốt cuộc đã gây hấn với ai hả?”
Không chỉ có thuốc men và dụng cụ y tế, còn lấy được một chiếc RV với đầy đủ tiện nghi, có phòng ngủ, phòng vệ sinh, phòng khách, ngăn bếp, thậm chí tủ lạnh mini cũng có, cơ bản là một căn nhà thu nhỏ.
“Nhanh lên, làm theo tôi!” Abraham đập cửa kêu hô.
Bấy giờ, nhân lúc đám xác sống tập trung về một hướng khác, người đã điều khiển chúng tấn công vào phòng khám, nắm lấy cơ hội mà lái chiếc RV đánh cắp rời đi, ngay trước mặt bọn họ.
Hy vọng sống sót trước mắt, Rosita không chút do dự tóm lấy, cô mở cửa xuống xe thì thấy Abraham đã trèo lên trần xe buýt, tiếp đó đưa cánh tay hướng về phía mình.
[Bạn của tác từng hôn mê cấp độ hai do mất máu nhiều, nên tác chỉ dựa vào kinh nghiệm thấy được mà viết, không phải chuyên ngành nên không thể xác thực.]
Eugene phải rất cẩn thận nếu không muốn bị cơn giận của đồng bạn bên cạnh nuốt chửng.
Thoạt trông Nicholas hào hứng vô cùng, Madison và Alicia thấy thế thì không biết nên mừng hay lo.
Sau khi hai người đã trèo lên cao, đám xác sống cũng đã dọn sạch mấy cái xác bị bỏ lại, chúng bắt đầu tụ tập về chiếc xe buýt để tìm kiếm thêm.
Sự khôn ngoan là ưu điểm của Abraham, trái ngược với vẻ ngoài hung bạo của mình.
Ở một chiều hướng khác, người đã trực tiếp gieo nên rắc rối thì lại rất hài lòng với chiến lợi phẩm vừa cướp đoạt được.
Khác biệt ở đây là, một lời nói dối không có cơ sở thì sớm muộn cũng bị lật tẩy, hơn nữa, Eugene còn chế tạo một vỏ bọc quá sức với mình.
Một nhóm mười người nay chỉ còn lại Rosita, Abraham và Eugene, trong đó mất mát lớn nhất, phải kể đến hai người trước. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nick,” Madison tiến tới chất vấn, “Rốt cuộc con đã làm gì trong đó?”
Bethany bị dắt vòng vòng hoa mắt chóng mặt, cũng không biết Nicholas đang nghĩ gì, một lúc sau thì cậu ta quay sang Madison, nói: “Mẹ, chúng ta nên tiếp tục di chuyển, Houston hiện tại rất náo loạn, chẳng mấy chốc lũ xác sống sẽ tràn ra bên ngoài.”
Trong điều kiện không thể đáp ứng nhu cầu về thiết bị vật chất, hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm của bác sĩ đưa ra phán đoán, thì rất khó để xác định những phán đoán này sẽ chính xác như những con số kia. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Xem này, có thứ này chắc chắn cô sẽ thích đấy,” Nicholas quay lại xe rồi khiêng một thùng giấy lớn đặt trước mặt Bethany. “Tôi nghĩ nó sẽ giúp ích, nên đã mang hết về đây.”
Có sự cảnh báo của Nicholas, cả nhóm nhanh chóng thu dọn đồ đạc lên xe, nhờ vào số lượng nhu yếu phẩm mà Nicholas và Tuân mang về, mỗi người trong bọn họ hiện tại đều rất sung sức.
Những tưởng khi chiếc xe khởi động sẽ ít nhiều ảnh hưởng đến Tuân nghỉ ngơi, nhưng bất ngờ nó hoạt động vô cùng êm ái, trong phòng nghỉ cũng không cảm nhận được sốc nổi nhiều.
Nếu như Tuân biết được chuyện, chắc sẽ khóc hết nước mắt vì tuyên bố này của Abraham. Hắn thậm chí còn chưa làm gì thì kịch bản đã xáo trộn theo hướng không thể lường trước.
“Làm cái quái gì thế?” Rosita vội vàng tránh xa cái xác.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.