Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 27: Hắn trở lại.
Gale khổ sở quay mặt đi, thì đúng lúc ánh mắt lăm le của kẻ săn mồi đối diện với cô. Khuôn mặt trắng bệch của người phụ nữ mặc bộ đồ bệnh nhân dọa cho Gale thét toáng lên. Tiếng thét vang xa ra các hành lang và truyền đến tai nhóm người lạ mặt, vừa đột nhập nơi này không lâu.
“Tôi nợ các bạn tính mạng của mình,” Paul nói, biểu cảm rất chân thành. “Nếu có thể giúp, tôi sẽ không từ chối mọi yêu cầu của các bạn.”
Bethany ngồi nghỉ ngơi trên ghế salon, trong khi cả Karina và Paul đều tỉnh lại, giữ im lặng ở phía đối diện. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cảm tạ các đồng minh đã đề cử hôm nay: HD9999, Thủy Hoàng, Ta Không C·h·ế·t.
Sau lưng cô, Gale mắt thấy mà thẫn thờ, nhưng không có vẻ gì là kinh ngạc hay sợ hãi, dường như chính cô cũng từng làm điều này.
“Grừ, ầm, ầm!” chúng gào rống và đập cửa, dường như bữa ăn đã kết thúc, và chúng vẫn chưa hài lòng với món tráng miệng.
Trong bệnh viện, sau khi tìm kiếm vô vọng ở khu cách li, Gale tiếp tục di chuyển đến phòng bệnh nhân tiếp theo ở khoa cấp cứu, nhưng ngay khi tới trước cửa phòng số mười, những tiếng nhóp nhép bẩn thỉu truyền vào tai cô.
“Được rồi,” Madison không để ý đến vẻ mặt của Gale, mà cầm mã tấu tới trước phòng số mười.
“Nó hẳn là một câu chuyện dài,” Paul cười nói. “Nếu có thời gian, tôi rất muốn lắng nghe.”
Alicia mở chốt khóa, hai tên xác sống mặc đồ bệnh nhân đẩy cửa đi ra, chúng ngoẹo đầu, ánh mắt khóa chặt mục tiêu dễ thấy nhất là Madison.
Alicia nói xong thì dùng tay gõ nhẹ vào cửa phòng cấp cứu, không bao lâu thì bên trong có lời đáp trả.
Đối với Nicholas, người đàn ông này chỉ là một người lạ không kém không hơn, nhưng với Tuân mà nói, Rick Grimes là cả tuổi thơ của mình, từ những ngày tháng cơ cực, cho tới lúc sung túc giàu sang. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Mady, tôi vẫn còn ngồi đây,” Bethany nói, mắt không nhìn vào ba người.
“Bethany là người phục vụ cho chính phủ vào thời điểm mọi chuyện bắt đầu,” Madison nói. “Cô ấy từng đảm bảo tính mạng cho hàng ngàn người. Nhưng nó cũng khiến cô ấy dễ tổn thương. Cậu nên biết ơn vì Bethany đã có những lựa chọn chính xác.”
Chương 27: Hắn trở lại.
“Được rồi, hãy nói với Ngài khi đến đó,” Madison tỏ ra thiếu kiên nhẫn, “Cô đang làm gì ở đây?”
“Ôi ôi, Chúa ở bên các bạn, Ngài đã nghe thấy lời cầu nguyện của con,” Gale còn kinh hãi, mắt thấy năm người mới đến, như là thiên thần giáng xuống, liền rối rít tỏ lòng thành.
“Phía trước xảy ra chuyện!” Alicia lên tiếng.
Gã vừa là thần tượng, vừa là người truyền cảm hứng, một cảnh sát trưởng tốt bụng, một con sói đầu đàn máu lạnh, tùy từng thời điểm, từng thời đại, mà con người ta sẽ chọn đức tin, hay báng bổ.
Một lúc sau, Madison trở lại, nhưng không bước lên xe, “Licia, vẫn ổn chứ?”
“Đúng vậy,” Madison nói, đối diện với Paul, ánh mắt dần nghiêm túc hơn. “Hiện tại, con trai tôi và người đã mang chúng tôi đến đây, có thể đang gặp nguy hiểm. Nó có nghĩa là họ cần chúng tôi ngay lúc này.”
Nhưng hai gã này chọn nhầm đối tượng, Madison không do dự bước tới và vung mã tấu, chẻ đôi khuôn mặt vô cảm của chúng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngay lúc này đây, Tuân như nhìn thấy đầu nguồn, đang róc rách tìm đường chảy ra biển lớn, một con đường thẳng tiến đến những bức tường lớn, được dựng lên để bao bọc con người và nền văn minh của họ.
“Licia, hãy canh chừng Bethany. Lúc cần thiết có thể dùng s·ú·n·g. Hai người cũng đừng để bị bỏ lại,” Madison nói xong thì tăng tốc bước nhanh hơn. Theo sau cô hiện tại, ngoại trừ Alicia và Bethany, còn có cả Paul và Karina.
Chương 27: Hắn trở lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Im lặng đi,” Alicia đóng cửa phòng lại, để lộ ra thân hình từ đằng sau, tay cầm con dao cắm vào gáy nó, và giải quyết nốt. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Giúp tôi, làm ơn hãy giúp tôi,” người phụ nữ phát hiện bọn họ thì kêu lên.
“Tôi, tôi là bác sĩ ở đây, Gale Marcones,” Gale vuốt ngực bình tĩnh lại nói, “Xin lỗi, đã cho các bạn thêm phiền phức. Một vài bệnh nhân của tôi không qua khỏi và họ đang đi lạc, tôi đang cố đi tìm họ.”
“Bệnh nhân?” Madison chau mày, Alicia bỗng nhiên lên tiếng, “Mẹ, có thể họ ở đây.”
“Bác sĩ Marcones,” Madison ngồi xổm xuống, chà lưỡi đao lên người cái xác, để làm sạch nó, “Chúng ta có nhiều chuyện để nói đấy.”
Trong khoảnh khắc mà cô nhoài người ra, Gale có thể nhìn thấy cảnh tượng hai gã bệnh nhân đã biến đổi, đang xơi tái một bệnh nhân khác trong trạng thái thực vật, không biết đau đớn.
“Mẹ, Tuân và Nick vẫn chưa quay lại,” Alicia nói, vẻ mặt lo lắng. “Hai người này gặp phải rắc rối gì rồi chăng?”
Đi qua một khúc cua trên hành lang tại khoa cấp cứu, năm người nhanh chóng tìm tới nơi phát ra âm thanh. Chỉ thấy một xác sống đang đè lên người phụ nữ và cả hai đang giằng co.
“Cô nhốt chúng trong đó?” Madison hỏi. Gale e dè đáp: “Tôi không còn cách nào khác, tôi không thể giúp họ được nhiều hơn.”
Trong lúc đó, ở tầng trên, tại phòng hồi sức, Tuân và Nicholas sau khi theo dõi ngược lại Gale, tới căn phòng có băng ca chặn cửa, thì phát hiện một người đàn ông nằm trên giường bệnh.
“Chưa bao giờ tốt hơn thế. Cô ấy là bác sĩ tốt nhất mà tôi từng gặp,” Paul nói, thoạt trông tình trạng rất không tồi, mặc dù đi đứng còn bất tiện, nhưng đã hồi phục thể lực.
“Cố gắng lên, tôi đến ngay!” Madison không do dự mà chạy tới, vung mã tấu bổ vào đầu tên xác sống, kết liễu nó ngay lập tức.
“Tôi chỉ cần cậu đứng dậy và tự bảo vệ mình,” Madison nói. “Nhưng hãy yên tâm, có thể chúng tôi là những người sinh tồn giỏi nhất mà cậu từng gặp.”
Tên xác sống bất động, Gale túm tóc và hất đầu nó qua một bên, rồi ngồi dậy như con lật đật vội vàng tránh xa cái xác hư thối kia ra.
“Chúng không cần được giúp đỡ, bác sĩ Marcones,” Alicia nhìn mẹ mình, thấy Madison gật đầu, thì ra hiệu những người bên cạnh lùi lại, đồng thời cất s·ú·n·g và rút con dao ra.
Phập!
Nước mắt cô trào ra. Tuy không phải là lần đầu tiên, nhưng mỗi lần nhìn thấy nó, Gale đều cảm thấy lồng ngực đau thắt và chỉ biết cầu nguyện, “Chúa hãy tha thứ cho những kẻ khốn khổ bất đắc dĩ này, để chúng được rửa tội và an nghĩ bên cạnh ngài.”
“Có Tuân ở đó, Nick sẽ biết nghe lời,” Madison nói, đưa mắt nhìn xung quanh, xác định không còn tên nào bén mảng tới, thì bước lên xe và tới chỗ Paul cùng Karina, “Đã cảm thấy tốt hơn chưa?”
Tuân thừa hiểu, không trôi theo dòng nước, sẽ bị nó nhấn chìm.
Trời đã tờ mờ tối, số lượng xác sống ít ỏi xung quanh đây bắt đầu đánh hơi thấy mùi, từng mục tiêu đơn lẻ tiến tới rồi ngã xuống, chiếc RV vẫn đậu bên ngoài bệnh viện.
Trong xe, Alicia vén rèm rồi bật đèn, ánh sáng vẫn có thể xuyên những sợi vải mỏng, nhưng không quá rõ ràng để dễ nhìn thấy.
Madison vung mạnh mã tấu, cố định cái đầu của nó, rồi ghì chặt cổ tên xác sống, rút lưỡi dao ra và làm sạch.
Ngay khi Madison quay lưng, tên xác sống thứ ba lò do đi ra, nó là một xác sống mới hoàn toàn, vừa mới biến đổi tức thì.
Và Tuân là một người tôn thờ những triết lý như thế, khiến hắn có thể sống tốt ở mọi môi trường, hoàn cảnh, cho dù là một kẻ đầu đường xó chợ, không nơi nương tựa, hay một nghệ thuật gia đương đại, giàu có.
-----*-*-----
Tương lai nằm gọn trong lòng bàn tay, Tuân cảm giác sự tự tin của ngày trước đã trở lại, kể từ giây phút này, hắn mới chính thức là kẻ xuôi dòng với định mệnh, tìm kiếm ngõ sinh trên ngã tử.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.