Trước tiên cho Vân gửi lời chào chân thành tới tất cả mọi người, những người đã chịu bỏ thời gian quý báu của bản thân để đọc đôi dòng tâm sự của Vân. Đồng thời cho Vân gửi lời xin lỗi tới tất cả những ai đã từng có tranh luận cùng Vân.
Vân viết bộ truyện này cốt yếu để giúp mọi người đọc giải trí, sau những giờ làm việc và học tập căng thẳng. Đồng thời muốn gửi gắm, truyền đạt một số giá trị nhân sinh[1] đến với mọi người. Vân luôn cố gắng để có thể tạo ra một tác phẩm tốt nhất, hay nhất để gửi tặng mọi người. Tuy nhiên, năng lực của Vân có hạn, thú thật với mọi người, Vân chỉ học hết 12, thời học sinh cũng học không giỏi gì cho cam. Nên sau nhiều năm cố gắng không ngừng, nhưng vẫn chưa thể tạo ra được một tác phẩm vừa lòng mọi người.
Cũng tại vì Vân chưa viết tốt, lời văn chưa hay, bố cục chưa tinh tế, ý tứ còn chưa được rõ ràng. Nên để nhiều bạn đọc, khi đọc cảm thấy khó chịu, từ việc khó chịu nên đã đọc lướt qua. Thành ra không nắm được các chi tiết. Mà khó chịu thì tìm kẻ gây khó chịu để xả, kết quả hai bên đã có một khoảng thời gian không như ý.
Khi mọi người chỉ trích Vân, khi đó Vân không đặt vào vị trí của mọi người, không hiểu cho tâm trạng mọi người lúc đó. Vân chỉ chăm chăm bảo vệ bản thân, thành ra hai bên lời qua tiếng lại. Tuy giữa hai bên cũng không chửi tục, không gắt gỏng. Nhưng sau cuộc tranh luận ai cũng không vui.
Mọi người vẫn bảo vệ quan điểm của mọi người, còn Vân thì vẫn cứng đầu bảo vệ quan điểm của mình. Có điều sau khi bình tĩnh lại, Vân cảm thấy mọi người không sai, và lỗi là do Vân. Là do Vân viết chưa hay, chưa tinh tế. Nếu Vân viết tốt hơn thì mọi chuyện đã khác.
Rút ra từ những cuộc tranh luận, Vân cảm thấy giữa mình và mọi người thường bất đồng ý kiến nhau, vì vấn đề bối cảnh, nhân vật chính, hay mấy thứ khác thường ở trong truyện.
Ở bài viết này, Vân mạn phép được đặt mọi người cùng hệ quy chiếu với Vân, để giữa chúng ta có cái nhìn cùng một hướng.
Đầu tiên Vân xin nói về bối cảnh: Bối cảnh của câu chuyện là Trái Đất của tương lai hàng ngàn năm sau. Mà mọi người có công nhận tương lai không ai nói trước được điều gì phải không nào? Ngay cả một thứ điên rồ như Zombie, một cái xác c·hết biết đi lại cũng có thể xuất hiện, thì có thứ gì mà không thể xuất hiện được đúng không? Thành ra trong cái thế giới tương lai đó, cái quỷ gì cũng có thể xảy ra được. Con người không ăn vài năm vẫn sống, cá bay trên trời, chim bơi dưới nước, thực vật biết đi, động vật biết nói, hay những thứ mà người ta chưa từng nghĩ tới cũng có thể xuất hiện. Nó xuất hiện đơn giản chỉ vì đó là thế giới ảo tưởng không có thật. Thêm một lưu ý nhỏ: Con người ở thời kỳ này có tuổi thọ rất dài và có cơ thể tốt hơn người bình thường chúng ta, có điều vào thời điểm này vẫn chưa có nhiều người thức tỉnh năng lực đặc biệt, trong hàng tỷ người chỉ chưa tới một triệu người có năng lực đặc biệt.
Vấn đề thứ hai là nhân vật chính: Nhân vật chính ở trong truyện chỉ là một thanh niên 27 tuổi, có một tuổi thơ bất hạnh và từng là một vật thí nghiệm trong dự án chiến binh hoàn mỹ. Do chịu quá nhiều cú sốc tâm lý nên suy nghĩ của nhân vật chính có đôi phần khác người, nhiều khi làm ra một vài hành động ngu ngốc. Tuy nhiên, do là vật thí nghiệm, nên nhân vật chính có một vài bản lĩnh hơn người, liên quan tới thân thể. Như sức mạnh, nhanh nhẹn. Nên mọi người đừng ngạc nhiên khi thấy anh ta có thể lái xe bay trên nóc những chiếc xe khác.
Vấn đề thứ ba, vấn đề liên quan tới xưng hô: Vân xây dựng kiểu đối thoại theo cách nói chuyện của người Việt chúng ta. Mà không phải như truyện bên nước bạn.
Nếu như vừa gặp, mối quan hệ xa lạ, tuổi tác cũng không chênh lệch nhau nhiều thì xưng: Anh - Tôi(nam vs nam) Cô - Tôi(nữ vs nam).
Nếu như đã có chút quen biết, hơi thân thân thì sẽ có thay đổi: Gọi thẳng tên đối phương(Ví dụ: Này bé Vũ! Lấy cho anh quả táo.) Ông - Tôi, Tôi - Bạn (nam vs nam).
Khi mối quan hệ giữa hai bên đã thân thiết, thì xưng hô sẽ chuyển thành: Mày - Tao(nam vs nam) Ông - Tui(nam vs nữ) Tôi - Bà(Nam vs nữ) hoặc có thể gọi biệt danh, hay gọi tên.
Với kiểu phân chia thế này, Vân mong muốn sẽ tạo ra được sự đa dạng trong giao tiếp. Nó không một màu như kiểu ta - ngươi. Nhưng không rõ làm sao khi mọi người đọc lại cảm thấy ‘loạn’ và nó khá là con nít mặc dù trong đời sống chúng ta dùng như vậy.
Vân muốn tạo dựng một bộ truyện có sắc thái người Việt Nam chúng ta. Nên tìm hiểu thêm để có những thay đổi cho phù hợp. Nếu mọi người biết thì chỉ Vân, để Vân thay đổi cho hợp lý. Vừa giữ được nét riêng trong cách xưng hô của người Việt Nam chúng ta, vừa để cho mọi người đọc không thấy khó chịu.
Trên đây là ba vấn đề chính đang tồn tại trong bộ truyện. Vân sẽ cố gắng tìm cách để khắc phục trong khoảng thời gian sớm nhất có thể.
Nếu trong khi đọc truyện, mọi người có thắc mắc, hay muốn đóng góp ý kiến xin hãy ghi xuống phần bình luận. Vân cùng mọi người sẽ vui vẻ trao đổi với nhau.
Cuối cùng, Vân xin chân thành cảm ơn sự ủng hộ của tất cả mọi người dành cho Vân. Chính sự ủng hộ của mọi người đã giúp cho Vân có động lực tiếp tục hoàn thiện tác phẩm.
[1] Giá trị nhân sinh.
Giá trị thứ nhất. Đề cao hòa bình, độc lập, tự do cũng như tính bảo vệ của pháp luật.
Giá trị thứ hai. Ý thức về gia đình, gia đình là thứ quan trọng nhất, còn những thứ khác có hay không, không quá quan trọng.
Giá trị thứ ba. Đề cao nghị lực sống vươn lên trong hoàn cảnh khó khăn, tính kiên trì, nhẫn nại, ham học hỏi.
Giá trị thứ tư. Hiểu về những thứ có giá trị thay vì giá cả. Biết về những điều hạnh phúc chân thật, thay vì những thứ hào nhoáng bên ngoài. Quan trọng hơn cả là tìm được ý nghĩa cuộc đời, sống đúng nghĩa một con người. Hãy sống và giữ cho mình thứ tồn tại bất biến là: Niềm tin, Tình người yêu thương và Nhân nghĩa.
Thêm một lưu ý nhỏ: Hầu hết các hành động của nvc khi mới viết tác thường không có giải thích, thành ra mọi người cảm nhận nvc làm việc dựa vào cảm tính nhiều hơn là suy luận. Thật ra không phải, nvc cũng suy luận(tác suy luận, mỗi tội không viết ra.)
Ví dụ tình tiết đi tới siêu thị mua đồ ăn: Đầu tiên là nguyên nhân dẫn tới hành động, tác đã cân nhắc xem nguyên nhân kia là dạng 'cưỡng chế' tức phải làm, không làm không được. Hay là dạng có hoặc không.
Và ở tình tiết đầu tác xác định nó là nguyên nhân cưỡng chế mang tính cấp bách(nhìn thấy trước tương lai hỗn loạn, t·hảm h·ọa toàn cầu!)
Sau khi xác định nguyên nhân, tác mới định hướng mục tiêu. Là mua loại đồ ăn gì để có thể dự trữ được thời gian dài? Số lượng bao nhiêu là đủ? Làm sao để tránh những rắc rồi không cần thiết? Tuyến đường thuận lợi nhất(vừa xảy ra đ·ộng đ·ất, nên không phải tuyến đường nào cũng thông thuận).
Xác định mục tiêu xong, cần cân nhắc tới diễn biến thời điểm lúc ấy: Khi đó đang hỗn loạn, cơ sở hạ tầng bị phá hủy, người dân hoang mang. Mọi người lúc đó cũng đã ý thức được nguy cơ.
Sau khi xác định được nguy cơ: nvc phải nghĩ xem khi tới siêu thị bán đồ ăn sẽ gặp tình huống nào, nếu như mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường thì không còn gì tuyệt vời hơn, lúc đó có thể mua đồ một cách thuận lợi. Nên cần mang theo tiền. Tuy nhiên cũng phải tính toán đến tình huống siêu thị xảy ra hỗn loạn do tranh c·ướp đồ ăn, lúc này cần tính tới việc phải làm gì để trấn áp hỗn loạn? Cái gì khiến cho những kẻ đang trong cơn hoảng loạn nghe lời, hơn nữa nếu trong đám đông hỗn loạn có phần tử cực đoan thì sao? Nên cần mang theo súng để phòng bất trắc.
Ở trong tình huống nếu chạm mặt những kẻ có máu mặt, có nổ súng phát sinh, còn có người t·hiệt m·ạng. Phải tính tới tình huống có cảnh sát can thiệp. Tuy nhiên do đ·ộng đ·ất phát sinh, cảnh sát ưu tiên giải cứu người dân bị mắc kẹt trong đ·ống đ·ổ n·át ở gần trụ sở trước nên không đáng lo, tuy nhiên đây chỉ là suy đoán, nên phải tính đến trường hợp cảnh sát nhận được báo khẩn, vì để phòng trường hợp nên cần tính toán khung đường từ đồn tới vị trí mục tiêu.
Tuy nhiên, còn có một trường hợp khác có thể diễn ra, đó là có người báo cảnh trường đó, hay có lực lượng cảnh sát làm việc gần đó. Nên Thiên Anh cần đứng ở bên ngoài quan sát tình hình, nếu có điểm gì đó không ổn lập tức rút lui.
(Trên đấy là tác nói sơ qua về những suy nghĩ của nvc trong từng hành động. Do nhân vật chính bị c·hấn t·hương tâm lý, nên khả năng tư duy có hạn. Thật ra là tư duy của tác có hạn, không có được cái nhìn toàn diện, tác chỉ dựa vào một quy luật là Nguyên nhân --> Diễn biến --> Biến cố --> Kết quả 1 + Kết quả 2 --> Tính cách nhân vật --> Lựa chọn nhân vật. Nên mọi người thông cảm cho tác ha. )
0