0
-----o0o-----
Thành phố Nội Hà - Khu vực trung tâm.
Ở trên sân thượng tòa cao ốc Housing, hiện đang có một người thanh niên. Người này tuổi gần ba mươi, thân hình cao gầy, gương mặt đượm buồn, đôi mắt thiếu sức sống. Trên người anh ta mặc một bộ màu đen, bên cạnh còn đặt một khẩu súng ngắm đặc chế.
Người thanh niên này họ Lý, tên Anh. Anh ta là một sát thủ có tiếng. Có điều, danh tiếng của anh ta không đến từ khả năng á·m s·át. Mà đến từ căn bệnh anh ta mắc phải.
“Tít”
Giữa thời điểm Thiên Anh đang sử dụng ống nhòm chuyên dụng, quan sát tòa nhà cách đó gần hai dặm. Thiết bị liên lạc chuyên dụng bất ngờ phát tín hiệu. Ngay sau đó, một giọng nói máy móc vang lên ngay trong tai Thiên Anh:
“Năm phút!”
Hai mày Thiên Anh hơi nhíu lại:
“Đã rõ!” Thiên Anh lạnh lùng nói.
Dứt lời, Thiên Anh đặt ống nhòm sang một bên, sau đó nằm xuống sàn gạch. Anh nhìn lên bầu trời đêm, khi thấy bầu trời không trăng không sao đen kịt một mảnh, giống như tương lai của bản thân, anh tự dưng cảm thấy có chút mệt mỏi.
“Ài!” Thiên Anh thở dài thườn thượt, hai mắt anh từ từ nhắm lại. Nhưng chỉ ít phút sau đó, giọng nói máy móc lúc trước lần nữa vang lên:
“Vào vị trí.”
Nghe được lời này, Thiên Anh lập tức mở bừng hai mắt. Theo bản năng, anh cầm lấy ống nhòm chuyên dụng đang đặt ở bên, tiến hành quan sát khách sạn đối diện.
Xuất hiện trong tầm mắt của anh là một đoàn siêu xe màu đen. Số lượng những chiếc siêu xe kia lên tới hai chục chiếc. Trong đó có ba chiếc được bọc giáp đi ở giữa. Không lâu sau đó, đoàn siêu xe đã tiến vào bên trong khuôn viên khách sạn.
Đoàn xe dừng lại, lực lượng đặc nhiệm từ những chiếc hộ tống nhanh chóng đi ra bên ngoài. Cùng thời điểm này, hàng trăm con robot an ninh, có ngoại hình giống một con chuồn chuồn được thả ra.
Chỉ ít phút sau đó, toàn bộ khách sạn đã biến thành pháo đài bất khả x·âm p·hạm. Nhìn thấy cảnh này, Thiên Anh rốt cuộc hiểu được vì sao, tổ chức lần này không chỉ tung ra một lượng lớn nhân lực, mà còn phải bắt tay cùng thế lực khác.
Theo Thiên Anh được biết, tham gia nhiệm vụ lần này có không dưới hai trăm người. Ngoài ra còn có lực lượng gián điệp hỗ trợ. Nói tới nhiệm vụ lần này, Thiên Anh thực sự biết rất ít về nó. Anh được người của tổ chức đưa tới đây bằng đường biển. Sau khi đến đây có người bố trí nơi ở.
Đi đâu, làm gì cũng phải xin ý kiến. Thức ăn có người mang tới, không thể ăn thức ăn bên ngoài. Khi nào được nói, nói cái gì cũng có người giá·m s·át. Đến ngay cả việc mặc quần áo, cũng phải nghe theo chỉ thị. Việc duy nhất Thiên Anh cần làm là thực thi mệnh lệnh.
Giống như lúc này đây, ngay khi người thần bí thông báo ‘Chuẩn bị khai hỏa vào đoàn xe hộ tống.’ Thiên Anh lập tức bỏ xuống ống nhòm, rồi cầm lên khẩu súng ngắm đặc chế đang đặt ở bên cạnh.
“Tạch!”
Khóa an toàn được mở, mọi thứ đều đã sẵn sàng. Thiên Anh nằm dài trên sân thượng, ánh mắt như ưng thông qua ống ngắm lượng tử của khẩu súng, quan sát tỉ mỉ diễn biến nơi xa.
Thời gian chậm chạp qua đi, trong tầm ngắm của Thiên Anh thình lình xuất hiện một người trung niên cao gầy, quần áo sang trọng, ánh mắt sáng như ngôi sao phương nam. Người này tên gọi Ái Dân, là một yếu nhân của đất nước Lĩnh Nam. Đi theo bên cạnh ông ta còn có bảy tám vệ sĩ cao to, lực lưỡng. Người thì cầm dù đen, người xách vali.
Vốn dĩ Thiên Anh đang đợi lệnh để khai hỏa, thì đột nhiên phát hiện một chuyện khiến bản thân anh giật mình. Ở ngón áp út của người trung niên Ái Dân kia, có đeo một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn kia giống hệt với chiếc nhẫn mà người anh trai đã m·ất t·ích của anh từng đeo.
Đột nhiên có thêm manh mối về người anh trai thất lạc, Thiên Anh vô cùng kích động. Anh tự hỏi: “Là nó, chính là nó rồi! Nhưng sao ông ta lại có nó? Chẳng lẽ…”
Phải khó khăn lắm, Thiên Anh mới có thể kiềm chế được sự kích động đang dâng lên trong lòng. Nhưng vào lúc này đây, anh chợt nhận ra một điều, nếu cứ để tổ chức thủ tiêu người trung niên kia, sợ rằng…
Tuy nhiên, muốn giúp người trung niên kia không phải chuyện dễ dàng. Làm mà không khéo, vừa không cứu được người, lại còn đẩy bản thân vào chỗ nguy hiểm.
Giữa thời điểm Thiên Anh chưa biết nên làm thế nào, để vừa có thể giúp người trung niên tên Ái Dân sống sót, vừa không để bản thân rơi vào tầm ngắm của tổ chức. Một chuyện mà Thiên Anh không ngờ tới đã phát sinh.
“Đoàng!”
Thanh âm chát chúa truyền ra từ tai nghe. Vào thời điểm Thiên Anh nghe được thanh âm này, vừa lúc anh mất liên lạc cùng với cấp trên.
“Đoàng!”
Ngay sau đó, hai tên sát thủ được bố trí cách Thiên Anh rất xa lần lượt bị b·ắn h·ạ. Dựa vào một số năng lực đặc thù có được từ trong phòng thí nghiệm. Thiên Anh nhanh chóng tìm được vị trí tay súng bắn tỉa.
“Đoàng!”
Con mồi vào tầm ngắm, người thợ săn không có lý gì buông tha. Nhưng đúng vào thời điểm Thiên Anh định kết liễu con mồi. Một viên đạn từ tòa nhà đối diện bay thẳng tới đầu anh.
Mặc dù đã cảm nhận được nguy hiểm, cũng đã làm ra động tác né tránh, nhưng Thiên Anh tránh không kịp, viên đạn bắn xuyên qua kính ngắm lượng tử, rạch một đường trên má phải. Ngay khi trúng đạn, cơ thể Thiên Anh bắt đầu co giật dữ dội, hai mắt trợn ngược, miệng sùi bọt mép..
“Xì xì…”
Phần v·ết t·hương do viên đạn đặc chế tạo ra nhanh chóng hoại tử. Tuy nhiên, quá trình hoại tử rất nhanh đã dừng lại. Không lâu sau đó, v·ết t·hương trên má phải Thiên Anh bắt đầu khôi phục, cùng lúc đó c·hất đ·ộc cũng được đẩy ra bên ngoài. Khi thứ c·hất đ·ộc kia tiếp xúc với môi trường bên ngoài lập tức hóa thành khói trắng.
Vào thời điểm v·ết t·hương khôi phục hoàn toàn, cũng là thời điểm Thiên Anh tỉnh lại, biết là kế hoạch á·m s·át đã thất bại, bản thân cũng khó thoát một kiếp. Nên Thiên Anh đã chuẩn bị tâm lý cho c·ái c·hết đang cận kề.
Nhưng ngay vào thời điểm Thiên Anh cho rằng khó lòng thấy được mặt trời ngày mai. Đột nhiên một trận rung động nhè nhẹ truyền tới. Cảm nhận được loại rung động có phần quen thuộc này, hai mắt Thiên Anh bất giác nheo lại.
Đúng như dự cảm của Thiên Anh, chỉ ít giây sau đó cơn địa chấn đã bộc phát, các tòa nhà rung chuyển mãnh liệt. Tiếng la hét thất thanh liên tục vọng ra từ những tòa cao ốc.
“A a a …”
“A a a …”
“Có chuyện gì vậy?”
“Động đất à?”
“C·hết tiệt!”
“Cứu tôi!”
“Đừng bỏ tôi lại.”
Nghe được tiếng hét thảm, phát ra từ bên trong những tòa nhà gần đó, trong đầu Thiên Anh xuất hiện một loạt dấu chấm hỏi to đùng. Anh tự hỏi: “Chuyện quỷ gì đây? Đâu có nghe dự báo nào liên quan tới đ·ộng đ·ất?”
“Vù vù…”
“Vù vù…”
Giữa thời điểm Thiên Anh còn đang thắc mắc, sao chính phủ không thông báo sẽ có đ·ộng đ·ất. Một chuyện khiến Thiên Anh càng thêm kh·iếp sợ đã xảy ra. Vào lúc này đây, ở bên trên bầu trời đêm, bất ngờ xuất hiện hàng chục q·uả c·ầu l·ửa khổng lồ.
“Nhiều như vậy?”Thiên Anh sợ hãi nói ra.
Nhìn những q·uả c·ầu l·ửa khổng lồ đang lao thẳng về phía bản thân, Thiên Anh tưởng mình c·hết chắc rồi. Nhưng đúng vào lúc này, những cục thiên thạch kia đột nhiên nổ tung. Hình thành một cơn mưa lửa, trút thẳng xuống thành phố.
“Ầm ầm ầm….”
“Ầm ầm ầm….”
Nhìn thấy cơn mưa lửa đang rơi xuống, Thiên Anh thầm nghĩ: “Lần này xong rồi, không trốn đi đâu được nữa!”
Tuy nhiên, mọi chuyện không hề diễn ra theo những gì Thiên Anh lo lắng. Những mảnh vỡ thiên thạch bay cách xa nhau cả vài dặm, chứ không phải rơi tập trung vài mét một viên. Nhưng cho dù là vậy, thì hậu quả mà nó gây ra vẫn vô cùng khủng kh·iếp.
Một mảnh thiên thạch cỡ lớn đụng trúng tòa cao ốc, tòa cao ốc lập tức gãy ngang, ngọn lửa dữ dội bùng lên, nhấn chìm các phòng bên trong cao ốc kia. Cùng thời điểm đó, vô số tiếng hét kinh hoàng, xen lẫn thanh âm rên la của những người b·ị t·hương liên tiếp truyền ra.
“Á!!!”
“Cứu!”
“Ai đó cứu tôi.”
Sau khi kêu cứu hồi lâu nhưng không có ai đến giúp, trong khi đó ngọn lửa đã ngay phía sau. Có không ít người đã chọn phương án nhảy ra khỏi cửa sổ.
“A a a…”
Trong số mười người nhảy ra, có đến chín người ngã c·hết, chỉ có một người may mắn còn sống. Nhìn thấy cảnh tượng thảm khốc đang xảy ra, Thiên Anh vội vàng đứng dậy.
Sau khi bỏ lại khẩu súng ngắm và những trang bị khác ở trên sân thượng, Thiên Anh cố gắng di chuyển theo nhịp điệu của cơn địa chấn, để đi tới mép tòa nhà. Ngay khi tới nơi, anh liền nhảy xuống phía dưới.
Phía dưới tòa nhà có một cái cây rất lớn, Thiên Anh lợi dụng tán cây để giảm lực, nhưng do đêm tối, anh phán đoán không chuẩn xác, bám phải một cành cây bị lịm đục rỗng.
“Răng rắc…”
Cành cây phát ra tiếng kêu bi thiết sau đó gãy lìa, Thiên Anh lúc này cũng bị rơi theo. Có điều lấy thần kinh thép cùng thân thủ nhanh nhẹn. Trong lúc rơi xuống phía dưới, Thiên Anh bình tĩnh đợi tới cành cây tiếp theo sau đó túm lấy. Liên tiếp làm gãy bảy tám cành cây như vậy, tốc độ rơi của anh đã giảm đi rất nhiều.
“Phập!”
Rút ra con dao ở bên hông, Thiên Anh đâm mạnh vào thân cây, có điều con dao không chịu nổi sức nặng khổng lồ nên đã gãy ngang.
“Bịch!”
Không còn điểm tựa, Thiên Anh rơi thẳng xuống phía dưới. Nếu là người bình thường, khi rơi xuống từ độ cao như vậy có lẽ đã gãy xương mà c·hết. Tuy nhiên, đối với Thiên Anh, một kẻ bất hạnh còn sống đi ra từ phòng thí nghiệm thì lại khác. Anh chỉ cảm thấy hơi đau mắt cá chân mà thôi.
Từ mặt đất đứng dậy, Thiên Anh nhìn quanh, rất nhanh anh đã thấy được một chiếc mô tô phân khối lớn. Không chút do dự anh liền chạy tới bên cạnh chiếc xe kia, mặc dù không có chìa khóa nhưng không thành vấn đề. Anh chỉ dùng một vài thủ thuật nhỏ là đã có thể khiến chiếc xe nổ máy.
“Ầm ầm…”
“Ầm ầm ầm…”
Đúng vào lúc này, một mảnh thiên thạch cỡ vừa đâm thẳng xuống vị trí Thiên Anh nằm ngắm bắn trước đó. Phần trên tòa nhà lập tức sụp đổ, cả tòa nhà nghiêng hẳn qua một bên. Thấy cảnh này, Thiên Anh không khỏi toát mồ hôi lạnh.
(Đã viết lại vào ngày 17/11//22)