Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 11: ꧁༺ Xã Hội Pháp Trị Sụp Đổ, Cái Ác Lên Ngôi ༻꧂

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11: ꧁༺ Xã Hội Pháp Trị Sụp Đổ, Cái Ác Lên Ngôi ༻꧂


Chợt nhớ ra gì đó, Thiên Anh quay sang nói với Thiên Anh:

Dù nghĩ như vậy, nhưng Thiên Anh không hề đồng cảm hay thương xót. Đối với anh, loài người còn tàn nhẫn hơn cả loài vật. Khi nắm quyền sinh sát trong tay, ít ai có thể tự khống chế bản thân.

Đói quá, anh đành bắt giòi bỏ vào miệng ăn để cầm cự, thậm chí còn ăn cả thịt thối từ vết thương của chính mình. Những nỗi đau ấy khiến anh thù ghét chính con người - những kẻ đáng lẽ ra phải giúp đỡ, nhưng lại nhẫn tâm cười đùa và thả c·h·ó cắn.

"C·h·ế·t thật, hay mày bị dính bùa heo rồi? Ăn thế này coi chừng thành heo luôn đó.”

Xung quanh hoang tàn, những tòa nhà đổ nát in bóng dưới ánh hoàng hôn đỏ quạch. Mùi tanh tưởi của máu và xác c·hết thoang thoảng trong không khí. Thiên Anh ngồi dựa vào một bức tường loang lổ, nghe tiếng Thiên Lang nhai rau ráu bên cạnh.

Nói tới đây, Thiên Anh chợt nhớ đến bé Mốc đang ở nhà: (đọc tại Qidian-VP.com)

Nỗi ác cảm với đám phần tử vũ trang càng thêm sâu sắc khi anh suýt bị b·ắ·t· ·c·ó·c để mổ lấy n·ộ·i· ·t·ạ·n·g. May mắn thay, nhờ công an ngăn chặn, anh thoát c·h·ế·t. Giờ đây, khi nhìn thấy những kẻ đó bỏ chạy, một ý tưởng lạnh lùng lóe lên trong đầu Thiên Anh. Anh chậm rãi tháo khẩu s·ú·n·g ngắm từ sau lưng, nhắm vào mục tiêu...

Những người bị thương hoảng loạn van xin, nhưng vô ích. Chúng bị lôi ra khỏi xe, ném xuống giữa bầy heo gào thét. Những người còn lại chỉ biết ôm đầu run rẩy, bất lực trước cảnh tượng kinh hoàng. (đọc tại Qidian-VP.com)

“À, quả tim của con khủng long có cánh này mày đừng ăn nhé, để dành mang về cho Mốc ăn cùng.”

Thiên Anh cười khẩy, trêu chọc:

Tuy nhiên, từ phía sau đoàn xe, một đàn heo nhà biến dị khổng lồ đang gầm rú đuổi theo. Hàng trăm con heo, với vài chục con biến dị đặc biệt to lớn như những cỗ xe tăng, khiến người trên xe tái mặt.

Thiên Lang gật đầu, đôi mắt ánh lên vẻ háo hức. Kế đó, Thiên Anh ngồi lau vũ khí, còn Thiên Lang thì chui tọt vào xác con khủng long, thỏa thích đánh chén.

Những ký ức đau thương từ quá khứ ùa về. Thiên Anh nhớ lại những ngày tháng lang thang xin ăn, bị xua đuổi và bị c·h·ó cắn. Một lần, vết thương từ c·h·ó cắn trở nên nhiễm trùng, mưng mủ, giòi bọ sinh sôi trong đó.

Con quái vật khổng lồ hơn chục tấn ấy chẳng mấy chốc chỉ còn trơ lại bộ xương cứng như thép, minh chứng cho sức ăn đáng kinh ngạc của Thiên Lang.

“Rầm rầm…” - Tiếng động cơ nặng nề xé toạc không gian tĩnh mịch. Một đoàn xe tải lớn, được gia cố bằng lưới thép và những tấm sắt dày, hùng hổ tiến đến. Trên xe, vài người đàn ông lăm lăm s·ú·n·g ống, còn lại là những gương mặt hốc hác, sợ hãi của người dân thường.

Thiên Anh mỉm cười, nhưng nụ cười chợt tắt. Ánh mắt anh dừng lại trên vết thương dưới chân, lúc trước còn rỉ máu, giờ đã lành lặn không một chút sẹo. Một tia kinh ngạc lóe lên trong mắt.

Thiên Lang thấy anh có vẻ khác lạ, liền ngưng ăn, lo lắng hỏi:

Bên trong xác khủng long, Thiên Lang sau khi tiến hóa đã trở nên vô cùng mạnh mẽ. Tốc độ, sức mạnh, tất cả đều vượt trội. Mèo hoang, c·h·ó hoang, thậm chí cả rắn độc, bất cứ kẻ nào bén mảng vào đều bị nó kết liễu chỉ bằng một cú đớp.

Thiên Lang liếm máu ở khóe miệng, cái đuôi ngoe nguẩy thích thú:

-----o0o-----

“Gừ gừ…Răng rắc…” - Tiếng gầm gừ, tiếng xương gãy vang lên đều đặn, nhưng tất cả đều bị át đi bởi một âm thanh khác...

Mùi máu tươi lan tỏa, thu hút không ít dã thú đói khát. Thiên Anh nhanh chóng ẩn mình, quan sát. Bọn chúng không thấy anh, liền chuyển hướng sang xác khủng long.

Chương 11: ꧁༺ Xã Hội Pháp Trị Sụp Đổ, Cái Ác Lên Ngôi ༻꧂ (đọc tại Qidian-VP.com)

"Này Ki, sao mày ăn khỏe thế? Nhìn mày cũng đâu có to xác mà ăn như hố đen vậy?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Thiên Anh nheo mắt quan sát. Đúng lúc lũ heo sắp đuổi kịp, thay vì nổ s·ú·n·g, đám người trên xe lại ném vài người bị thương xuống làm mồi nhử. Hành động tàn nhẫn đó khiến Thiên Anh kinh ngạc tột độ.

"Ném hết lũ tàn phế xuống đi! Đỡ tốn thuốc men, coi như chúng nó c·h·ế·t cũng có chút giá trị."

Nhìn Thiên Lang ăn như ma khao c·hết khát, Thiên Anh bật cười, tiếng cười giòn tan phá tan bầu không khí sặc mùi máu tanh. Phải mất một lúc, hắn mới lấy lại bình tĩnh, đưa tay xoa đầu Thiên Lang:

Thiên Lang ngẩng lên, đôi mắt to tròn ngơ ngác nhìn Thiên Anh, miệng vẫn còn dính máu.

“Không biết Mốc có nói được như mày không nhỉ? Nếu được thì tuyệt."

Thiên Anh hít một hơi sâu, cố gắng che giấu sự phấn khích trong lòng:

"Cậu chủ sao vậy?"

Dù vậy, số người bị ném xuống không đủ để thỏa mãn cả đàn heo. Mấy tên có vũ trang trên xe nhíu mày, rồi lạnh lùng ra lệnh:

Xã hội văn minh đã sụp đổ, mạng người giờ rẻ mạt hơn cả gói mì tôm. Mấy kẻ bị ném xuống gào thét trong tuyệt vọng, nguyền rủa những kẻ đã bỏ rơi mình.

Chứng kiến cảnh tượng những con lợn biến dị khổng lồ xé xác con người thành từng mảnh. Máu thịt n·ộ·i· ·t·ạ·n·g vương vãi khắp nơi, tiếng xương gãy vang lên rợn người, và tiếng lợn kêu "éc éc" Thiên Anh thầm than: “Kết thúc một kiếp người!”

"Không sao, hình như thể chất của tao tăng lên nhiều rồi!”

"Đại Đần hả, chắc là được đấy, dù sao nó cũng ăn thứ đó giống chúng ta mà."

"Không biết, thấy đói thì ăn thôi." (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11: ꧁༺ Xã Hội Pháp Trị Sụp Đổ, Cái Ác Lên Ngôi ༻꧂