Sinh Tồn Trong Tận Thế
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 10: ꧁༺ Thiên Lang Xuất Thế ༻꧂
Một lúc sau, anh mới lắp bắp:
Chương 10: ꧁༺ Thiên Lang Xuất Thế ༻꧂
Nhìn Ki đang ăn thịt con khủng long, Thiên Anh cười nói:
"Từ nay sẽ gọi mày là Thiên Lang, được không Ki?"
Cái mỏ của con quái vật cứng như thép, nuốt trọn quả lựu đ·ạ·n mà chỉ bị rạn nứt. Nhưng cơn đau khiến nó gầm thét điên loạn. Thiên Anh lại móc thêm một quả lựu đ·ạ·n, nhưng lần này, nó không nổ.
Con khủng long có cánh nhìn anh bằng ánh mắt hận thù, dùng đầu cánh bò sát mặt đất. Dù trông có vẻ chậm chạp, nhưng với thân hình khổng lồ, chỉ vài bước nó đã vượt qua cả chục mét. Sức mạnh của nó cũng thật kinh người, những cái cây to bằng bắp đùi bị nó quật gãy dễ dàng như bẻ tăm. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Uỳnh!"
"Chủ nhân."
"Kêu nữa đi xem nào."
Một cánh quét ngang, cây cau Thiên Anh đang nấp sau bị chặt đứt làm đôi.
Nhân lúc nó chưa kịp đứng dậy, Thiên Anh x·ả s·úng vào đầu nó.
Anh suy nghĩ về nguyên nhân khiến Ki có thể nói chuyện và tiến hóa. Rất nhanh, anh liên tưởng đến khối màu trắng bên trong viên ngọc cửu sắc. Chắc chắn là do nó rồi.
Ngày xưa, Thiên Anh luôn ao ước Ki và Mốc có thể nói chuyện với mình. Anh đã từng dạy chúng ngôn ngữ loài người, nhưng vô ích. Giờ đây, điều ước đó đã thành sự thật.
Chỉnh sửa vào ngày 9/9/2024
Thiên Anh chửi thề, ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Thiên Anh nhìn cái xác đang co giật, cười nhạt:
Không g·iết được Thiên Anh, con quái thú càng thêm điên cuồng, nó há cái mồm đầy răng nhọn lao tới. Thiên Anh nhanh tay ném một quả lựu đ·ạ·n vào thẳng họng nó.
"Kéc kéc..." (đọc tại Qidian-VP.com)
Thiên Anh chạy thục mạng vào một nhà hát bỏ hoang. Con quái thú không thể vào bên trong, nó chỉ có thể rướn người về phía trước, cái miệng khổng lồ há ra đớp lấy Thiên Anh.
"Ki, mày... mày nói được hả? Nói lại lần nữa xem nào?"
"Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Đ·ạ·n bình thường chẳng hề hấn gì, chỉ găm vào lớp da dày như giáp sắt của con quái thú. Nó gầm lên giận dữ.
"Gào!"
Đột nhiên, anh nhận ra Ki đang có sự biến đổi. Thân hình nó trở nên thon gọn, mắt chuyển từ đỏ sang xanh lục, bộ lông đen bóng hơn, hàm răng sắc nhọn hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)
-----o0o-----
"Chủ nhân."
Ki nhìn anh đầy tự hào, đôi mắt ánh lên vẻ thông minh, không còn giống một con thú nữa. Nó nhe răng cười, lặp lại:
Thiên Anh không kìm được nước mắt. Anh vừa khóc vừa cười, trông thật ngốc nghếch. Phải một lúc sau, anh mới lấy lại bình tĩnh.
Sự biến đổi này diễn ra quá nhanh, khiến Thiên Anh không khỏi kinh ngạc. Anh chưa từng chứng kiến điều gì tương tự trong suốt cuộc đời mình.
Thiên Anh vừa thoát khỏi vị trí ban đầu, con khủng long có cánh đã bổ nhào xuống. Trên trời nó trông không lớn lắm, nhưng khi đáp xuống, kích thước của nó thật kinh hoàng. Cái đầu của con quái vật thậm chí còn to hơn cả Thiên Anh! Nó đâm sầm xuống đất, tạo thành một hố sâu khổng lồ.
Thấy nó cứ há miệng gào thét, Thiên Anh cười lạnh, rút chốt vài quả lựu đ·ạ·n rồi ném thẳng vào cái họng đang mở rộng kia.
"Đoàng đoàng đoàng..."
Giọng nói còn hơi ngọng nghịu, như người lâu ngày không được uống nước, lại có chút khàn đục của một người đàn ông trung niên. Nhưng Thiên Anh không quan tâm đến điều đó, anh chỉ biết há hốc mồm kinh ngạc.
"Ầm ầm..."
Nhưng điều kinh ngạc hơn còn ở phía sau. Ki nhìn anh, rồi cất tiếng nói bằng ngôn ngữ loài người: (đọc tại Qidian-VP.com)
Một loạt t·iếng n·ổ vang lên, đầu con khủng long tan tành, xương thịt văng tung tóe, máu tươi phun thành suối, nhuộm đỏ cả mặt đất.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.