-----o0o-----
Những người khác nghe Lê Hùng nói vậy thì cũng âm thầm ký quái. Có điều vào lúc này Vũ Sư lại lên tiếng:
“Thật ra thì trước kia bọn hắn vẫn vậy, chẳng qua những người lúc trước mà bọn hắn bắt nạt không phải là Thiên Anh mà thôi. Cứ nghĩ xem ngoại trừ ông thần kia ra, ai có dám dám một mình chống lại mấy trăm người.”
Người vừa lên tiếng là một phó hội trưởng khác của Chính Nghĩa Hội. Người này tướng mạo giống một thư sinh, trước kia từng làm hiệu trưởng của một trường học.
Tuy bị bỏ lại trong cuộc s·ơ t·án, nhưng nhờ vào phúc đức thâm hậu của bản thân, hắn may mắn sống qua hàng loạt kiếp nạn, đạt được những năng lực mà bao người ao ước.
Ngay vào thời điểm mọi người đang nói chuyện với nhau thì Lệ Vi xuất hiện, khi cô nàng kia xuất hiện thì người ở đây ai nấy đều chào hỏi. Lệ Vi đương nhiên cũng sẽ đáp lại.
Nhìn qua mọi người Lệ Vi nói:
“Mọi người đã chuẩn bị hết chưa? Chúng ta bây giờ sẽ quay trở về căn cứ.”
Lê Hùng nghe phải trở về căn cứ thì ngạc nhiên nói:
“Bang chủ! Chúng ta cũng phải cần trở về căn cứ hay sao? Mấy hôm nữa kiểu gì chẳng phải tới đây, chi bằng ở đây luôn đi, mấy hôm nữa đỡ phải tới.”
Lê Hồng ở bên cạnh nghe anh trai nói vậy thì dùng cùi tay huých một cái, sau đó nói:
“Lời của chị Vi mà anh cũng dám có ý kiến à. Chị ấy kêu anh về thì cứ về đi. Hỏi nhiều như vậy làm gì?”
Lê Hùng nghe vậy thì cười ngượng ngùng, Lệ Vi thấy vậy thì nói:
“Ở nhà công việc còn nhiều, chúng ta phải trở về để giải quyết. Với các anh em b·ị t·hương cần có nơi nghỉ ngơi tốt hơn để dưỡng thương. Đợi một vài hôm nữa thì sẽ quay lại đây.”
Thực ra quay trở về, Lệ Vi còn có việc quan trọng khác phải làm. Có điều việc này rất cơ mật, không tiện tiết lộ cho những người này biết mà thôi.
Những người khác cũng không biết được ẩn tình trong đó. Nghe Lệ Vi nói vậy thì đều gật đầu tán thành. Có điều trước khi quay trở về bọn họ có vào chào tạm biệt Thiên Anh, Alisa.
…
Ở bên trong căn cứ của Thiên Anh bên dưới lòng đất.
Lúc này ở tại phòng khách, Thiên Anh nhìn qua mọi người, hắn có phần ngạc nhiên hỏi:
“Hả? Quay về sao? Sao không ở lại đây.”
Lệ Vi nghe vậy thì cười dịu dàng, cô nàng nói:
“Ở đây vật tư y tế thiếu thốn, lại không có nhân viên y tế đầy đủ, rất bất tiện cho việc chăm sóc bệnh nhân. Nếu cứ vẫn chuyển người từ căn cứ phía Nam tới đây sẽ rất tốn công xăng dầu. Mà hiện tại xăng dầu của chúng ta có hạn, càng dùng càng ít nên vì để tiết kiệm. Bắt buộc phải quay trở về.”
Thiên Anh nghe vậy thì cũng hiểu ra. Cùng lúc này Alisa đang đứng ở bên cạnh Thiên Anh, nhìn qua mọi người nàng nói:
“Hay mọi người ở lại ăn cơm rồi hẵng về. Tôi mới nấu cơm xong đấy.”
Tuấn Hùng có phần ngạc nhiên hỏi:
“Lam biết nấu cơm hả?”
Thấy cái tên này đần như vậy thì Văn Luyện ở một bên khẽ nháy mắt ra dấu. Tuấn Hùng thấy vậy thì vội ngậm miệng lại, không tiếp tục nói thêm gì nữa.
Cũng may vào lúc này lại có bác Tấn đứng ra giải nguy cho hắn. Bác Tấn nhìn qua hai người Thiên Anh, Alisa cười ôn hòa, bác nói:
“Buổi chiều mới ăn rồi, giờ ăn nữa chắc bể bụng mất. Với hiện tại trời đã sắp tối rồi, bác cùng với mọi người phải trở về sớm cho kịp giờ, bằng không đợi trời tối sẽ rất nguy hiểm. Hai đứa ăn với nhau đi, mấy hôm nữa bác lại qua làm phiền.”
Lệ Vi ở gần đó lúc này cũng trêu, nàng nhìn Alisa cười nói:
“Phải để thời gian cho hai người tâm sự chứ, hì hì. Thôi hai người ăn cơm đi, cũng không cần tiễn đâu. Tôi cùng mọi người về đây, mà cho gửi lại một ít vật dụng nhé.”
Alisa nhẹ gật đầu nói:
“Ừm. Cứ để lại đó không lo mất đâu. Mà mọi người đi đường cẩn thận. Có gì nhớ liên lạc thường xuyên.”
Tuy bây giờ là thời kỳ hỗn loạn, nhưng có được nên khoa học kỹ thuật phát triển vượt bậc, nên thông tin liên lạc vẫn được duy trì. Chẳng qua bây giờ có nhiều kẻ xấu trên mạng quá nên mọi người mới ít dùng.
Bây giờ các h·acker chuyên đánh cắp dữ liệu quan trọng, bán cho các tổ chức m·afia, các thế lực ngoại đạo. Những thông tin bọn hắn thường đằng cắp liên quan đến hoạt động vận chuyển hàng hóa, một khi thông tin bị rò rỉ, lập tức sẽ có nguy hiểm.
Ngoài những thông tin liên quan đến vận chuyển hàng hóa, bọn hắn còn ă·n c·ắp thông tin mật của thế lực này bán cho thế lực khác. Thành ra mọi người thích gặp mặt nói chuyện cho chắc chắn, chứ nói ở trên mạng không biết đâu mà lường.
…
Sau khi người của các thế lực lớn đã rời đi. Alisa khởi động hệ thống phòng ngự của căn cứ. Sau đó mới đi ăn cơm cùng với Thiên Anh.
Do không có người ngoài ở đây, nên bọn họ cũng không bày vẻ rườm rà giống lúc trước nữa. Hai người ăn luôn vào nồi, khỏi bát đũa gì cho phiền.
Hai người bọn họ vừa ăn, vừa xem thời sự trong nước và quốc tế. Nhìn xem tình hình thế giới hiện tại như thế nào. Do điểm đến tiếp theo của bọn họ là thành phố Ái Dân, nên hai người cực kỳ quan tâm tới thành phố kia.
Phải thừa nhận một điều rằng, người lãnh đạo của thành phố Ai Dân rất có bản lĩnh. Ở trong một thời gian ngắn như vậy, người kia đã có thể khiến lòng người an ổn. Đồng thời tạo công ăn việc làm cho mọi người. Không để cho ai bị đói.
Một tay cáng đáng hàng chục triệu người. Thiên Anh thực sự rất nể người kia. Vừa lo toan cho người dân, vừa lo chống lại các thế lực tự nhiên xâm lấn. Vậy mà vẫn có thể lo một cách chu toàn được.
Trong khi đó ở trên thế giới đang khủng hoảng lương thực trầm trọng, n·ạn đ·ói hoành hành khắp nơi. Nạn đói rất kinh khủng, nó khiến cho vô số quốc gia tan rã.
Mỗi khi có một quốc gia tan rã, sẽ có vô số thế lực tự trị xuất hiện. Sự xuất hiện của những lực lượng vũ trang kia khiến cho tình hình ngày càng phức tạp.
Biến dị thú, thời tiết cực đoan, lại còn thêm vào những sinh vật đến từ những thế giới khác xuất hiện. Tất cả cạnh tranh nhau trong một không gian sinh tồn nhỏ hẹp. Điều này để cho cuộc chiến sinh tồn trở nên cực kỳ ác liệt.
“Tít!”
Đúng vào thời điểm hai người đang xem tivi, đột nhiên bị mất điện. Có điều ngay sau đó nguồn điện lại được khôi phục. Hơi nhíu mày lại, Alisa nói:
“Khỉ thật, chắc chúng ta phải tìm nguồn cung điện mới thôi, chứ dựa vào máy phát thế này không ổn chút nào. Mà không phải ông nói trong trong các bản vẽ chế tạo, có bản vẽ máy phát điện gì đó đúng không?”
Thiên Anh đang ngồi ở bên cạnh nghe vậy thì gật đầu, hắn nói:
“Ừ. Đúng là có. Nhưng mà trình độ của tôi hiện tại còn hạn chế nên chưa thể chế tác ra được. Có điều chỉ cần một thời gian ngắn nữa thôi, tôi có thể đạt tới trình độ để làm thứ kia.”
Alisa nhẹ gật đầu, nàng dịu dàng cười nói:
“Ừm. Tui chỉ nói vậy thôi, ông đừng áp lực quá. Mà thứ kia thực sự có khả năng hấp thụ tia sét chuyển hóa thành điện năng à?”
Thiên Anh nhẹ lắc đầu, hắn cười khổ nói:
“Muốn chế tạo ra loại máy móc đó cần có trình độ rất cao. Hiện tại tôi mới đạt tới trình độ dùng nước tạo điện, với thay cho xăng dđầu thôi. Chứ chưa đạt tới trình độ kia.”
0