0
-----o0o-----
Chạy một lúc không tới ba mươi phút thì Thiên Lang đã đưa mọi người trở về nhà, nhưng mà vừa về đến nhà thì bọn họ liền nhìn thấy có rất nhiều người cây đang di chuyển ở khu vực gần nhà, thực ra gọi những quái vật kia là người cây cũng không phải là bọn hắn là cây cối thành tinh.
Mà bọn hắn bị loại cây nào đó ký sinh vào thân thể, khiến cho thân thể bọn hắn biến dị, làn da thì giống vỏ cây, nhiều chỗ trên người thì mọc ra những nhành cây, trên đầu thì nở hoa, về phần những bộ phận khác thì vẫn là con người.
Đám này thị lực, thính giác, tốc độ di chuyển đều rất thấp, so với mấy con rùa di chuyển thì nhanh hơn một chút. Nhìn thấy cảnh này thì Thiên Anh nhíu mày nói:
“Đúng là cái gì cũng có thể xuất hiện, giờ người cây cũng có luôn nữa.”
Thiên Lang nghe vậy thì hỏi:
“Như thế nào đây chủ nhân? Là g·iết hay như thế nào?”
Thiên Anh suy nghĩ một chút sau đó mới nói:
“Thử xem bọn nó có nhanh nhạy không? Nếu bọn nó không nhanh nhạy thì mặc kệ bọn nó, còn nếu bọn nó là thú săn mồi thì g·iết.”
Thiên Thanh nghe vậy thì nói:
“Để bé đi thử bọn nó cho.”
Nói xong thì Thiên Thanh nhanh chóng từ trên thân hai người g·ặp n·ạn lao về về phía đám người cây, lúc đầu Thiên Thanh chọn hướng gió để cho mùi của bản thân bay về phía đám người cây.
Có điều do khoảng cách hơi xa nên đám người cây kia hít hít một chút sau đó không chú ý tới nữa. Thiên Thanh thấy vậy thì tiến lại gần hơn, mãi khi vào trong phạm vi hai mét thì đám kia mới có thể phản ứng lại, quay sang t·ấn c·ông Thiên Thanh.
Nhìn bọn nó di chuyển chậm chạp là vậy, nhưng lúc t·ấn c·ông thì cực kỳ chớp nhoáng, cái lưỡi của bọn nó phóng ra ngoài với vận tốc siêu thanh, chỉ một xíu nữa là bắn trúng người của Thiên Thanh, may mà Thiên Thanh phản ứng kịp, bằng không đã b·ị t·hương.
Thiên Thanh nhanh chóng chạy ra khỏi khu vực ba mét xung quanh đám người cây, khi tiến ra khu vực này thì đám người cây không đuổi theo nữa mà lần nữa khôi phục bộ dạng chậm chạp rồi tiếp tục tiến về phía trước.
Thiên Anh nhìn thấy cảnh này thì nói với Thiên Lang.
“Không cần để ý tới bọn nó, đi vòng qua.”
Thiên Lang nghe vậy thì không nói gì thêm mà vòng qua đám người cây chạy tới nhà của Thiên Anh, tuy đám này số lượng rất đông nhưng khả năng săn mồi rất hạn chế, Thiên Lang chỉ cần chú ý một chút đã có thể an toàn vượt qua.
Vừa về tới nhà thì Thiên Anh để cho Thiên Lang ở bên ngoài cảnh giới, về phần mình thì nhanh chóng đưa hai tên c·hết dở xuống hầm trú ẩn. Về phần Thiên Thanh cùng Lam Linh thì nhanh chóng đi chọn lựa trang thiết bị cần thiết để chuẩn bị đi đối phó với đám quỷ một mắt.
Thiên Anh bình thường đối với người xa lạ rất đề phòng nhưng với hai người mà hắn vừa cứu cũng không có đề phòng như vậy, dù sao bọn hắn giờ di chuyển cũng khó khăn, chứ đừng nói là có thể làm gì.
Cái Thiên Anh lo ngại chỉ là bệnh độc, hoặc có ký sinh trùng ẩn giấu bên trong người bọn hắn, vì vậy sau khi đưa bọn hắn vào trong một căn phòng ấm cúng thì hắn liền đặt camera theo dõi, đồng thời khóa chặt cửa phòng.
Đợi khi nào giải quyết xong đám quỷ một mắt, thì hắn sẽ quay trở về để cho Lam Linh kiểm tra những người này, còn giờ thì cứ tạm thời khóa lại đã.
Sau khi đã an bài nơi ở cho hai người mới xong thì Thiên Anh nhanh chóng tới nơi cất chứa v·ũ k·hí, lúc tới nơi thì vừa lúc nhìn thấy Lam Linh xách theo một vali lớn. Nhìn Lam Linh hắn hỏi:
“Đầy đủ chưa?”
Lam Linh nhẹ gật đầu nói:
“Đã đầy đủ rồi, không còn thiếu gì nữa đâu.”
Thiên Anh nghe vậy thì nhẹ gật đầu, hắn tiếp nhận vali từ Lam Linh, sau đó lại nhìn qua tay trái của nàng ta hơi nhíu mày nói:
“Bị thương nặng vậy, trời còn lạnh ra ngoài không vấn đề gì chứ? Nếu không thì ở nhà đi, việc kia tôi lo cho.”
Lam Linh nghe vậy thì lắc đầu nói:
“Không sao đâu, tôi sẽ đi cùng anh.”
Thiên Anh nghe vậy thì không nhiều lời nữa, hắn tôn trọng quyết định đồng bạn của mình, hắn nói:
“Vậy thì tốt, chúng ta đi!”
Tiếp đó hắn nhanh nhẹn đi trước, Lam Linh cùng Thiên Thanh thì theo sát ở phía sau, tuy rất vội nhưng lúc ra khỏi hang ổ thì Thiên Anh cũng không quên đặt cạm bẫy cẩn thận, đề phòng có điều bất trắc xảy ra.
Sau khi đã bày ra cạm bẫy ổn thỏa thì hắn cùng với đội ngũ của mình nhanh chóng di chuyển về khu vực đường Lý Văn Luyện.
Con đường kia thuộc con đường huyết mạch của thành phố nên dân cư tập trung cực kỳ nhiều, nên biến dị nhân ở nơi đó cũng tập trung với số lượng rất lớn.
Vừa đi trên đường Thiên Anh vừa thông qua thiết bị vệ tinh quan sát tình huống ở đường Lý Văn Luyện, rất nhanh hắn đã xác định được vị trí hợp lý để dùng thiết bị không người lái dẫn dụ đám biến dị nhân.
Nơi kia là một tòa nhà khá cao, vẫn còn tồn tại sau nhiều t·hiên t·ai, nếu ở trên đó điều khiển máy bay không người lái thì rất thuận tiện cho việc quan sát, cũng như tránh được những nguy hiểm không cần thiết.