0
-----o0o-----
Do có cây cối ở khắp nơi nên việc di chuyển lên nóc của một tòa nhà cũng không phải là chuyện gì khó khăn. Thiên Lang vốn là chó nhưng lúc này nó lại giống như báo, nhanh nhẹn trèo lên những cây cao sau đó nhảy sang nóc của tòa nhà mà Thiên Anh đã định trước vị trí.
“Phịch!”
Thiên Lang từ cành cây cao nhảy sang bên nóc tòa nhà, có điều ngay khi nó vừa nhảy qua tòa nhà bên cạnh thì đã có mấy con biến dị thú xuất hiện.
Bọn nó hình thể cũng không to lắm, chỉ to bằng bắp đùi, bộ dáng bọn nó giống mấy con thạch sùng. Có điều làn da của bọn nó đã bị biến đổi, lúc này da bọn nó nhìn giống tấm tôn vậy, hai mắt thì đỏ ngầu nhìn khá là đáng sợ.
Ngay khi cái đám này vừa xuất hiện thì Thiên Anh cũng ngay lập tức phát hiện ra, không chút do dự hắn lập tức nâng súng bắn về phía đám biến dị thú kia.
“Đoàng đoàng đoàng…”
Làn đạn dày đặc bắn về phía đầu của mấy con biến dị thú, có điều một chuyện khá là kinh dị phát sinh, toàn bộ đạn mà Thiên Anh bắn ra đều bị lớp da cứng rắn của mấy con thạch sùng biến dị chặn lại.
Đạn súng máy chỉ có thể ghim vào bên trong da bọn nó mà không cách nào bắn xuyên thủng. Đến cả mí mắt của bọn nó cũng là như vậy, bọn nó chỉ cần nhắm lại mắt thì không cách nào bắn mù mắt bọn nó. Đạn súng tiểu liên bắn lên chỉ để lại vết xước.
Có điều bọn nó bị đạn bắn phá làn da thì cũng đau đớn không thôi, nguyên một đám lúc này gào lên.
“Gào gào…”
Thanh âm bọn nó phát ra bén nhọn vô cùng, Thiên Anh ở gần nghe phải thì cả đầu ong ong lên. Về phần Lam Linh ở phía sau thì trực tiếp n·ôn m·ửa.
“Ọc ọc…”
Vốn đang ngồi ở trên lưng của Thiên Lang, nhưng vào lúc này cô nàng ngồi không vững, rơi luôn xuống bên dưới. May mà Thiên Thanh nhanh nhẹn cuốn lấy chứ không là nguy hiểm rồi.
Sau khi gào lên đầy thê lương thì đám ‘thạch sùng biến dị’ nhất loạt hướng về phía bên này t·ấn c·ông. Thiên Anh thấy vậy thì nhảy xuống lưng của Thiên Lang, tiện thể ôm theo Lam Linh, cùng Thiên Thanh. Hắn rõ ràng để cho một mình Thiên Lang chiến đấu sẽ tốt hơn là mang theo ba cái vướng víu như bọn hắn ở trên lưng.
Thiên Lang cũng rất hiểu ý, nó lúc này cũng không nhiều lời, mà trực tiếp hướng về phía con ‘thạch sùng biến dị’ gần nhất công kích.
Phương thức t·ấn c·ông của Thiên Lang do được huấn luyện bài bản nên rất điêu luyện, nó cũng không có trực diện đàn ‘thạch sùng biến dị’ mà trước tiên lợi dụng tốc độ né công kích từ những chiếc lưỡi dài của đối phương, sau đó lại linh hoạt vòng một bên rồi bất ngờ cắn về phía cổ đối phương.
“Rốp.”
Đạn súng tiểu liên không làm gì được mấy con ‘thạch sùng biến dị’ này, nhưng Thiên Lang thì chỉ cần một cắn lập tức giải quyết, chỉ một phát cắn Thiên Lang đã cắn đứt đầu một con.
Máu tươi từ phần cổ của con ‘thạch sùng biến dị’ phun ra thành vòi, bắn xa tới bốn năm mét, thân thể nó không c·hết ngay mà vẫn điên cuồng lăn lộn.
Có điều nó lăn lộn thì lăn lộn, Thiên Lang mặc kệ nó, lúc này nó lại tiếp tục t·ấn c·ông những con khác, vẫn dùng bài cũ, Thiên Lang lợi dụng tốc độ cao hơn đối phương để tránh né, sau đó chọn đúng thời cơ kết liễu đối phương.
Trong lúc Thiên Lang giải quyết mấy con ‘thạch sùng biến dị’ thì Thiên Anh tranh thủ mang đồ nghề của mình ra. Bộ điều khiển, thiết bị thu hình, cùng một số máy bay không người lái mang theo thịt tươi còn dính máu.
Hắn biết là Thiên Lang có thể g·iết c·hết hết đám ‘thạch sùng biến dị’ nên cũng không có quan tâm trận chiến mà làm việc của mình, với hắn không quan tâm vẫn còn Thiên Thanh để ý, nếu phát sinh cái gì nó sẽ lập tức báo cho hắn.
Cũng không có ra ngoài suy đoán của Thiên Anh, Thiên Lang chỉ cần dùng thời gian chưa tới một phút đã g·iết c·hết toàn bộ đám ‘thạch sùng biến dị’ sau khi nó cắn c·hết xong đám biến dị thú kia thì Thiên Thanh lập tức chạy qua chia phần.
Thiên Thanh nhìn nhỏ nhỏ vậy thôi chứ toàn bắt nạt Thiên Lang, Thiên Lang kiếm được cái gì ăn ngon cũng phải để cho Thiên Thanh phần hơn. Bằng không sẽ không yên với Thiên Thanh.
Có điều đây là sự tình của hai đứa bọn nó, Thiên Anh cũng không mấy quan tâm, hắn lúc này có mối lo khác. Hắn nhìn qua Lam Linh dùng ánh mắt trao đổi. Lam Linh hiểu ý lúc này khẽ gật đầu.
Tiếp đó hai người dùng bốn bộ điều khiển, điều khiển bốn chiếc máy bay không người lái bay đi dẫn dụ đám ‘biến dị nhân’ do đã có kinh nghiệm từ lần ở khu dự trữ quân trang. Nên hai người cũng biết làm sao để câu dẫn cái đám khát máu kia một cách hiệu quả nhất,
Lúc này bọn họ phải lựa chọn vị trí tụ tập nhiều biến dị nhân, sau đó nhìn xem hướng gió, dù sao đám biến dị nhân kia tai thì thính, mũi cũng thính, có điều mắt không tốt. Nên muốn dụ bọn nó phải dựa vào mùi là chính.
Công việc này tưởng chừng như dễ dàng nhưng thực tế lại rất khó khăn, do ở nơi này còn rất nhiều ‘biến dị thú’ bọn nó có thể ẩn nấp ở khắp nơi sau đó bất chợt t·ấn c·ông máy bay không người lái. Vì vậy Thiên Anh cùng Lam Linh phải hết sức lưu ý.
Bình thường thấy Lam Linh hơi vô dụng nhưng lúc này Thiên Anh cảm thấy có thêm cô nàng thật tốt, hiệu suất làm việc tăng lên rất nhiều, nhất là những việc yêu cầu sự khéo léo. Về mặt khéo léo thì Thiên Anh tự nhận bản thân không có cửa gì để so sánh với một cô gái như Lam Linh cả.
Nên thành quả của việc đi dẫn dụ ‘biến dị nhân’ cũng khác xa nhau, Thiên Anh thì để c·hết một cái máy bay không người lái vào miệng một con ‘tắc kè biến dị’ về phần Lam Linh thì không bị tổn hại chiếc nào.
Hơn phân nửa số lượng biến dị nhân đều bị nàng ta dẫn dụ, nhiều gấp gần chục lần Thiên Anh, thấy cảnh này thì Thiên Anh có phần quái quái. Nói thật Thiên Anh trước giờ cũng không coi trọng Lam Linh, vì cô nàng rất lương thiện, đã vậy kinh nghiệm không có. Nhưng lúc này đây hắn phải xem xét lại suy nghĩ của bản thân.
Sau khi dẫn dụ được một đàn ‘biến dị nhân’ gần mười ngàn con thì Lam Linh cùng Thiên Anh liền dẫn bọn nó đi tới đường Thái Bình.