-----o0o-----
Do tốc độ di chuyển của đàn ‘biến dị nhân’ tương đối nhanh, nên chỉ một lúc thì Lam Linh cùng Thiên Anh đã dẫn bọn nó đi tới đường Thái Bình nơi có đàn ‘quỷ một mắt’.
Khi dẫn đàn ‘biến dị nhân’ tới bên này, cũng không cần Thiên Anh phải vận dụng thủ đoạn gì thì hai nhóm quái vật đã gào rú liên hồi, sau đó xông vào chém g·iết lẫn nhau.
Phải công nhận một điều rằng, những sinh vật vừa mới xuất hiện sau t·hiên t·ai cực kỳ khát máu, cùng hung hãn, bọn nó không có cái khái niệm sợ hãi là gì, b·ị t·hương nặng sắp c·hết vẫn t·ấn c·ông.
Cuộc đụng độ giữa hai đàn quái vật thì bên phía ‘biến dị nhân’ chiếm ưu thế hơn một chút về tốc độ cùng với bộ móng vuốt sắc bén, về phần đàn ‘quỷ một mắt’ lại nhỉnh hơn về số lượng.
Tuy thân thể của hai loại biến dị sinh vật này không mạnh, nhưng bù lại bọn nó có những bộ hàm kinh dị, cùng những cái móng vuốt sắc hơn dao cạo.
“Phập phập phập…”
Máu tươi văng tứ tung, thịt nát bay tán loạn, tiếng kêu gào liên hồi. Khiến cho cả con đường Thái Bình trở nên ồn ào. Do hai đàn quái vật có số lượng rất đông nên phạm vi bọn nó chiến đấu cũng rất rộng lớn, nguyên cả một khu vực đường Thái Bình đều trở thành chiến trường.
Cuộc chiến giữa những con thú hung hãn này thảm liệt cực kỳ, chỉ không tới vài phút thì trên mặt tuyết đã có một lớp máu đông cùng thịt nát.
Thông qua mặt hình theo dõi biết được tình huống hiện tại thì Lam Linh nhìn qua bên phía Thiên Anh hỏi:
“Chúng ta nên làm gì tiếp theo đây?”
Thiên Anh nhìn qua tình hình hai đàn quái vật đang giao chiến thì nói:
“Hôm nay chúng ta cũng mệt rồi, trước hết trở về nghỉ ngơi lấy sức, có gì ngày mai lại tiếp tục, về phần bọn quái vật kia thì mặc kệ bọn nó, chúng ta cứ gắn thiết bị quan sát bọn nó là được.”
Mặc dù đã biến dị qua hai lần nhưng mang vác vật nặng suốt một ngày, đã vậy còn phải chạy đi chạy lại, thêm thời tiết không dễ chịu gì cho cam. Cái lạnh cắt da cắt thịt khiến cho hắn mất sức rất nhanh, với quan trọng bây giờ cũng sắp tối rồi, ở bên ngoài rất nguy hiểm. Thiên Anh không muốn chỉ vì xác của mấy con biến dị thú mà đẩy cả nhóm vào hoàn cảnh xấu.
Nghe được Thiên Anh quyết định như vậy thì Lam Linh cũng không có phản đối gì, tuy không có mang vác vật nặng gì nhưng nàng sức khỏe không được tốt, tay lại b·ị t·hương, nếu có thể trở về nghỉ ngơi thì không gì tốt hơn.
Tiếp đó Thiên Anh cùng Lam Linh điều khiển máy bay không người lái tới một vị trí cao, đương nhiên trước khi làm điều này bọn họ phải loại bỏ mùi máu cùng thịt trên máy bay, bằng không buổi tối bọn nó sẽ trở thành con mồi cho chim biến dị.
Sau khi đã làm xong mọi việc thì hai người thu dọn đồ nghề, nhìn về Thiên Lang cùng Thiên Thanh, Thiên Anh có phần mệt mỏi nói:
“Ngáo, chúng ta về thôi, cả Thanh nữa đừng chơi nữa, nhanh lên lại đây.”
Thiên Lang lúc này đang nằm thư giãn, về phần Thiên Thanh thì đang treo ngược trên cây, nghe được Thiên Anh gọi thì hai đứa bọn nó nhanh nhẹn chạy lại.
Vừa chạy tới nơi thì Thiên Lang liền hỏi:
“Xong việc rồi sao chủ nhân?”
Thiên Anh lúc này đã leo lên lưng Thiên Lang, Lam Linh cùng Thiên Thanh cũng vậy, nghe được Thiên Lang hỏi thì Thiên Anh đáp:
“Ừ, xong rồi, chúng ta về thôi, không trời sắp tối rồi.”
Thiên Lang nghe vậy thì nhẹ gật đầu tiếp đó nó nhanh chóng nhảy từ mái nhà sang cái cây khổng lồ mọc ở bên cạnh, rồi nhảy xuống đất. Nhìn Thiên Lang thân thể to lớn vậy thôi, chứ động tác di chuyển của nó rất nhẹ nhàng, trong quá trình di chuyển Thiên Anh không cảm thấy sốc nảy nhiều, như vậy có thể thấy được kỹ năng di chuyển của Thiên Lang có bao nhiêu điêu luyện.
Sau khi tiếp đất Thiên Lang liền theo con đường cũ mà chạy trở về nhà, có điều do trời tối nên có nhiều loại thú biến dị săn mồi ban đêm lúc này bò ra khỏi hang t·ấn c·ông bọn họ, khiến cho đường trở về gặp không ít khó khăn. Có điều chỉ là khó khăn thôi, vượt qua là được, không có vấn đề gì cả.
…
Khoảng gần một tiếng sau thì mọi người trở về nhà, ai nấy đều mệt mỏi giã rời, tay chân muốn long ra từng bộ phận, dù là Thiên Lang trải qua như vậy cũng cảm thấy mệt, chứ đừng nói tới những người khác.
Có điều sau khi trở về nhà thì mọi người cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, cũng không cần lo lắng đề phòng mọi lúc mọi nơi giống như ở bên ngoài, nên mặc dù có mệt nhưng vẫn dễ chịu.
Vừa tháo ra những bộ đồ vướng víu ở trên người, Thiên Anh vừa nhìn qua Lam Linh hỏi:
“Cô có biệt danh gì không? Hay tên ở nhà không?”
Lam Linh lúc này cũng đang thay đồ, nghe vậy thì nói:
“Đồng nghiệp hay gọi tôi là giáo sư Lam, nhưng tôi thích mọi người gọi tôi là Lam thôi, có chuyện gì sao?”
Thiên Anh nghe vậy thì cười, hắn nói:
“Để tiện khi gọi tên đó mà, bây giờ biết biệt danh của cô cũng tiện, mà cô trước đi tắm rửa rồi xử lý v·ết t·hương đi, tôi sẽ đi làm cơm.”
Lam Linh nghe vậy thì mỉm cười, nàng nói:
“Hì, anh tâm lý thật đấy.”
Thiên Anh nghe vậy thì chỉ cười, tiếp đó Thiên Anh đi làm cơm, Lam Linh thì đi tắm rửa, tiện thể xử lý v·ết t·hương nơi tay, về phần Thiên Lang cùng Thiên Thanh thì ở bên ngoài vừa nghỉ ngơi vừa trông nhà.
Hôm nay Thiên Anh cũng đã mệt, nên hắn cũng nấu sơ sơ, một nồi cơm, một nồi canh xương hầm, thêm một nồi thịt rang mặn vậy nữa là xong. À còn thêm một nồi cháo thịt bằm để cho hai người vừa được Lam Linh cứu nữa.
Vì vậy khi hắn nấu xong thì Lam Linh còn chưa tắm xong, có điều hắn cũng không phải đợi quá lâu, Lam Linh chỉ tắm không tới mười lăm phút thì cũng ra ngoài.
Nhìn Lam Linh đầu tóc đang ướt nhẹp, cả người quấn mỗi cái khăn tắm thì hắn khẽ cười rồi nói:
“Nồi cháo cho bạn của cô còn chưa nấu xong, thay đồ xong nhớ trông giùm tôi, cứ để lửa vậy khoảng năm phút sau thì tắt đi.”
Lam Linh nghe vậy thì mỉm cười, nàng nói:
“Ừ, tôi biết rồi, anh đi tắm đi.”
Tiếp đó Thiên Anh đi tắm còn Lam Linh thì vừa đi thay đồ vừa đi trông nồi cháo thịt.
0