Sinh Tồn Trong Tận Thế
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6: ꧁༺ Nguy Hiểm Rình Rập ༻꧂
Vừa nhắc đến xác c·h·ó biến dị, Thiên Anh chợt biến sắc. Anh đưa mắt nhìn về phía trước, nơi lúc nãy chất đầy xác c·h·ó, giờ đã trống trơn. Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng.
"Chưa biết ăn được không mà, để về kiểm tra đã, ăn bậy ăn bạ coi chừng c·hết đấy."
"Đoàng đoàng đoàng..."
Một t·iếng n·ổ long trời, miệng con quái thú nổ tung, nửa đầu cũng bốc hơi. Máu tươi phun như suối, nhuộm đỏ cả mặt đất. Thiên Anh nhanh chóng lên đ·ạ·n xuyên giáp, bóp cò.
"Ngu ngốc! Chẳng lẽ chúng không thấy xác lũ c·h·ó biến dị sao? Nhìn là biết nơi này nguy hiểm rồi chứ."
"Nhóc con, mày vừa lấy được gì dưới đó? Đưa đây cho tao!" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đoàng!"
Dắt Ki lại gần xác con quái thú, Thiên Anh phát hiện một điều kỳ lạ. Ở vị trí ngực nó có thứ gì đó phát sáng, ánh sáng mạnh mẽ đến nỗi xuyên qua cả lớp da dày.
Không rõ viên ngọc là thứ gì, nhưng thấy vài con thú nhỏ bị ánh sáng thu hút, Thiên Anh đoán nó không nguy hiểm. Anh cùng Ki nhảy xuống hố, dùng que khều nhẹ viên ngọc. Không có gì bất thường xảy ra, Thiên Anh nhặt nó lên, xoay xoay ngắm nghía một hồi rồi cất vào balo. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tên cầm đầu kéo áo, để lộ khẩu s·ú·n·g lục bên hông, nhìn Thiên Anh bằng ánh mắt khinh bỉ:
Chỉnh sửa lại văn phong vào ngày 9/9/224
Nếu không có Ki hỗ trợ, Thiên Anh chắc chắn không thể lột da con quái thú này. Sau khi lột da, anh thấy trái tim nó đang phát sáng rực rỡ, như một cục than hồng, nhưng khi chạm vào chỉ thấy hơi ấm.
Cọp dung nham không né tránh, nó thậm chí còn há miệng đớp lấy quả lựu đ·ạ·n.
"Cái gì thế nhỉ?"
Thân hình to lớn, tốc độ kinh hoàng, răng nanh sắc nhọn chìa ra ngoài, đôi mắt đỏ ngầu, lớp da sần sùi như dung nham nguội lạnh bao phủ toàn thân.
"Cọp dung nham" - cái tên đó có lẽ phù hợp hơn với sinh vật này.
Thiên Anh nhảy ra khỏi hố, nhìn những xác c·hết la liệt trên mặt đất, lắc đầu cười khẩy:
Đúng lúc đó, một con hổ khổng lồ xuất hiện từ sau gốc cây đại thụ. Thực ra, gọi nó là hổ cũng không đúng lắm, vì nó đã lai tạp với voi. Thiên Anh đoán nó trốn ra từ sở thú gần đó.
Một loạt đ·ạ·n quét qua, gần như tất cả những tên đứng gần đều b·ị b·ắn nổ đầu. Mấy tên còn lại định bỏ chạy cũng bị anh hạ gục không sót một ai.
"Keng!"
Nhanh chóng tiếp cận miệng hố sâu, Thiên Anh nhìn thấy một viên ngọc tỏa ánh sáng chín màu rực rỡ. Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu anh là: "Đẹp thật! Mang về làm đèn ngủ thì khỏi phải tốn điện."
"Vâng vâng, đại ca đợi em chút, em trèo lên ngay."
Lợi dụng lúc con quái thú đang mải mê ăn mà không để ý xung quanh, Thiên Anh từ từ nằm xuống, nhẹ nhàng rút một viên đ·ạ·n xuyên giáp.
"Uỳnh!"
"Két két..."
"Gâu gâu..."
Lúc trèo lên khỏi hố, Thiên Anh bắt gặp một nhóm người cưỡi mô tô phân khối lớn, tay lăm lăm đao kiếm, đang lao về phía mình.
Thiên Anh tò mò, rút dao ra tìm điểm yếu trên da cọp dung nham để rạch. Mọi thứ đều có điểm yếu, da động vật cũng vậy, chỉ cần tìm đúng chỗ thì lột ra rất dễ dàng.
Không chút do dự, Thiên Anh chuyển sang chế độ phóng lựu của khẩu s·ú·n·g.
Sau khi giải quyết xong bầy c·h·ó biến dị, Thiên Anh cùng Ki tiến về phía ánh sáng kỳ lạ. Trùng hợp thay, nơi phát ra ánh sáng ấy chính là vị trí viên thiên thạch rơi xuống đêm qua. Thiên Anh tò mò: "Chẳng lẽ lại có chuyện gì hay ho xảy ra nữa sao?"
Chương 6: ꧁༺ Nguy Hiểm Rình Rập ༻꧂
"Gào!"
Anh nhắm vào mắt phải của cọp dung nham. Nhưng đúng lúc bóp cò, con quái thú cũng phát hiện ra anh.
Thiên Anh chỉ mới ló đầu ra khỏi hố, nên bọn chúng không thấy anh mang s·ú·n·g. Anh giả vờ sợ hãi:
Viên đ·ạ·n xuyên qua mắt nó, nhưng cọp dung nham không c·hết, nó gầm lên điên cuồng, máu tươi phun ra từ hốc mắt.
Thiên Anh há hốc mồm kinh ngạc. Con quái thú đã lao về phía anh, tiếng gầm rú vang vọng cả khu rừng.
Lớp da của cọp dung nham lại chặn được cả đ·ạ·n xuyên giáp. Thiên Anh không khỏi kinh hãi. Lần đầu tiên anh thấy da động vật có thể cứng đến vậy.
Ki vừa nhìn thấy trái tim đã kêu lên đòi ăn. Thiên Anh lắc đầu:
-----o0o----
[Tâm trạng của tác giả lúc này: Thật mệt mỏi, không biết khi nào mới sửa xong hai ngàn chương. Ước gì bản thân có thiên phú văn chương giống người khác.]
Nhưng vừa nói xong, Thiên Anh đã rút khẩu s·ú·n·g máy sau lưng, xả một loạt đ·ạ·n về phía đám người kia.
"Đoàng!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Thiên Anh toát mồ hôi lạnh. May nhờ giữ được bình tĩnh, anh không hành động thiếu suy nghĩ. Anh nhận ra đám thú biến dị này tuy mạnh mẽ nhưng trí tuệ lại kém cỏi, đặc biệt là chúng rất háu ăn thịt tươi. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Phập!"
Nó lao vào xác bọn côn đồ, một cú đớp đã xé đôi một tên, máu thịt văng tung tóe. Nó ngửa đầu nuốt gọn nửa thân người chỉ trong một nhịp.
Ki rên ư ử vài tiếng rồi thôi. Thiên Anh cất trái tim vào balo, leo lên lưng Ki chạy về căn cứ. Trên đường đi, họ gặp không ít sinh vật biến dị hung hãn đuổi theo, nhưng tất cả đều bị Thiên Anh b·ắn h·ạ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.