-----o0o-----
Một ngày mới lại đến. Thiên Anh thức dậy, thực hiện theo thói quen hàng ngày: tắm rửa, vệ sinh cá nhân, rồi đi kiểm tra bể tảo quý giá của mình.
Vì căn hầm nằm sâu dưới lòng đất, những bé tảo nhỏ màu tím than này chính là lá phổi xanh, cần mẫn hấp thụ CO2 và nhả ra O2, duy trì sự sống cho anh.
Sau khi kiểm tra nguồn cung cấp oxy, Thiên Anh bắt đầu nấu bữa sáng. Ki và Mốc cũng đã thức giấc, lũ lượt kéo đến.
Ki, với thân hình to lớn gần cả tạ, đứng thẳng gần bằng Thiên Anh, gác chân lên thành bếp, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm nồi thịt đang sôi sùng sục. Mốc thì uốn éo quanh chân anh, như một dải lụa sống động.
Nhìn hai người bạn đồng hành trung thành, Thiên Anh cười nói:
"Hôm nay có thịt tôm đấy, hai đứa có thích không?"
Ki sủa vang mấy tiếng "gâu gâu" phấn khích, còn Mốc thì chỉ lè lưỡi ra vẻ thèm thuồng.
Thiên Anh mỉm cười, nấu thêm vài món nữa. Khi bữa sáng đã sẵn sàng, ba "con người" cùng nhau thưởng thức. Trước khi ăn, Ki nhanh nhảu chạy đến bật tivi, rồi quay lại chỗ ngồi, mắt không rời khỏi đĩa thức ăn.
Thời sự buổi sáng mang đến một tin tức chấn động: đêm qua, một viên thiên thạch đã rơi xuống thành phố Nội Hà, biến một nửa thành phố thành đ·ống đ·ổ n·át. Ước tính có ít nhất hai triệu người t·hiệt m·ạng.
Nhưng điều khiến Thiên Anh kinh ngạc hơn cả là sau cơn mưa đêm qua, cây cối bỗng chốc phát triển với tốc độ kinh hoàng, biến cả thành phố thành một khu rừng rậm rạp chỉ sau một đêm.
Chưa hết, vô số sinh vật lạ xuất hiện, k·hông r·õ n·guồn g·ốc. Những loài vật vốn quen thuộc cũng trở nên to lớn và hung hãn dị thường. Một con mèo hoang giờ đây trông chẳng khác gì một con báo dữ tợn.
Thiên Anh há hốc mồm:
"Chẳng lẽ đây là tận thế? Mẹ thiên nhiên nổi giận, muốn xóa sổ loài người rồi sao?"
Ki sủa "gâu gâu" như thể đồng tình. Thiên Anh cốc đầu nó một cái:
"Biết gì mà sủa! Mà này, đám thú bên ngoài giờ to lớn, hung dữ hơn nhiều. Hai đứa có biến đổi được không?"
Anh suy nghĩ một lát rồi lắc đầu:
"Thôi, bọn mày mà to lên, hóa điên cắn tao thì khổ. Cứ nhỏ nhắn thế này là tốt rồi!"
Dừng một chút, Thiên Anh hỏi:
"Muốn ra ngoài xem tình hình không?"
Biết Thiên Anh sắp ra ngoài, cả Ki và Mốc đều háo hức muốn đi theo. Nhưng Thiên Anh chỉ cho phép một đứa đi cùng, còn một đứa phải ở nhà trông coi.
Vừa bước ra khỏi hầm, Thiên Anh đã choáng ngợp. Thế giới bên ngoài hoàn toàn thay đổi. Thành phố phồn hoa giờ chỉ còn là đ·ống đ·ổ n·át hoang tàn, cây cối mọc um tùm khắp nơi.
"Cái quái gì thế này? Đây có còn là thế giới của mình không?" - Thiên Anh thốt lên.
Anh nhìn về phía xa, nhíu mày:
"Cột sáng chín màu kia là gì vậy?"
Rồi anh quay sang Ki, cười hỏi:
"Đi xem thử không?"
Không đợi Ki trả lời, anh nói tiếp:
"Không nói gì, coi như đồng ý nhé!"
Thấy Thiên Anh tự quyết định, Ki chỉ biết thở dài bất lực. Kế đó, một người một chó tiến về phía cột sáng kỳ lạ.
Trên đường đi, họ chạm trán một sinh vật gớm ghiếc. Nó mang hình dáng gần giống con người, nhưng làn da sần sùi, mắt đỏ ngầu, răng nanh nhọn hoắt chìa ra khỏi miệng.
"Gừ gừ!" - Con quái vật nhe nanh đe dọa, rồi lao về phía Thiên Anh.
Thiên Anh nheo mắt, giơ súng lên.
"Đoàng!"
"Ầm!"
Một t·iếng n·ổ vang lên, con quái vật bị xé thành từng mảnh. Máu thịt văng tung tóe, bắn cả lên người Thiên Anh.
Mùi máu tanh khiến Ki nổi cơn thú tính. Nó lao về phía xác con quái vật. Thiên Anh quát lớn:
"Không được ăn!"
Ki quay lại nhìn anh bằng ánh mắt van xin. Nhưng thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Thiên Anh, nó ủ rũ bỏ đi, không quên ngoái đầu nhìn lại mấy lần. Thiên Anh khẽ nhếch mép cười.
Hành trình tiếp tục. Trên đường, Thiên Anh liên tục đụng độ những sinh vật kỳ dị. Có con mang hình dạng thây ma ghê rợn, có con lại giống thú nhân hung bạo. Dù khát máu và hung hãn, chúng vẫn chỉ là những sinh vật tầm thường. Chỉ một phát súng của Thiên Anh cũng đủ khiến chúng tan xác.
Vừa đi, vừa chiến đấu, chẳng mấy chốc họ đã đến gần cột sáng rực rỡ. Tại đây, Thiên Anh bất ngờ gặp một con chó biến dị. Nó không có lông, thay vào đó là lớp vảy sần sùi như cá sấu. Tốc độ của nó nhanh đến chóng mặt.
"Gừ!" - Con chó gầm lên, lao vun v·út về phía Thiên Anh, nanh vuốt sắc nhọn sẵn sàng xé xác con mồi.
Cảm nhận được nguy hiểm, Ki lập tức chạy đi, thu hút sự chú ý của con quái vật. Thiên Anh chớp lấy thời cơ, ngắm bắn.
"Oành!" - Khẩu súng trong tay anh nhả đạn, một viên đạn nổ găm thẳng vào đầu con chó biến dị.
"Oành!" - Viên đạn nổ tung, hất văng con chó lên không trung. Tuy nhiên, với sức chịu đựng phi thường, nó chỉ b·ị t·hương nhẹ, rồi nhanh chóng đứng dậy. Thiên Anh không chần chừ, bắn thêm một viên đạn xuyên giáp.
"Phập!" - Đầu con chó thủng một lỗ lớn, nhưng nó vẫn chưa c·hết. Thiên Anh kinh ngạc, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Anh tiếp tục nã đạn vào con quái vật, vừa bắn vừa lẩm bẩm: "Để xem mày còn dai được đến bao giờ!"
"Gâu gâu!" - Đột nhiên, một bầy chó biến dị từ trong bụi rậm lao ra.
Thiên Anh vỗ nhẹ vào mông Ki. Nhận được tín hiệu, Ki lập tức chạy về phía trước, kéo theo bầy chó. Thiên Anh bình tĩnh ngắm bắn từng con một.
Khác với con chó lai cá sấu, đám chó này tuy có vẻ ngoài đáng sợ nhưng lại dễ bị tiêu diệt hơn. Chỉ một viên đạn vào đầu là chúng lăn ra đất, giãy giụa rồi tắt thở.
Chỉ trong vài phút, nhờ tài thiện xạ của mình và sự hỗ trợ của Ki, Thiên Anh đã hạ gục toàn bộ bầy chó.
Chỉnh sửa vào ngày mùng 9/9/2024
0