-----o0o-----
Nghe được Alisa hỏi dồn dập như vậy thì Thiên Anh nhẹ lắc đầu đầu, hắn từ tốn nói:
“Không phải là nhờ Tomy gì đó chỉ dẫn, tên kia làm sao biết được kỹ thuật này mà chỉ dẫn. Đây là một số kiến thức còn lưu lại bên trong cổ vật. Về phần uy lực của nó thì chưa thử nghiệm kia. Lúc nảy vội qua xem Lam thế nào nên chưa kịp bắn thử.”
Alisa trong lòng cảm thấy vui vui, tên kia không ngờ vẫn còn quan tâm đến nàng như vậy.
“Ục ục…”
Ngay vào thời điểm Alisa đang nghiên cứu cấu tạo của khẩu súng năng lượng thì bụng của cô nàng đột nhiên reo lên. Cũng không có mắc cỡ hay giả bộ ngại ngùng, Alisa nhìn qua Thiên Anh nói:
“Tui đói rồi, ông làm gì đó cho tui ăn với.”
Thiên Anh nhẹ gật đầu, hắn cười nói:
“Được rồi, vào trong bếp đi để tôi nấu cho chút gì đó mà ăn. Thế muốn ăn cháo hay ăn cơm để tôi biết đường nấu này.”
Nhìn thấy Thiên Anh đi ra khỏi phòng, Alisa lúc này cũng theo sau. Có điều trước khi ra khỏi phòng cô nàng còn quay lại nhìn khẩu súng năng lượng một lần.
“Ông nấu cơm với làm chả giò cho tui ăn đi, chứ tui không muốn ăn cháo đâu, ăn cháo chán muốn c·hết. Đã vậy chút một lại phải đi nhà vệ sinh.”
Thiên Anh cười nói:
“Làm chả giò thì để khi khác đi, làm cái đó mất công lắm. Để tôi làm mấy món đơn giản cho mà ăn. À phải rồi, tôi nghe nói bà trước đó học nấu ăn mà, sao không tự nấu mà ăn đi?”
Alisa thở dài, cô nàng nói:
“Đâu phải tui không muốn đâu, chẳng qua là tui không có thiên phú trong việc này mà thôi. Chứ tui cũng muốn tự nấu những món mình thích đó chứ. Mà Thanh với Thiên Lang đi đâu rồi? Đang ở bên ngoài đi săn à?”
Đi vào trong phòng bếp, Thiên Anh nhìn xem trong tủ lạnh còn gì để nấu hay không. Đúng lúc này lại nghe được câu hỏi của Alisa, hắn nở nụ cười bình dị đáp:
“Ừm, hai đứa bọn nó đang ở bên ngoài, mới vừa xuất hiện một khu rừng thông cùng một cái điện thờ hay cái tháp gì đó. Nên hai đứa bọn nó ở ngoài quan sát xem thế nào.”
Alisa ngồi ở một cái ghế gần đó nghịch máy tính bảng, nghe Thiên Anh nói vậy thì sửng sốt:
“Chuyện này xảy ra từ khi nào? Sao tui không biết? Ủa, lạ vậy tui nhớ lúc trước đâu có đâu ta.”
“Cạch cạch…”
“Cạch cạch…”
Thiên Anh vừa băm thịt vừa nói:
“Trong lúc bà đang ngủ thì bọn nó xuất hiện, tôi đến giờ cũng không thể lý giải vì sao khu rừng kia lại xuất hiện được nữa. Nhiều khi nghĩ lại vẫn cảm thấy vô lý.”
Alisa nở nụ cười tươi như hoa, cô nàng nói:
“Thế giới này điên rồi, bây giờ làm gì có thứ nào có lý nữa chứ. Mà tui với ông đến đó xem có gì đi.”
Thiên Anh trực tiếp từ chối:
“Chưa chuẩn bị cẩn thận không đi. Bà có muốn cũng phải ở nhà.”
Alisa nghe vậy thì phồng má tỏ thái độ bất mãn, có điều nàng cũng không thể làm được gì. Những chuyện khác nàng có thể không nghe Thiên Anh, nhưng chuyện này thì không nghe không được. So về nghiên cứu thì Thiên Anh chỉ đáng xách dép cho nàng, nhưng bàn về năng lực sinh tồn thì nàng đến xách dép cho hắn cũng không được.
Ba mươi phút sau. Lúc này Thiên Anh đã nấu xong đồ ăn, cơm cũng đã chín. Bữa cơm hôm nay có canh khoai tây nấu cùng cà chua cùng sườn. Đương nhiên là không thể thiếu được món thịt rang cùng thịt luộc. Đồng thời còn có một bát tiết canh dành riêng cho Alisa.
Thiên Anh thì không thích tiết canh lắm, nhưng Alisa đặc biệt thích ăn tiết canh. Bình thường cô nàng cũng không có uống nước mà toàn uống máu của các loài biến dị thú. Nhiều khi Thiên Anh còn nghi ngờ cô nàng có phải yêu quái hay không. Nhưng mà mấy lần bóp má cô nàng thì hắn xác định Alisa là người, mà không phải yêu quái.
Mà gần đây Alisa cũng ăn nhiều hơn hẳn, lượng ăn phải bằng hai lần so với trước kia. Nhưng kỳ cục một cái là cô nàng không có mập lên, thân hình vẫn cân đối như vậy. Cũng do ăn nhiều hơn nên cô nàng đặc biệt tham ăn, đến cuối bữa là cô nàng bắt đầu giành ăn với Thiên Anh.
Có lần Thiên Anh đi lấy cốc nước, cô nàng ăn luôn bát cơm đã ăn dở của hắn. Có điều cô nàng vẫn rất nhân đạo, chỉ lấy một nửa còn một nửa để Thiên Anh.
Thiên Anh lúc đó chỉ biết nhìn cô nàng mà cười. Hắn cũng không giận gì cả, đến bữa cơm sau thì hắn nấu nhiều hơn vậy là được.
Khác với những cặp tình nhân ngồi ăn cơm toàn nói chuyện yêu đương. Thiên Anh cùng với Alisa toàn nói chuyện về v·ũ k·hí, thú biến dị, các thế lực ở bên trong thành phố, các mối nguy hiểm tiềm tàng.
Đôi khi hai người bàn luận với nhau về chuyện làm sao kết liễu đối thủ nhanh nhất, yếu hại trên cơ thể con người ở đâu. Nhìn chung câu chuyện của bọn họ không có một chút gì liên quan đến tình cảm cả.
Sau khi ăn cơm xong thì Alisa đi rửa bát, về phần Thiên Anh thì đi chuẩn bị đồ để ra ngoài. Do có hai người ăn cơm, mà chủ yếu toàn ăn vào nồi nên Alisa lau lau một chút là xong. Khi Thiên Anh còn chưa chuẩn bị xong thì nàng đã rửa xong rồi.
…
Bên ngoài căn cứ.
Lúc này ở bên ngoài đang có nắng, nhưng dù là vậy thì nhiệt độ vẫn còn âm hơn mười độ. Có điều nhiệt độ thế này cũng được tính là dễ chịu rồi.
Nhìn qua Thiên Anh đang ôm khẩu súng to tổ bố, Alisa tò mò hỏi:
“Tầm bắn của thứ này thế nào vậy ông?”
Thiên Anh khẽ lắc đầu từ tốn nói:
“Trên lý thuyết là mười lăm dặm, tầm bắn hiệu quả là mười dặm. Tốc độ bay của đạn là năm dặm trên một giây, đương nhiên cũng phải tùy thuộc vào điều kiện thời tiết. Khẩu súng này có hai chế độ bắn, chế độ bắn từng viên cùng chế độ bắn liên thanh. Chế độ bắn từng viên thì ba giây một viên, còn chế độ liên thành thì một giây mười viên.”
Alisa nghe vậy thì âm thầm líu lưỡi, không hỗ là công nghệ vượt thời đại. Đúng vào lúc này Alisa chỉ tay lên trời cao nói:
“Ơ kìa ông ơi, có con gì đó kìa. Bắn nó đi.”
Nhìn theo cánh tay của Alisa, Thiên Anh nhìn thấy một con vật khá là quỷ dị. Hắn kinh ngạc nói:
“Thế quái nào một con rắn lại có cánh bay được hay vậy?”
Ở phía trên đầu Thiên Anh lúc này có một con rắn dài tầm bốn chục mét, dọc thân nó có một lớp cánh bằng da, đã vậy nó còn có chân nữa mới ghê. Con rắn có cánh kia ẩn nấp trong tầng mấy rất khó phát hiện, cũng không rõ Alisa lại có thể nhìn thấy nó.
Thiên Anh nâng súng lên ngắm bắn, cùng thời điểm này Mít Đặc bắt đầu thiết lập hệ thống đánh giá.
“Vị trí yếu hại của mục tiêu được xác định.”
“Khoảng cách giao động đã được khóa chặt.”
“Tốc độ gió đã được tính toán.”
“Xác suất t·ấn c·ông hạ gục mục tiêu 80%.”
“Xác suất t·ấn c·ông trọng thương mục tiêu 100%.”
“Tỉ lệ bắn trượt 0%.”
Mít Đặc nói thì cứ nói, còn Thiên Anh không có quan tâm. Hắn không tin tưởng vào ai hệ thống phân tích gì đó, chỉ tin vào chính mình.
“Uỳnh!”
Một phát đạn năng lượng được bắn ra, sức mạnh dật tản từ đầu của khẩu súng tràn ra bên ngoài thổi tung mọi thứ ở xung quanh. Hoa tuyết bay tán loạn, đến cả Alisa cũng bị thổi ngã ngồi trên mặt đất.
Về phần viên đạn năng lượng hóa thành một vệt sáng đỏ cắt ngang không gian, bắn xuyên qua tầng mây. Con rắn có cánh đang nấp trong tầng mây b·ị b·ắn nát đầu c·hết ngay lập tức.
Thân thể khổng lồ của nó từ trên cao rơi xuống ngay khu vực Thiên Anh đang đứng. Thiên Anh thấy vậy thì vội bỏ súng lại, ôm lấy Alisa chạy vội xuống hầm.
“Ầm ầm ầm…”
“Ầm ầm ầm…”
Thi thể nặng hàng tấn của con rắn có cánh rơi xuống mặt đất khiến cho mặt đất rung chuyển một hồi, may mà Thiên Anh cùng với Alisa chạy vào trong hầm nên không b·ị t·hương gì cả.
Sau khi đã ổn định thì hai người lần nữa đi lên phía trên, lúc cận cảnh nhìn thấy con rắn có cánh thì hai người không khỏi hãi hùng kh·iếp vía.
Alisa hít vào một hơi nói:
“Lúc nãy nó ở trên cao nhìn cũng hơi to, ai biết nó to kh·iếp thế này. Không chạy vào trong kịp nói không chừng hai ta bị nó đè c·hết rồi.”
Thiên Anh nuốt nước miếng nói:
“Không rõ con này biến dị cấp mấy nhỉ, nhìn nó thế này chắc cấp độ không thấp.”
…
[Để giúp tác có thêm động lực hoàn thiện tác phẩm. Mọi người nhớ đánh dấu truyện để đọc khi có chương mới nhất, tặng hoa cùng kẹo, viết đánh giá truyện cho tác khi thấy đây là một tác phẩm hay, và muốn cổ vũ cho tác ra chương đều đặn.
Trong quá trình đọc truyện nếu mọi người có thắc mắc, hay muốn góp ý cho bộ truyện thì nhắn tin ở phần bình luận. Tác sẽ giải đáp cũng như tiếp thu ý kiến của mọi người.
Cảm ơn mọi người rất nhiều, chúc mọi người một ngày tốt lành!]
[Tác phẩm Sinh Tồn Trong Tận Thế được Tâm Vân đăng độc quyền trên vtruyen.com. Vui lòng không mang đi nơi khác.]
0