Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 212 : Số Phận (1)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 212 : Số Phận (1)


Mỗi bước đi của nàng khiến lý trí hắn gào thét cảnh báo, nhưng trái tim thì lại run rẩy trước sự hấp dẫn c·hết người ấy. Như một quả táo độc – hắn biết rõ nó nguy hiểm, nhưng không thể nào dứt ánh mắt khỏi nó.

Những tiếng động khủng kh·iếp vẫn tiếp tục vang lên, cả hang động rung chuyển dữ dội. Từng lớp bụi đá rơi xuống, những vết nứt lan dần trên vách hang như thể chỉ cần một cú v·a c·hạm mạnh nữa, nơi này sẽ sụp đổ hoàn toàn.

Nàng hầu bên cạnh sững người, trái tim nàng như thắt lại. Điều nàng lo sợ nhất…cuối cùng cũng xảy ra.


Nhưng…Cô không quan tâm.

Mục đích của Zua đơn giản là tìm kiếm xem có kho báu nào không? Bởi vì sự xuất hiện trễ của Bướm Thần, sự bí ẩn của hang động trước mắt.

Và thiên nhiên cũng đáp lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sopa cảm nhận rõ ràng ánh mắt cháy bỏng từ Zua, ánh mắt tràn ngập sát ý từ hai đứa trẻ kia.

Thậm chí là người trực tiếp trao đổi như Ler còn cẩn thận để lại dấu vết trên ba cái bình để còn nhận diện, làm sao mà không thấy chúng trên xe kéo.

Chỉ cách đây một vài khoảnh khắc, nàng còn có thể cảm nhận sự giận dữ, phấn khích, sợ hãi từ Thần – tất cả đột nhiên tan biến.

Nếu tộc trưởng ra lệnh, Kil thậm chí sẽ chẳng do dự mà xuống tay với cả "sư phụ hờ" của mình – Zua.


Từ những dữ kiện trên, khi đã đứng ở đây, Zua suy đoán rằng hang động này che dấu một thứ gì đó rất đặc biệt. Thậm chí có thể là một đứa con thần hộ mệnh vừa ra đời, chỉ có như vậy thì mới khiến một vị thần không dám ra bảo vệ tộc nhân mà chú tâm vào hạ sinh đứa con.

Một cảm giác bất an trỗi dậy, tim nàng bỗng nhói lên một nhịp hỗn loạn. Sopa vô thức đưa tay đặt lên ngực, như thể có thể xoa dịu nỗi bất an đó.

"Ta…mất Vu lực rồi."

Cô hít một hơi thật sâu – hương rừng lan tỏa trong lồng ngực.

Ba người đi cũng không quá chậm, chỉ mất 15 phút đã đứng trước hang động mà Zua muốn tới.

Nàng hầu bên cạnh nhìn thấy động tác ấy, lập tức bước tới, lo lắng hỏi han.

Sự thật này…Nàng hầu đã vô tình biết được nó, khi lén nghe cuộc trò chuyện giữa tộc trưởng và Vu đời đầu. Và vì vậy, nàng sẵn sàng bảo vệ Sopa bằng mọi giá.

Ba người nhìn nhau, như thể đã có quyết định. Vừa định bước vào hang động, thì.

Cô quay người định báo cho Vu biết tình hình thì cô khựng lại.

Nàng cao chừng 1m75, tuổi đôi mươi. Nhưng điều khiến ba người bàng hoàng không phải chiều cao hay tuổi tác của nàng, mà là sắc đẹp đến mức phi lý – một vẻ đẹp khiến cả Zua, kẻ vốn đã có vợ đang mang thai, cũng vô thức nuốt nước bọt.

Nàng không còn cảm nhận được chút kết nối nào với Thần nữa.

Một sự mê hoặc không thể chống cự.

Hiện tại.

Chương 212 : Số Phận (1)

Ngược lại, cô gái kia chỉ lặng lẽ quan sát họ.

“Sức mạnh quái vật gì đây? Rốt cuộc Thần hộ mệnh to đến cỡ nào thế?”

Tự do này – chính là số phận.

"Tốt rồi…tốt rồi…tốt rồi!"

Zua cảm thấy không ổn.

Nhưng giờ trước mắt của hai đứa là một mảng bình địa, tất cả đã bị san bằng bởi cú trượt của Bướm Thần, hiện giờ chỉ còn một hố đất sâu vài mét.

Thứ gì đang ẩn trong bóng tối kia? Một con thú, một nhóm người, hay...một Thần Hộ Mệnh?

Xiềng xích đã bị phá bỏ.

Nàng tự do rồi sao?

“ẦM!”

"Vu có chuyện gì sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Đổi lấy Vu lực để nhìn thấu thiên cơ, đồng thời cung cấp sinh khí cho Bướm Thần, giúp nó từng bước tiến hóa.

Bên cạnh đó, nàng hầu vẫn đang hối hả dọn dẹp đ·ống đ·ổ n·át. Cô thất vọng khi phát hiện ba chiếc bình gốm tinh xảo đã vỡ vụn, những món đồ quan trọng khác cũng không còn giữ được nữa.

Cơn chấn động dừng lại. Mọi thứ trở về vẻ tĩnh lặng vốn có.

Kil nghe xong thì lạnh sống lưng, nó rùng mình một cái.


Nhưng bây giờ…

Nàng hầu sững sờ. Rồi ngay sau đó, cô lao tới ôm chặt lấy Sopa, hai cánh tay siết chặt nàng như sợ nếu buông ra thì tất cả chỉ là một giấc mơ.

Sopa vẫn ngồi yên nhìn chằm chằm vào hai bàn tay mình, ánh mắt hoang mang xen lẫn kinh ngạc.

Rồi, như thể thấy ánh sáng quá chói, nàng nhẹ nhàng giơ tay che nắng. Đôi chân chậm rãi bước về phía một góc râm mát. Từng cử động, từng hơi thở của nàng dường như mang theo sinh khí. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vu lực…đã biến mất.

Nàng không biết…thật sự không biết phải diễn tả cảm xúc này thế nào.

Nhưng tuyệt nhiên Zua không thấy ba cái bình gốm được trang trí tinh xảo đâu, ba cái bình này chính là vật gián tiếp gây ra chuỗi xâm lược của Ain, không lý nào mà có người phá vỡ nó.

Đất đá trút xuống như trận mưa đá, không còn là những mảnh vụn nhỏ, mà là những tảng đá to như quả trứng, thậm chí còn lớn hơn.

Trên đường đi, cặp đôi Kil và Ler càng kinh ngạc hơn, khi cảnh trước mắt, nơi mà trước đó khoảng một giờ là một bộ lạc tồn tại, dù lúc đi có tan hoang nhưng ít nhất người ngoài vẫn nhận ra là một bộ lạc.

Zua lập tức cắn mạnh vào lưỡi để trấn tĩnh. Kil và Ler thì không như hắn – hai đứa vẫn chăm chú nhìn vào cô gái, nhưng ánh mắt của chúng không phải si mê, mà là đánh giá. Vì từ nhỏ, chúng được dạy rằng: chỉ có hai loại người – kẻ bị g·iết và kẻ chưa cần g·iết.

Cả hang động rung chuyển dữ dội! Đất đá từ trên trần rơi xuống, bụi bay mù mịt. Nàng hầu không chút do dự lao tới, dùng thân mình che chắn cho Sopa.

Mây kéo đến, che đi ánh nắng gay gắt. Cây cối vươn cành, tạo thành bóng râm che chắn cho nàng. Những bông hoa vươn mình, cố hướng về phía nàng như thể khao khát được nàng chú ý đến hương sắc của chúng.

Cả hang động rung chuyển lần nữa, lần này còn mạnh hơn trước.

Nàng hầu lập tức kéo Sopa lùi lại, cả hai vội tìm chỗ trú ẩn. So với cơn chấn động đầu tiên, lần này thực sự là một t·hảm h·ọa.

Một giờ trước.

Ánh nắng rọi xuống, Sopa khẽ mỉm cười. Nàng vươn tay, đón lấy ánh mặt trời – lần thứ hai trong đời.

“ẦM!”

Đưa tay chạm vào lá cây mỏng manh, vuốt ve từng cánh hoa, cảm nhận sự thô ráp của khúc gỗ, quan sát những con thú nhỏ nhảy nhót, lặng lẽ theo dõi một đàn kiến chăm chỉ vận chuyển thức ăn…

Dù cho đội Phán Quyết đã vơ vét tất cả lương thực trong những căn lều của họ, khi mà Zua đi ngang những xe kéo đang chất đống thực phẩm, v·ũ k·hí, đồ vật linh tinh.

Đi gần mép hố, hai đứa run rẩy sợ mình rơi xuống dưới, Zua thì cười khổ, không phải ba người muốn đi gần hố sâu này, chỉ là tất cả đã bị bít đường rồi.

Bí mật mà tộc trưởng đã giấu trong suốt bao năm qua. Thần Hộ Mệnh không bảo vệ bộ lạc. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chỉ còn con đường nhỏ này dẫn tới chỗ hang động kia mà thôi, đi trong rừng thì Zua sợ hai đứa này cho hắn chầu ‘diêm vương’ mất, ở trong rừng cũng ngổn ngang cây cối đổ ngã, đi không cẩn thận là lạc như chơi.

“Dấu vết của trận chiến đó.”

Trong cái thời đại khắc nghiệt này, nắm được một bị Thần hộ mệnh đã là quá may mắn, làm gì có thời gian tìm vị thần phù hợp với bộ lạc.

Một âm thanh vang lên từ bóng tối.

tấu chương xong.

Thực tế, nó hút lấy sinh lực của tộc nhân, sử dụng họ như một nguồn dinh dưỡng để chuẩn bị tiến hóa. Một con sâu non không thể bảo vệ ai cả – nó cần trở thành Bướm Thần mới có đủ sức mạnh để thực sự bảo vệ bộ lạc.

Tiếng bước chân chậm rãi nhưng dứt khoát, vọng ra từ hang động, mỗi nhịp như đập thẳng vào thần kinh căng thẳng của họ. Mồ hôi lạnh rịn trên trán Zua, đôi mắt nó gắt gao dõi theo lối ra, tập trung toàn bộ giác quan.

Nhưng rồi mọi thứ dần lặng xuống. Không gian lại trở nên tĩnh lặng một cách kỳ lạ.

Người phụ nữ này…không thể là người bình thường.

Nàng hầu vội vàng bò dậy, cuống cuồng lật tung những mảnh đá vỡ, kiểm tra xem có còn giữ được bất cứ thứ gì nguyên vẹn. Cô không nhận ra Sopa đang thất thần.

“ẦM!” Lại một t·iếng n·ổ dữ dội vang lên!

Ler nhìn dấu vết cũng cười trừ, nó cũng không ngờ cuộc chiến của thần lại gây ra hậu quả lớn tới vậy, nó cũng hiểu vì sao mà Zua lại b·ị t·hương rồi.

Cả hai bịt lấy tay, ngồi co ro trong góc hang. Sopa tự cầu nguyện cho cả hai an toàn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sopa chậm rãi ngước nhìn nàng hầu, đôi môi run rẩy thốt ra một câu lập bập:

Và để đổi lấy cơ hội ấy, tộc trưởng buộc phải chấp nhận điều kiện: Hy sinh sinh mệnh của Vu.

Zua nhìn biểu cảm của Kil mà cười khổ nói :

Ba người, hai nhỏ một lớn từ từ đi tới vị trí mà Zua nhờ vả.

“ẦM!”

Sopa…vẫn chưa thể tin vào điều vừa xảy ra. Hai bàn tay nàng run rẩy.

Lúc này, Sopa mới chậm rãi mở mắt, đôi môi khẽ nhếch lên thì thầm một câu nhẹ như gió thoảng:

"Vu!?"

Sopa nhìn ba kẻ lạ trước mặt – một người lớn thủ thế với v·ũ k·hí kỳ lạ, hai đứa trẻ cũng căng người đầy sát khí. Nàng khẽ hít một hơi sâu, tận hưởng bầu không khí tự do sau một khoảng thời gian quá dài bị giam cầm.

Khóc vì sung sướng. Khóc vì cuối cùng cũng được tự do. Khóc vì số phận…vẫn chưa bỏ rơi họ.

Nhưng Sopa không hề mở mắt. Nàng lặng yên giữa sự hỗn loạn, không bận tâm đến những gì đang diễn ra xung quanh.

Một bí mật khủng kh·iếp.

Từ bao lâu nay, nàng đã tuyệt vọng chấp nhận số phận, tin rằng cả đời mình sẽ bị giam cầm nơi đây, sẽ cô độc mãi mãi, sẽ chỉ là một công cụ phục vụ cho Thần.

Vài giây trôi qua.

Một cô gái.

Nàng hầu lập tức bò đến, nắm lấy bàn tay của Sopa, giọng lo lắng:

"Cộc!"

Tiếng nức nở hòa vào không gian. Cả hai khóc òa, khóc đến mức toàn thân run rẩy.

"Vừa rồi…Thần đã tự cắt Vu lực của ta ư?"

Hai mươi năm hy sinh, cuối cùng nó cũng đạt tới hình thái tối thượng.

Zua ban đầu chỉ nghĩ là có thể mấy tộc nhân bộ lạc này vô tình làm vỡ nên đem bỏ đi, nhưng bỏ ở đâu? Trong bán kính khu vực bộ lạc luôn có đôi mắt của đội Phán Quyết theo dõi làm gì có ai mang mảnh gốm đem vứt đi.

Một phút trôi qua trong sự căng thẳng tột độ. Rồi thứ bên trong cũng lộ diện.

Sopa đang thiền định như mọi khi nhưng hôm nay có gì đó khác biệt.

Hai mươi năm.

Bởi vì ngay lúc này, cô chỉ muốn tận hưởng thời khắc hạnh phúc ngắn ngủi này. Nếu số phận đã định rằng cô phải c·hết dưới tay họ, vậy thì chạy trốn có ích gì? Thay vì hoảng sợ, tại sao không tận hưởng từng giây phút cuối cùng?

Nhưng trong suốt hai mươi năm ấy, tộc trưởng không dám mở rộng lãnh thổ – chỉ có ông biết lý do thực sự. Và cũng chẳng ai có thể thông cảm cho ông.

“Thần Hộ Mệnh… đã thức tỉnh rồi.”

Chỉ tiếc rằng… tất cả đã quá muộn.

Cả ba ngay lập tức lùi lại một bước, thủ thế chuẩn bị đối phó với bất kỳ tình huống nào.

Bàn tay cô vuốt ve tấm lưng gầy gò, nước mắt lăn dài.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 212 : Số Phận (1)