Số Phận
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 213 : Số Phận (2)
Zua cảm thấy cực kỳ phiền phức. Nhưng dù ngoài mặt tỏ vẻ khó chịu, hắn vẫn trả lời từng câu hỏi của cô.
Một tảng đá khổng lồ chắn ngang lối thoát, chỉ chừa lại một khoảng hẹp đủ cho một người chui qua.
Sopa liếc mắt nhìn cậu nhóc. Một cái liếc nhẹ, nhưng khiến Kil bỗng cảm thấy tim mình lỡ mất một nhịp.
"Cô là ai? Vì sao lại đi ra từ trong đó?"
Ler nhíu mày. Nó nhìn chăm chú vào từng cử động cơ mặt của cô, từng nhịp thở, từng cái chớp mắt.
Điều đó khiến Ler càng thêm cảnh giác. Không ai trên đời này có thể như vậy.
Sopa đứng lặng. Cô cảm thấy bản thân thật nhỏ bé trước bộ lạc này.
Trên đường trở về.
Từ khi còn nhỏ, Ler đã luyện tập điên cuồng để đọc cảm xúc người khác. Nó tin rằng mọi con người, dù có che giấu thế nào, cũng sẽ để lộ sơ hở.
Nhưng Ain không phải là không có cảm xúc, mà là quá hỗn loạn để có thể xác định rõ ràng.
“Em cảm ơn chị đã ở bên khoảng thời gian vừa rồi, em đi đây.”
“ẦM!”
Bước đi từng bước nặng nề, không gian vốn đã chật hẹp của đường hầm, nay càng trở nên ngột ngạt hơn. Những mảnh đá vỡ lăn lóc dưới chân, những tảng lớn nhỏ chắn ngang lối đi khiến mỗi bước tiến lên đều trở thành một cuộc vật lộn.
Nếu ngay cả Ain mỗi khi giảng dạy cho Ler còn không tin điều đó thì làm sao Ler có thể tin?
Lần này, Sopa mỉm cười.
Kil quan sát cô một lúc, rồi bất giác thì thầm với Ler:
Bức tường vô hình ngay cửa hang phá vỡ, để lại quá khứ đau thương nằm lại trong hang động, một giọt nước mắt của Sopa cũng rơi lại.
Ler thì khác với hai người kia. Nó nhìn chằm chằm vào Sopa, nhưng không phải vì bị mị lực của cô thu hút, mà bởi vì một điều nó không thể tin được.
Bên ngoài cánh cổng, vô số kẻ đơn độc chờ được gia nhập bộ lạc. Một số xác người bị treo trên cành cây, xương đầu nhấp nhô trong gió.
"Tỉnh táo lại đi, nhóc con."
Nếu không có…hoặc cố tình xâm nhập – g·iết ngay tại chỗ.
“ẦM!”
"Được rồi. Nếu cô đã biết rồi thì không cần phải giấu nữa. Nhưng cô không sợ bộ lạc tôi sẽ g·iết cô ngay khi cô bước vào đó sao?"
Đất đá ồ ạt đổ xuống, bịt kín lối đi. Bụi tan dần. Trước mắt Sopa, chỉ còn là một bức tường đá lạnh lẽo.
Sopa dường như đọc được suy nghĩ của họ, cô nhún vai, giọng điệu nhẹ nhàng như thể đây chẳng phải chuyện gì to tát:
Dù số lượng tộc nhân ở đây rất ít, nhưng sự vững chắc của bộ lạc này vượt xa trí tưởng tượng của cô. Tháp canh, bẫy rập, lều bảo vệ ở bìa rừng…Từng chi tiết cho thấy đây không phải một bộ lạc yếu ớt.
Sopa mỉm cười, cô phủi đi những bụi bặm trên cơ thể mình, cô vuốt lại mái tóc, chỉnh chu trang phục. Cô muốn khi mình bước ra khỏi hang động này là phiên bản mới của mình.
Ler luôn thấy một màu đen tuyền khi nhìn Ain – một hỗn hợp của vui vẻ, tức giận, buồn bã, điên loạn, tuyệt vọng…Tất cả thay đổi chỉ trong một nháy mắt.
Rõ ràng…cô ta là một quả táo độc.
Ánh mắt của họ không chứa đựng sự hiếu khách, mà là sự đề phòng.
Bước qua cổng, cảnh tượng bên trong càng khiến Sopa sững sờ. Dù trời đã tối, nhưng bộ lạc không hề chìm trong bóng đêm, cứ đi vài mét lại có một cột đèn sáng rực.
Cô biết. Cô hiểu số phận của người vừa liều mạng cứu mình. Nhưng…Cô không thể ngồi đây khóc lóc được. Sopa siết chặt nắm tay, ngăn nước mắt chực trào.
"Nên đưa cô ta đi đâu bây giờ?"
Sopa rất sốc, cô không tin vào mắt mình.
Zua nheo mắt nhìn cô, tay vô thức siết chặt cán đao bên hông. Cô ta cười đùa như thế, nhưng thực ra đang nắm hết mọi chuyện trong lòng bàn tay. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ler lạnh giọng hỏi, từng câu từng chữ đều đã được suy tính kỹ càng:
Cô quay người lại, nhìn về phía bức tường đá, cô cúi đầu :
Mất sáu tiếng, cuối cùng họ cũng về đến bộ lạc Lạc Việt.
Nó không thể đọc được cảm xúc của cô ta.
Chỉ có một điều khiến cô nuối tiếc. Một con người dám liều mạng bảo vệ cô…lại phải c·hết một cách nhạt nhẽo đến thế.
Và người bị hỏi nhiều nhất…chính là Zua.
Nhưng thứ khiến Sopa chấn động nhất là một căn lều đặc biệt ở lối vào lãnh thổ. Người muốn vào bộ lạc phải tiến đến, vén tay áo trái lên, để lộ dấu ấn của bộ lạc.
Sopa hít sâu.
Bước đi trong cảm xúc hỗn loạn, cô bước tới cửa hang, nhìn ra bên ngoài, dù không còn Vu lực nhưng Sopa cảm nhận được phía trước cô là một bức tường vô hình.
“Toang!”
Dù quãng đường chỉ trăm mét, nhưng nửa tiếng trôi qua, cả hai vẫn chưa đi được một nửa. Rồi chướng ngại lớn nhất cũng xuất hiện.
Kil không còn kiên nhẫn chờ đợi nữa. Nó nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt, giọng nói đầy nghi hoặc: (đọc tại Qidian-VP.com)
Câu nói ấy khiến cả ba người lạnh sống lưng. Cô ta biết sao?
“Lạnh. Rắn chắc!”
"Tôi ư? Tôi từng là Vu của bộ lạc này. Còn lý do...đơn giản thôi, hang động kia chính là nơi tôi đã sống."
"Cô ta lúc này…trông như một đứa trẻ lần đầu ra khỏi nhà vậy."
…
Sopa chưa từng thấy thứ này bao giờ.
Sopa cúi xuống, chạm tay lên con đường lát gạch.
tấu chương xong.
Cô mạnh mẽ bước đi.
Giọng cô nhẹ nhàng vang lên:
Sopa do dự trong giây lát, nhưng rồi cô cũng bước qua khe hở chật hẹp. Ngay khi cô vừa đặt chân qua bên kia.
Kil cũng nhận ra sự trầm tư của Ler. Cả hai đều hiểu người phụ nữ này là một đối thủ đáng gờm.
Zua nhận ra ngay sự khác lạ của Kil. Hắn tiến lên, cốc mạnh vào đầu thằng nhóc.
"Cô cũng thấy rồi đấy. Bộ lạc này đã bị hủy diệt. Cô không còn nơi nào để đi, vậy tại sao không thử đến bộ lạc của tôi?"
Số phận đúng là biết trêu đùa mà.
Nàng hầu lập tức đẩy Sopa lên trước. "Đi đi, Vu!" Giọng nàng kiên quyết. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Cẩn thận!" Sopa quay lại, đưa tay về phía nàng hầu, ý định kéo cô sang trước khi quá muộn.
Sopa che miệng cười khúc khích, đôi mắt ánh lên vẻ thích thú.
"Haha, anh làm tôi vui quá. Chẳng phải chính anh nói tôi không còn nơi nào để đi sao? Nếu bị g·iết…thì có lẽ số phận tôi chỉ đến thế thôi."
"Vậy cô có thể đi cùng chúng tôi về bộ lạc không?"
"Sao thế? Tôi từng là Vu. Chuyện này làm mấy anh ngạc nhiên đến vậy à?"
Dọc đường, những tộc nhân già quan sát họ. Họ nhíu mày. Trong bốn người, chỉ có Zua là gương mặt tương đối quen thuộc, mấy người còn lại đều xa lạ.
Nhưng người phụ nữ này thì khác, cô ta như một màu trắng tinh khiết. Quá thuần khiết. Quá thoải mái. Quá tự do. Không một chút ràng buộc. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đúng vậy. Tôi từng là Vu của bộ lạc này…nhưng Thần đã tự cắt đứt sợi dây liên kết."
Ler thở dài. Nó đọc càng nhiều biểu cảm của cô, lại càng thấy cô đáng thương hơn bao giờ hết.
Kil cảm giác toàn thân tê rần. Cái liếc ấy quyến rũ đến kỳ lạ, giọng nói của cô ngọt ngào và mê hoặc, hoàn toàn khác với giọng lạnh băng của đám giáo quan trong Học viện Sát.
Hắn thở hắt ra, quyết định đi thẳng vào vấn đề:
Đến khi tán cây thưa dần, một tượng đài phun nước khổng lồ hiện ra trước mắt Sopa. Xung quanh đó là những công trình lớn, những căn lều không phải hình tam giác quen thuộc mà có hình hộp vững chãi.
"Cô nói từng là Vu của bộ lạc này? Tại sao lại là 'từng'?"
Nhưng người phụ nữ này…không hề có bất kỳ dấu vết cảm xúc nào.
Sopa nhìn thẳng vào mắt Zua. Cái nhìn ấy khiến hắn bối rối, không biết phải đáp lại thế nào. Rồi cô bật cười, giọng nói mang theo chút trêu chọc:
Là một số phận khác, không còn là Vu của nơi này. Là một cuộc sống mới, tự do với cái tên Sopa.
Mặt đất rung chuyển dữ dội. Từ trên trần, đất đá rơi xuống như trận mưa tử thần.
Trong ba năm ở Học viện Sát, chỉ có một người duy nhất mà Ler không thể đọc được.
Tất cả những biểu cảm mà một người bình thường có – cô đều có.
Zua im lặng. Hắn đang phân vân.
"Được thôi. Nhưng các anh không sợ tôi p·há h·oại bộ lạc các anh, giống như cách các anh từng làm với bộ lạc này sao?"
Kil và Ler bắt đầu căng thẳng. Đây là lần đầu tiên cả hai bước ra trước ánh nhìn của tộc nhân. Bình thường, chúng sẽ lặng lẽ biến mất.
Còn Sopa…càng được trả lời, gương mặt cô càng rạng rỡ. Vui vẻ. Ngạc nhiên. Thích thú.
Lời cảnh báo rợn người: "Đừng cố xâm nhập."
Sopa thoải mái dựa vào cái xích đu tự nhiên, đung đưa trong gió, nụ cười vẫn hiện hữu trên môi. Nhưng ba người kia lại không thể cười nổi.
Zua trầm ngâm một lát rồi quay người bước đi. Sopa chẳng chút do dự mà đi theo. Kil và Ler liếc nhìn nhau, rồi cũng bước nhanh theo sau.
Ain – Tộc trưởng bộ lạc.
Zua đột nhiên lên tiếng, ánh mắt vẫn không rời khỏi Sopa.
Kil la oai oái, ôm đầu, nhưng Zua cũng chẳng khá hơn. Hắn cũng có chút đỏ mặt sau cú liếc kia.
Dù cô ta đang ngồi đung đưa một cách vô tư, trông như đang tận hưởng cơn gió mát, nhưng Zua lại thấy ngột ngạt hơn bao giờ hết.
Nàng hầu vẫn đứng đó. Bụi mù che phủ bóng dáng người phụ nữ ấy, nhưng ngay trước khi mọi thứ chìm vào bóng tối, nàng hầu vẫn nhìn Sopa…và mỉm cười.
Nhưng lần này…Zua liếc mắt ra hiệu. "Đi cùng."
Ler càng thêm đau đầu. Trường hợp của Ain đã khó đọc, nhưng cô gái này còn khó hơn.
Bộ lạc này không phải bộ lạc du mục, mà đang dần trở thành một thành trì.
Nhưng Nàng hầu mỉm cười. Không có vẻ gì là hoảng loạn. Không có vẻ gì là lo sợ. Chỉ có sự bình thản…và một quyết định đã được đưa ra.
Một bàn tay đẩy mạnh. Sopa bị đẩy ngã về phía trước, cô lăn lộn trên nền đất, choáng váng. Khi ngước đầu lên, cảnh tượng trước mắt khiến cô cứng đờ.
Bốn người tiếp tục đi. Mất hơn nửa tiếng, họ mới đi hết khu rừng.
Giọng cô dần trầm xuống khi nói câu cuối. Có gì đó…nuối tiếc.
Ba người đều sững lại. Lần đầu tiên, họ nghe thấy trong giọng cô có sự buồn bã thực sự.
Bị giam cầm quá lâu…Đến mức khi được tự do, cô không còn vướng bận điều gì trên đời nữa. Cô không chỉ mất Vu lực, cô còn mất luôn cả thế giới mà cô từng biết.
Không có gì cả. Mọi thứ đều chân thật một cách kỳ lạ. Không có dấu hiệu nói dối.
Sopa tung tăng như một đứa trẻ, đôi mắt long lanh khi nhìn thấy những thứ bình thường mà bất kỳ tộc nhân nào cũng biết. Cây cỏ, suối nước, con thú nhỏ chạy ngang…Gặp gì lạ, cô đều hỏi.
Hai người ôm nhau khóc trong giây lát, nhưng rồi hiện thực nhanh chóng kéo họ trở lại. Hang động này không còn an toàn nữa, họ phải rời khỏi đây, trước khi nó hoàn toàn sụp đổ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.