Số Phận
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 224 : Nữ Nhân Không Dễ Trêu Chọc (2)
“Bịch! Bịch! Bịch!”
Nếu ai đó dừng lại…Là c·ái c·hết chờ họ. Không ai có thời gian để lo lắng cho mạng sống của người khác.
Bầy chim cũng dần mất thế chủ động, phải bay lượn trên trời.
Opf lắc đầu, mắt cô đỏ hoe, nước mắt trào ra.
Bên cạnh, hai y sĩ tiếp tục khuyên ngăn, nhưng họ cũng biết, nếu Lea đã quyết định, không ai có thể khiến cô dừng lại.
Từ sau tháp canh, hàng trăm bóng trắng và xám lao ra như cơn sóng dữ. Bầy cừu. Bầy dê.
Hắn c·hết ngay lập tức. Nhưng…Nụ cười vẫn còn trên môi. Bởi hắn đã hoàn thành mục tiêu.
Opf.
Không ai biết Lea lấy đâu ra sức mạnh, chẳng phải cô nàng đã cạn sức rồi sao?
“Nhưng chị… Chị thì sao!?”
Không ai biết rằng, Lea về sau chính là tổ tiên của một nữ tướng Việt – Lê Chân – biểu tượng của tinh thần yêu nước và lòng dũng cảm của phụ nữ Việt. (fake news)
Máu nhuộm đỏ chiến trường, Lea cắn răng. Gân xanh nổi lên trên trán cô, mồ hôi túa ra như suối. Cô khụy xuống, tay ôm lấy mũi lao.
Giờ đây, Lea không còn cảm thấy mệt mỏi nữa. Cô không còn là con người, không còn cảm xúc. Cơ thể cô vận hành như một cỗ máy c·hiến t·ranh.
Gần hơn…
Một kẻ đã mang thương tích nặng. Một bộ giáp thấm đẫm máu. Máu của chính cô? Hay máu của kẻ thù? Không ai biết.
Một tên không biết tránh thoát được vòng vây của bầy lợn mà lao vào bên trong, hắn không chờ đợi vào tầm mà thẳng tay phóng ngọn lao đá sắc nhọn.
Kẻ địch mất kiểm soát.
Lea cố siết chặt chuôi kiếm, nhưng tay cô run rẩy theo từng nhịp thở. Đôi chân đã mềm nhũn, trán đầy mồ hôi.
Họ vội vã cầm máu lại giúp Lea, nhìn gương mặt trắng bệch vì mất máu, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt về phía trước, hai người y sĩ nhìn nhau. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mũi lao đâm xuyên lớp giáp thép của Lea. Nhưng giáp của Lạc Việt không hề thua kém thép hiện đại.
Hai y sĩ vội chạy đến, cố gắng cản cô lại. "Chị không thể tiếp tục chiến đấu được nữa!"
Mọi thứ tất cả diễn ra chỉ trong vài giây, từ lúc mũi lao rời khỏi tên kia tới gần mục tiêu.
“BEEEEEEIIIIIII!!!”
Cô ngã xuống, lăn lộn trên đất nhưng Opf vẫn cố nhìn lại.
Một bóng người lao đến, Opf bị đẩy mạnh sang một bên.
Opf sợ hãi. Cô lao đến, hoảng loạn hét lên.
“ẦM ẦM ẦM!!!”
"G·I·Ế·T!!!"
Máu tiếp tục thấm ra khỏi băng trắng, vệt đỏ loang dần trên giáp hông. Nhưng Lea vẫn mỉm cười, một nụ cười lạnh lẽo.
Người c·hết như rạ. Xác chất thành từng đống, chiến binh vẫn không ngừng lao vào chém g·iết. Đồng đội và kẻ thù dẫm lên xác c·hết, tiếp tục chiến đấu trong cơn cuồng loạn.
Cô muốn đưa tay lên bắt lấy nó. Hoặc…Cô muốn phá hủy nó.
Nước hồ Thần Quy sẽ giúp họ giữ lại mạng sống, phần máu mất đi sẽ cần thời gian ăn uống để bổ sung sau.
Bầy thú lại được giải phóng khỏi áp lực, từng con một lao lên nghiền nát kẻ địch. Giờ đây, số lượng quân đông không còn là lợi thế của kẻ thù nữa.
“Khụ…!”
Chiến trường vẫn tiếp diễn. Kẻ địch vẫn lao tới từng giây từng giây một.
Nhưng có người nhanh hơn cô.
Những con cừu húc thẳng vào ngực kẻ địch.Chúng không to lớn như bò rừng…Nhưng tốc độ của chúng đủ khiến xương sườn kẻ địch gãy nát.
“Không sao.”
Chiến trường luôn có nhiều biến số. (đọc tại Qidian-VP.com)
Opf nghẹn lại, cô cắn môi, quay đầu. Nhảy lên lưng con lợn rừng, lao thẳng về chiến trường.
Mất máu trên chiến trường là vô cùng nguy hiểm nhưng chỉ cần ý chí mạnh mẽ trụ tới khi về được bộ lạc Lạc Việt là họ bước một chân vào cửa sinh.
“Xoẹt!!!”
Tiếng gió rít lên khi đàn chim lao xuống như mưa tên sống động.
Mũi thương thép xuyên thẳng qua cổ hắn. Máu bắn tung tóe.
“C·hết rồi… Mình sẽ c·hết sao…?”
“PHẬP!!!”
“Huýt!!!”
Nếu không nhờ Lea giữ vững lỗ hổng 30 con lợn rừng để bịt đường địch tràn vào…Cả cánh quân này đã bị đồ sát.
“Em mau điều khiển đám thú đi…Chần chừ là rách việc.”
“Hự…!!! Aaaaaa!!!”
Tên phóng lao mất đà, lăn lộn vài vòng trên đất. Hắn chưa kịp đứng dậy, một nữ chiến binh xông đến.
Lea lau đi vệt máu, cô hít sâu, tay siết chặt.
Gần hơn…
Như đã nói chiến trường có vô số biến số.
Thời điểm này, chính là lúc tung ra con bài cuối cùng.
Hắn chưa kịp la lên, máu đã chảy thành vũng dưới chân.
“RẦM!!!”
Cả đời hiện ra trước mắt cô như một thước phim. Cô sinh ra. Cô lớn lên. Cô chiến đấu. Và cô sẽ c·hết tại đây.
Opf nhìn trận chiến, cô biết thể chất của đội quân không thể cầm cự lâu hơn nữa.
Opf ngước lên. Mũi lao đang từ từ rơi xuống, không gian xung quanh như chậm lại. Opf muốn cử động, nhưng cơ thể không nghe lời. Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn nó tiến đến gần hơn…
Chương 224 : Nữ Nhân Không Dễ Trêu Chọc (2)
Cô băng qua chiến trường.
Bầy lợn rừng, bò rừng cũng vội vàng lấy lại sức. Chúng đã kiệt quệ. Suốt từ nãy đến giờ, chúng không chỉ chiến đấu, mà còn phải bảo vệ những chiến binh bên trong.
Cây lao bị rút ra khỏi cơ thể. Máu phun như suối, đau đớn tột cùng. Cô vật vã, cơn đau dữ dội khiến cô suýt ngất đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mọi thứ chỉ diễn ra trong chớp mắt. Khi Opf quay đầu lại.
Chúng kêu vang trời, chúng lao đi với tốc độ điên cuồng.
Chỉ biết rằng, ánh mắt ấy vô hồn.
“Lea…!?”
Một con dê lao thẳng vào một tên địch. Sừng nó cắm ngập vào bụng hắn. Cách sừng cong vào trong khiến da thịt bị xé toạc theo đường cắt.
Cô bước tới, bàn tay siết chặt chuôi kiếm. Mắt cô nhìn thẳng về phía trước – nơi Opf đang đơn độc giữa vòng vây kẻ thù.
Chính diện nó có thể chặn lại mọi đòn đánh. Chỉ là phần hông, nơi giáp liên kết với thân dưới, vẫn là điểm yếu.
Nhưng…Lea cũng đã kiệt sức. Dù cô mới tham chiến vài phút, cường độ chiến đấu quá cao.
Một chiến binh khác lãnh trọn một cú xé ngang cổ từ bộ vuốt thép của con cú mèo đại bàng khổng lồ. Máu bắn tung tóe!
Một tên địch ôm lấy mặt khi một chiếc mỏ bọc sắt mổ thẳng vào mắt hắn!
“Aaa! Mắt tao!!!”
Đồng đội nhìn cô như một chiến thần. Kẻ thù nhìn cô như một con quỷ khát máu.
Côn trùng, ruồi nhặng bắt đầu bu đầy chiến trường. Trong bóng tối của rừng sâu, những cặp mắt dã thú lấp ló, thèm khát dòng máu tanh nồng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô đặt tay lên thanh quản.
Tiếng thét ấy như hiệu lệnh của thần c·hiến t·ranh. Cả chiến trường rung chuyển. Từng chiến binh Lạc Việt như được tiếp thêm sinh lực, đôi mắt họ bừng cháy quyết tâm, những thanh v·ũ k·hí vung lên với sức mạnh cuồng bạo.
Lực lượng chính của kẻ địch đang dần rơi vào hỗn loạn. Đây chính là thời điểm quyết định.
…
Kẻ địch gào thét trong hỗn loạn, chúng không còn biết phải đối mặt với cơn ác mộng nào trước nữa.
Tiếng gào thét, tiếng thép v·a c·hạm, tiếng rống của thú dữ hòa thành một bản giao hưởng tàn khốc.
Lea quát lớn :
Thứ hắn nhắm tới chính là một người không tham chiến nhưng lại là người âm thầm điều tiết chiến trường.
Mỗi cú húc…Nếu không làm kẻ thù văng xa vài mét, thì cũng để lại hai lỗ thủng toang hoác trên cơ thể chúng.
“Quát!!”
Nhưng thế là đủ. Bấy nhiêu đã là quá đủ.
Mọi cơn đau bị bỏ lại phía sau. Chỉ còn chiến đấu.
Opf nhíu mày khi nhìn tình hình chiến trường, cô cắn nhẹ vào môi, sau đó cô lại đưa tay lên miệng thổi :
Bầy lợn và bò rừng đã kịp lấy lại hơi thở. Không cần đợi kẻ thù ổn định lại,
Lại một lần nữa, kẻ địch phải đối mặt với cơn ác mộng này. Nhưng…Ác mộng vẫn chưa dừng lại.
…
Hai y sĩ chạy đến, họ đã nhận tin từ xạ thủ tháp canh. Khi nhìn thấy miệng v·ết t·hương…Họ hoảng sợ.
Cánh quân nữ nhân này…đã dốc hết sức. Họ vẫn đứng…Đã là kỳ tích.
Phía cánh quân số 6 tranh thủ ổn định đội hình.
Một nữ nhân.
Lea đưa mắt nhìn lại v·ết t·hương của mình, cô cười khổ. Mỗi lần cử động, cơn đau nhói lên như lưỡi dao cứa vào da thịt, khiến mồ hôi rịn ra trên trán. Nhưng cô không để bản thân gục ngã. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không ai nhận ra điều đó, không ai kịp ngăn cản.
Cô bước đi.
Kẻ địch bắt đầu phản kích bầy chim, chúng không quan tâm sống c·hết nữa. Chỉ cần thoát khỏi đàn chim này là được!
“Phập!!!”
Cô chạy.
Cô lao vào giữa chiến trường, một bóng ma vĩnh cửu. Và kẻ nào dám cản đường cô, chỉ có một kết cục duy nhất – c·ái c·hết.
“Vút!!!”
Không!
tấu chương xong.
“Xoẹt!”
Áp lực đè lên kẻ thù bỗng chốc tăng lên gấp bội. Chúng bắt đầu lùi bước, sự điên cuồng của đối phương khiến chúng kh·iếp sợ.
Mũi lao đẫm máu nằm trên mặt đất, Lea cắm thanh kiếm xuống. Dựa lưng vào nó, hơi thở gấp gáp. Nhưng mắt cô vẫn dán chặt vào chiến trường.
CHÚNG LAO LÊN!!!
Mũi lao xé gió, lao thẳng lên cao, rồi chững lại. Rồi…đột ngột đổi hướng, tăng tốc kinh hoàng về phía tháp canh.
Lea thở hổn hển, đôi mắt vẫn sắc lạnh.
Lea cắn răng, lắp lại những mảnh giáp. Chỉ riêng phần giáp hông, cô phải dùng hết sức mới cố định được, nhưng mỗi lần cài vào, là một lần cơn đau xé rách từng thớ thịt bên trong. Mồ hôi túa ra, nhưng cô không để lộ một chút đau đớn nào.
Chiến trường…lại một lần nữa trở thành địa ngục.
“Véo!!!”
Lea thở ra một hơi dài, sự đau đớn bị cô ép xuống tận đáy. Cô thử cử động, cảm giác nhói buốt lan khắp cơ thể, nhưng ánh mắt cô vẫn sắc bén.
Máu trào ra. Đỏ thẫm. Nếu Opf ở lâu hơn một chút…Cô sẽ thấy cảnh này.
Lea nhìn theo bóng lưng Opf. Khi cô ấy đã đi xa, Lêa mới từ từ mở miệng.
Không phải là xạ thủ tháp canh. Không phải là Lea. Không là một con vật nào khác.
Thống lĩnh bầu trời đã tham chiến!
Chúng vung lao, đá loạn xạ, t·ấn c·ông cả đồng đội vì không biết đâu là ta, đâu là thù. Tiếng la thất thanh hòa vào tiếng kêu của bầy chim.
Lea như một cơn bão tàn sát. Cô chém, đâm, xoay người, né tránh, từng nhát kiếm đều chuẩn xác đến đáng sợ. Kẻ thù gục ngã từng tên một dưới lưỡi kiếm của cô. Máu bắn lên áo giáp, nhuộm đỏ gương mặt, nhưng ánh mắt cô vẫn lạnh như băng.
Một y sĩ nghiền nát thảo dược, ép nước. Không cần biết Lea có chịu hay không, y sĩ mở miệng cô ra, đổ vào. Sau đó, hai người tháo giáp thép ra, tiến hành băng bó v·ết t·hương nhanh chóng.
“Lea! Chị có sao không!?”
“KỆ CHỊ! LÀM ĐI! ĐÂY LÀ LỆNH!!!”
Opf nheo mắt. Thế trận đã đảo chiều.
Chiến trường biến thành cơn ác mộng đẫm máu.
Thanh kiếm thép giơ cao, giọng cô vang lên như sấm rền giữa trời:
Kẻ địch ngơ ngác. Các chiến binh Lạc Việt bừng lên hy vọng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.