Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 225 : Sự Tàn Khốc Của Chiến Tranh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 225 : Sự Tàn Khốc Của Chiến Tranh


Trong lúc Lea đang quét ngang chiến trường như một cơn bão, Opf cũng chẳng rảnh rỗi để quan tâm đến tình hình v·ết t·hương của cô.

Cô tiếp tục điều tiết thú nuôi, phân bổ chúng đến những khu vực mà các chiến binh Lạc Việt đang thất thế. Không chỉ vậy, Opf còn âm thầm chỉ đạo một nhóm chim săn mồi và vài con lợn rừng theo sát bảo vệ Lea, đề phòng bất trắc.

Trận chiến kéo dài nhưng không quá lâu.

Mười lăm phút cuối cùng.

Tên địch cuối cùng ngã xuống.

Chiến trường chìm vào một khoảng lặng kỳ lạ.

Những nữ chiến binh kiệt sức khuỵu xuống, gục trên mặt đất đầy xác c·hết và máu tanh. Họ đã thắng thật rồi sao? Một số người bật khóc vì sống sót, số khác lại mừng rỡ cười lớn, cũng có những người chỉ biết ôm lấy v·ết t·hương mà rên rỉ đau đớn.

Vô số cảm xúc đan xen hiện hữu trên chiến trường.

Lea thở dài, ngửa đầu nhìn lên bầu trời đã nhuốm màu hoàng hôn, khẽ thì thầm như tự hỏi chính mình:

"Chiến tranh là như vậy sao?"

Opf lặng lẽ quan sát những con thú b·ị t·hương hoặc đ·ã c·hết, xác của chúng nằm rải rác giữa bãi chiến trường. Đôi mắt cô trầm xuống, nhưng cảm giác đau buồn dường như đã chai sạn.

Bởi đây đã là lần thứ năm trong vòng một tuần tiền đồn này bị t·ấn c·ông.

Lần đầu tiên, trận chiến diễn ra rất nhanh, kết thúc bằng việc cả hai bên đều rút lui. Phía kẻ thù tổn thất khoảng ba mươi người, còn bên Lạc Việt mất hai chiến binh, mười bảy người b·ị t·hương.

Đàn thú nuôi cũng chịu tổn thất nặng nề – năm con lợn rừng, một con bò rừng, cùng bảy con cừu và dê không thể sống sót.

Lần thứ hai, nhờ rút kinh nghiệm từ trận chiến trước, họ đánh đổi bằng máu và mồ hôi để có một thế trận tốt hơn. Nhưng cái giá phải trả vẫn không hề nhỏ – mười bốn con thú nuôi gục ngã trên chiến trường. Lần này, Opf đã không còn khóc như lần đầu tiên.

Lần thứ ba, họ đạt được một chiến thắng trọn vẹn. Không một chiến binh nào ngã xuống, nhưng số người b·ị t·hương lại quá nhiều. Mười y sĩ mà Lea mang theo phải làm việc với công suất gấp đôi chỉ để kịp thời chuẩn bị cho trận chiến thứ tư.

Lần thứ tư, trận chiến trở nên khắc nghiệt hơn bao giờ hết. Cuộc giao tranh kéo dài suốt năm giờ liền. Kẻ thù gục ngã vô số, nhưng bên Lạc Việt cũng không tránh khỏi tổn thất.

Không ai có thể đếm được bao nhiêu người đ·ã c·hết. Chỉ biết rằng xác chất chồng lên xác, người trước còn chưa kịp lạnh đã bị người sau đổ ập lên, chiến trường dần mất đi màu nâu của đất, thay vào đó là một biển t·hi t·hể vô hồn.

Không một ai bên phía kẻ thù dám kéo xác đồng đội về – vì quá nhiều, vì quá kinh hãi.

Sau vài ngày, mùi tử khí bốc lên nồng nặc, lũ kền kền và thú hoang bắt đầu tụ tập. Chỉ có quân Lạc Việt, dù phải trả giá thế nào, vẫn cố gắng mang t·hi t·hể đồng tộc về.

Còn xác thú nuôi, Opf chỉ có thể lặng nhìn chúng dần thối rữa giữa chiến trường. Đây là nỗi đau của cô, nhưng trước sự sống còn của bộ lạc, cô không còn cách nào khác.

Và giờ đây, lần thứ năm – mọi thứ đã kết thúc.

Những nữ chiến binh lê bước đi thu dọn chiến trường, kéo t·hi t·hể đồng đội ra khỏi đống xác hỗn loạn. Xác thú nuôi lần này cũng được đưa về, còn kẻ thù – họ để mặc chúng lại, phó mặc cho thiên nhiên xử lý.

Trước khi thu dọn chiến trường, binh sĩ Lạc Việt cẩn thận tiến hành một thủ tục quan trọng: dùng thương sắt dài hai mét đâm vào từng xác c·hết một lần để xác định chắc chắn chúng thực sự đ·ã c·hết.

Lần trước, một số kẻ thù đã giả c·hết, nằm lẫn trong đống t·hi t·hể. Khi binh sĩ Lạc Việt đến gần, chúng bất ngờ lao ra t·ấn c·ông. Hậu quả, hai chiến binh t·hiệt m·ạng, năm người khác b·ị t·hương nặng. Lea không bao giờ để sai lầm đó lặp lại.

Sau khi hoàn thành kiểm tra, cô ra lệnh cho quân sĩ tranh thủ nghỉ ngơi ngắn, sau đó nhanh chóng thu dọn tiền đồn. Mục tiêu tiếp theo của họ là tiến đến bộ lạc đối phương để thu chiến lợi phẩm, tù binh, lương thực và v·ũ k·hí.

Hai giờ hành quân.

Khi rốt cuộc cũng đến nơi, trước mặt họ là một bộ lạc tĩnh lặng đến kỳ lạ. Không một âm thanh nào vang lên, không tiếng trẻ con khóc, không bóng dáng nam nhân đi lại.

Lea bước vào trong, đập vào mắt cô là một nhóm phụ nữ đang quỳ trên nền đất trống. Không ai kêu khóc, chỉ có những đôi mắt trống rỗng, cam chịu nhìn về phía đội quân vừa đến.

Từ trong đám người đó, một lão già tóc bạc phơ run rẩy bước lên, chậm rãi đối diện với Lea. Đôi mắt lão đã đục ngầu vì tuổi tác, nhưng vẫn ánh lên một sự tuyệt vọng sâu sắc.

Giọng lão khàn khàn, lẫn chút run rẩy:

“Các người là bộ lạc đó à?”

Lea im lặng suy nghĩ giây lát, sau đó chậm rãi gật đầu, lạnh nhạt trả lời:

“Đúng vậy.”

Lão già nghe xong liền bật cười ha hả, tiếng cười đầy chua chát vang vọng trong không gian c·hết lặng. Nhưng chỉ trong chốc lát, nước mắt đã lăn dài trên khuôn mặt nhăn nheo của lão. Lão ngửa mặt lên trời, giọng nức nở nghẹn ngào:

“Trời phạt a! Trời phạt!”

Dứt lời, lão rút con dao đá bên hông, không chút do dự đâm thẳng vào cổ họng mình. Máu tươi phun trào, cơ thể lão đổ sập xuống nền đất lạnh lẽo.

Lea không tránh né, để mặc vài giọt máu dính lên bộ giáp của mình. Cô nhìn t·hi t·hể lão già, đáy mắt không gợn sóng, chỉ lặng lẽ thở dài.

Rồi cô hướng ánh mắt về nhóm tù binh vẫn đang quỳ gối, giọng lạnh lẽo vang lên:

“Kiểm tra!”

Ngay lập tức, gần một trăm binh sĩ tiến vào trong bộ lạc, lục soát từng ngóc ngách để tìm kiếm những thứ có giá trị. Phần còn lại tiến lên kiểm tra tù binh, sắp xếp họ lên xe kéo để đưa về tiền đồn.

Một giờ sau, bản báo cáo hoàn tất.

+Lương thực thu được: 15 tấn.

+ Vũ khí các loại: 1.025 món, trong đó một số là v·ũ k·hí kim loại thô sơ, khó sử dụng trong thực chiến.

+ Tù binh: 1.972 người, bao gồm: 1.618 phụ nữ, 354 trẻ nhỏ.

Lea không ngạc nhiên khi không có một nam nhân nào sống sót. Cô biết rõ, tất cả bọn họ đều đã bị nướng sạch trên chiến trường.

Nhìn những gương mặt lo âu, sợ hãi đang quỳ trước mặt, Lea chỉ lặng lẽ thở dài.

Nếu hôm nay Lạc Việt thất bại, có lẽ chính cô và đồng tộc còn phải chịu một thảm cảnh tàn khốc hơn những người này nhiều lần.

Lea ngồi vững trên lưng con bò rừng, ánh mắt quét qua những chiến binh của mình. Cô phất tay ra lệnh:

“Trở về.”

“Rầm! Rầm! Rầm!”

Tiếng bước chân nặng nề của hàng trăm con vật vang vọng trong màn đêm. Những chiếc xe kéo nặng trĩu chiến lợi phẩm lăn bánh, được kéo bởi những con lợn rừng khổng lồ.

Dẫn đầu đoàn quân là năm con bò rừng to lớn, phía cuối là ba con bò rừng cùng mười con lợn rừng làm nhiệm vụ hậu vệ.

Mười giờ trôi qua.

Họ hành quân suốt đêm, không ai dám dừng lại dù chỉ một khắc. Đám thú nuôi cũng chẳng có dấu hiệu muốn nghỉ, bản năng mách bảo chúng rằng khu rừng này không phải nơi an toàn để ngủ.

Trên lưng con bò rừng, Lea đã ngủ quên tự lúc nào. Tay cô vẫn nắm chặt dây cương, hơi thở đều đều. Như hiểu chủ nhân mình, con bò bước đi chậm rãi, cẩn thận không gây tiếng động lớn, tránh thu hút thú dữ.

Nhưng từ trên những tán cây rậm rạp, nhiều bóng đen lặng lẽ bám theo đoàn quân.

Con bò đột nhiên khịt mũi, cơ bắp dưới lớp da dày khẽ rung lên. Nó lắc mình một cái, khiến Lea giật mình tỉnh dậy.

Cô cau mày nhìn con bò, thấp giọng hỏi:

“Gì thế?”

Con bò không đáp, chỉ phẩy cái đầu về một hướng nào đó trong bóng tối. Lea nheo mắt nhìn theo.

Không có gì cả.

Mọi thứ vẫn yên tĩnh như thường.

Cô suýt cho rằng mình đã tưởng tượng…nếu như ngay khoảnh khắc đó, một vệt đen xẹt qua tầm mắt.

Nhanh đến mức nếu không có đôi mắt sắc bén, cô đã bỏ qua nó như một chiếc lá rơi.

Bỗng!

Một bóng đen xuất hiện ngay trước mặt Lea – chỉ cách cô vài centimet.

Cả người cô như đóng băng. Sống lưng lạnh toát.

Khoảng cách gần đến mức, nếu kẻ này muốn, hắn hoàn toàn có thể cắt đứt cổ họng cô ngay lập tức. Nhưng hắn không làm vậy.

Lea không hiểu.

Kẻ này là ai?

Hơn nữa, phản ứng của con bò cũng khác thường. Nó không hề hoảng loạn, không nhảy lên chống cự như vẫn làm khi gặp nguy hiểm. Nó chỉ…lặng lẽ bước tiếp, như thể đã quen thuộc với bóng đen kia.

Bóng đen dường như thấy được suy nghĩ trong mắt Lea, bật cười khẽ:

“Cánh quân số 6 thành công. Mau chóng trở về tập hợp cho cuộc chiến lớn.”

Dứt lời, hắn biến mất vào màn đêm – nhanh như cách hắn xuất hiện.

Không gian lại chìm trong tĩnh lặng.

“Hộc…”

Lea thở mạnh, cảm giác như vừa trồi lên khỏi mặt nước sau khi bị dìm xuống tận đáy.

Mồ hôi lạnh túa ra trên trán. Khi nhận ra bàn tay mình đã đặt lên chuôi kiếm từ lúc nào, cô mới hiểu bản năng đã cảnh báo về mối nguy hiểm của kẻ đó.

Cô buông tay, quay đầu nhìn đoàn quân.

Mọi người vẫn ngủ gà ngủ gật trên lưng thú, một số thì ngáp dài liên tục.

Lea nhếch môi cười khổ.

Chỉ có cô là không dám ngủ. Không phải vì muốn cảnh giới. Mà là vì cô biết…nếu nhắm mắt lại, rất có thể cô sẽ mơ thấy cơn ác mộng vừa rồi.

Bầu trời dần sáng.

Một cánh quân nữa đã thành công trở về.

Eny đứng ở cổng bộ lạc, chào đón những nữ chiến binh kiên cường. Cô nhận bản báo cáo từ Lea, nhanh chóng so sánh lại lần nữa.

Mọi số liệu đều chính xác.

Eny gật đầu, lập tức cho vận chuyển chiến lợi phẩm vào trong bộ lạc. Còn tù binh? Họ sẽ được giao cho những thành viên khác lo việc tra khảo.

Sau khi hoàn tất, Eny quay sang nhìn Opf.

Ánh mắt cô phức tạp.

Im lặng một lúc, Eny thở dài rồi kéo Opf sang một góc, cúi đầu thì thầm.

Opf chăm chú lắng nghe. Vẻ mặt cô dần dần giãn ra, thậm chí có phần vui vẻ. Mỗi lần Eny nói gì đó, cô lại gật đầu liên tục, như thể đang chờ đợi điều này từ lâu.

Lea nhìn thấy nhưng không quan tâm.

Lúc này, cô chỉ để ý hai việc:

Thứ nhất, thông điệp từ bóng đen tối qua.

Thứ hai, số lượng thành viên nhóm Nhà Kho ở đây…hình như hơi nhiều?

Theo lý mà nói, nhóm Nhà Kho của Eny lẽ ra chỉ còn lại vài người trong bộ lạc. Phần lớn thành viên đã b·ị t·hương từ nhiều năm trước, không thể tham gia c·hiến t·ranh lần này.

Nhưng trước mắt Lea lúc này…có đến mười mấy người.

Tù binh đã bị tra khảo xong từ lâu.

Không khí trong bộ lạc có gì đó lạ lắm.

Lea liếc nhìn về phía cánh cổng bộ lạc, nơi vừa mới khép lại. Cô thở dài, xoay người bước về trung tâm bộ lạc. Cô phải tìm Rin hỏi cho rõ chuyện này mới được.

Tấu chương xong

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 225 : Sự Tàn Khốc Của Chiến Tranh