Số Phận
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 230 : 1.500 Vs 25.000 (4)
Chính vì vậy, giờ đây Sopa đã có thể dùng đũa như một tộc nhân bình thường. Nếu nhìn kỹ, vẫn có chút vụng về.
Một nửa cánh quân đã bỏ mạng để bảo vệ nó. Tất cả những gì còn lại, chỉ để Dio được sống.
Họ không ngờ Sopa có thể sử dụng đũa và muỗng thành thạo như vậy.
Chương 230 : 1.500 Vs 25.000 (4)
Eny lập tức vui vẻ chạy đến lấy chén đũa dọn ra bàn. Rin thì hít một hơi, lấy lại bình tĩnh rồi ngồi xuống ghế.
“Đúng, đúng! Không có gì đâu!”
Còn nó có lẽ sẽ rời tiền tuyến, trở về hậu phương. Bởi Ain từng nói:
Rin nhìn Sopa, bất ngờ vươn tay tới, nhẹ nhàng lấy một hạt cơm còn dính trên má cô.
Ain khẽ thở dài.
Muốn đào tạo lại tất cả, cần một quá trình dài. Mà lúc này, bộ lạc đang đứng trước một con dốc lớn.
“Chúc cả nhà ngon miệng.”
Và rồi…Lea đã tới. Cuộc họp bắt đầu.
“Không! Không! Tôi nào dám!”
Ain lười biếng ngước mắt lên, ánh nhìn dõi theo ngón tay thon thả của Sopa. Mùi hương thoang thoảng từ cô len vào khứu giác hắn, mang theo một cảm giác mơ hồ.
Sopa ngồi đối diện Ain. Hắn đang dựa lưng vào ghế, tay chống cằm, ánh mắt dán chặt vào bản đồ lớn treo trên tấm bảng gỗ.
Mỗi người ngã xuống đều là một tổn thất không thể bù đắp. Tù binh thì không thể so sánh được.
Sopa nhìn hắn, chần chừ. Nhưng Ain cứ ngoắc mãi, nụ cười trên môi hắn đầy ẩn ý.
Chỉ là…hắn vẫn chưa thể sử dụng chúng ngay lập tức. Những tù binh này cần ít nhất vài năm để thuần phục hoàn toàn.
Ngón tay hắn dịch chuyển qua một điểm khác.
“À, không có gì, cứ ăn tiếp đi.”
Ain lập tức dừng lại, ánh mắt hờ hững chuyển sang lạnh lẽo. Hắn ngả người ra sau, giọng điệu bực tức:
Bộ lạc của cô không có đường thoát ngay từ đầu.
Sopa trừng mắt:
…
Eny và Rin đồng thanh:
Sopa…Hắn đã đánh giá thấp cô nàng này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói xong, cô bực bội đứng dậy, hậm hực đi thẳng vào phòng ngủ. Ain chớp mắt, hơi ngẩn ra. Hắn chỉ mới ra một ít điều kiện thôi mà…
Cô không thể không thừa nhận…Hắn đúng là một con quái vật chiến thuật.
Chỉ là…Sopa không nhận ra ánh mắt của ba người kia thoáng ngạc nhiên.
Quân số có thể ít, nhưng hắn đủ tự tin nghiền nát toàn bộ lực lượng của kẻ phản bội kia.
“Đúng vậy.”
Ain tựa lưng vào ghế, nhìn theo hướng Sopa vừa khuất bóng. Hắn khẽ gõ ngón tay lên bàn, ánh mắt sâu thẳm như hồ nước tĩnh lặng.
“Điều kiện gì?”
Sopa cắn môi, bất lực đặt bản kế hoạch xuống bàn. Cô không ngờ bộ lạc cũ của mình lại xui xẻo như vậy. Nhưng đồng thời, cô cũng không thể không khâm phục Ain.
Chỉ có Ain…vẫn còn trăn trở.
Ska cũng thế. Nếu Dio thực sự nghiêm túc, có lẽ hắn nên thay Ska bằng Rok hoặc Mih.
Bữa ăn yên lặng trôi qua, cho đến khi tiếng đũa ngừng lại. Sopa ngẩng đầu, thấy ba người kia đều đang nhìn mình. Cô lập tức đỏ mặt, lí nhí hỏi:
Dio lặng người, nó đã hiểu ra. Vì sao Ain luôn có những quyết định khó hiểu.
“Dính cơm này.”
“Thứ hai, để Rin thử nghiệm độc lên cô.”
“Hậu phương không vững chắc, làm sao tiền tuyến có thể an tâm mà chiến đấu?”
Ain ngồi trầm ngâm trên ghế, ánh mắt hướng ra bên ngoài. Những tộc nhân đang làm việc không ngừng nghỉ.
“Cho cô vào đó rồi cô tẩy não chúng, á·m s·át tôi à?”
Nếu đặt cô vào vị trí đó, dù có biết trước kế hoạch, cô cũng không thể nào thay đổi số phận bộ lạc cũ được.
Ba người lặng nhìn nhau một lúc lâu, chẳng ai nói gì, cũng không ai hành động.
Hắn đang nấu ăn, vẻ mặt bình thản như thể chẳng có gì đặc biệt. Bữa sáng gần như đã hoàn tất.
Nhưng khi thấy mọi người tự nhiên, cô cũng cầm đũa lên ăn theo.
Nhưng chẳng ai để ý đến nụ cười nhếch mép của hắn.
Sopa giật mình, xua tay liên tục:
Ain đáp gọn lỏn, chẳng buồn ngẩng đầu lên. Hắn đã nhìn ra điều này từ lâu.
Chẳng lẽ đây là lần đầu của cô ấy? Không thể nào.
+ Có người tranh thủ tập luyện chiến thuật.
Dio siết chặt tay, ánh mắt lặng lẽ nhìn Tel đang chỉ huy đám tân binh. Tất cả đều là quyết định của nó.
Chỉ có Sopa… đứng đó, không biết phải làm gì.
Bởi mỗi chiến binh của bộ lạc đều là những người đã tôi luyện suốt nhiều năm trời.
+ Có người đôn đốc những chiến binh mới.
“Bộ lạc của tôi đã bị hạ theo kế hoạch này từ đầu sao?”
Sau đó, cả ba bắt đầu dùng bữa.
Eny vội vàng gật đầu:
“Đúng vậy.”
“Có thể bắt đầu từ đây…Nhưng có lẽ ở đây thì tốt hơn. Còn nếu kẻ thù xuất hiện ở điểm này, tôi phải làm gì? Nếu chúng tập trung ở kia, chúng ta sẽ phản ứng ra sao?”
“Thứ nhất, cổ vũ mọi người trong trận chiến.”
Sopa thoáng ngỡ ngàng. Khi còn ở một mình, Rin chưa từng có kiểu chúc bữa ăn như thế này, điều đó khiến cô lúng túng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sopa thở dài, cố dẹp đi nỗi bất lực trong lòng. Cô hỏi:
Ain dùng tay chỉ vào bản đồ, giọng điệu bình thản nhưng ẩn chứa sự sắc bén:
Tel cũng sẽ như Dio mà thôi. Tâm lý của hắn chưa từng vượt qua được cú sốc. Ai cũng nhìn thấy nhưng chẳng ai có thể giúp được.
Cuối cùng, cô cắn nhẹ môi rồi đi lại, ngồi xuống bên cạnh Rin.
Có lẽ sau cuộc chiến này, sẽ có một cuộc thanh lọc nhân sự rất lớn. Và người đầu tiên bị thay thế…có lẽ là nó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Còn Sopa…vẫn đứng ngập ngừng ở một góc.
Bên ngoài, bộ lạc vẫn tất bật chuẩn bị. Những chỉ huy của Ain đã bình phục hoàn toàn.
Sopa nhìn theo từng điểm mà Ain chỉ, cô càng nhìn, càng thấy rắc rối. Mỗi vị trí đều có điểm mạnh và điểm yếu riêng. Chỉ cần đặt quân sai chỗ, toàn bộ đội quân có thể bị tiêu diệt ngay lập tức.
Hắn không biết rằng, trong suốt một tuần qua, Sopa đã âm thầm luyện tập. Không có gì làm, cô chỉ một mình mày mò học hỏi, ngồi mấy tiếng mỗi ngày chỉ để tập cầm đũa, dùng muỗng, gắp thức ăn…
Dù bộ lạc đã tổn thất nặng nề, Ain vẫn không lo lắng. Bởi lẽ, hắn đã có lực lượng bổ sung gấp 15 lần số quân đã mất.
“Cô vừa có ý định đó, đúng không?”
Sopa trầm mặc quan sát, từng lời của Ain như khai sáng bộ não cô.
“Mau dồn sức vào!” Tel quát vào đám tù binh mới.
tấu chương xong.
Nhưng Ain không truy cứu, chỉ bình thản nói tiếp:
Một người thợ chế tác mất ba năm để tạo ra một chiếc nhẫn thủ công. Sopa chỉ cần nhìn và thử vài ngày, cô có thể đạt tới trình độ đó.
Ain khẽ cười, xua tay:
Ain khẽ nhíu mày. “Không lẽ đây cũng là thiên phú?”
Trận chiến sắp tới…sẽ vô cùng khó khăn.
“Được cái đầu anh! Hừ!”
Kỹ năng, kiến thức, kinh nghiệm? Càng thua xa.
“Haiz.”
…
Hắn đã nhìn thấy tất cả ngay từ đầu, nhưng vẫn cố cho họ cơ hội để chứng minh bản thân. Chỉ là…
Ain lười biếng nằm rạp xuống bàn, tay xoay xoay trên tấm bản đồ, giọng thờ ơ:
“Tôi đánh thẳng vào đây, chúng sẽ bị kẹp chặt ở giữa. Đến lúc đó, làm sao mà chúng thắng được?”
Sopa không hiểu nổi. Đám đàn ông này vì sao lại thích c·hiến t·ranh đến vậy?
Chỉ cần vượt qua đoạn này…Lạc Việt sẽ vươn mình ra cả châu lục.
Trung thành? Không chắc.
Còn cô đang đọc bản kế hoạch của Ain. Càng đọc, cô càng nhíu mày. Mãi một lúc, Sopa mới lên tiếng:
Nếu hắn có thể điều động 1.500 quân ngay bây giờ, Ain đã chẳng cần lo nghĩ. Nhưng…dù có giành được chiến thắng, cái giá phải trả vẫn quá lớn.
“Được thôi. Tôi đồng ý, nhưng cô phải chấp nhận ba điều kiện.”
Sopa nhìn chằm chằm vào bản đồ, suy ngẫm một lúc rồi chỉ vào một vị trí.
Vẫn ví dụ trên…Cô có thể chế tác nhẫn, nhưng lại không chịu nổi hơi nóng của lò nung.
“Quan trọng?”
+ Có người mài lại v·ũ k·hí.
“Chúc cả nhà ngon miệng!”
Ain khẽ nhướng mày, ngoắc tay gọi cô lại.
Nhưng…chính vì phản ứng nhanh quá mức của cô, Ain phì cười. Hắn chống cằm, nhìn cô đầy thú vị:
Sopa hơi nghi ngờ: (đọc tại Qidian-VP.com)
Sopa cứng đờ. Chỉ là một ý nghĩ thoáng qua, vậy mà hắn cũng nhận ra? Cô thực sự bắt đầu sợ người đàn ông này rồi.
Dio tự biết bản thân không phải một chỉ huy thực thụ. Ry hay Garu sẽ phù hợp với vị trí này hơn.
Ain mỉm cười, cất giọng trầm ấm:
Ví dụ…
Ain biết nguyên nhân của mọi chuyện. Hắn không trách bất kỳ ai. Chỉ trách chính mình…quá ngu ngốc để nhận ra điều này sớm hơn.
Ain nhận được tin Lea đã trở về.
Và Ain…cuối cùng cũng nhận ra.
Chỉ cần một thời gian quan sát và học hỏi, Sopa có thể nắm vững bất kỳ kỹ năng nào.
Mọi thứ quá đau đầu. Ấy thế mà…Tên lười biếng trước mặt cô, lại có thể tính toán chu toàn đến từng chi tiết nhỏ nhất.
Ain thoáng dao động, nhưng nhanh chóng lạnh nhạt đáp:
Một lúc sau, Sopa bất ngờ đổi chủ đề:
“Vậy…anh có thể cho tôi xem Học viện Sát được không?”
Gọi cô là con ngốc…có lẽ chưa đủ.
Ain mỉm cười nhạt. Có lẽ…Cần phải để mắt đến cô ta nhiều hơn một chút.
Sopa nhíu mày:
Ain chỉ ngồi nhìn, khóe môi khẽ cong lên.
Dio chẳng bận tâm. Có quân tham gia là quá tốt rồi. Nó còn chẳng có tâm trí để để ý đến đám tân binh đó.
“Vậy trận chiến sắp tới, anh tính sao?”
“Thứ ba, luyện tập với nhóc Kil.”
“Cô nhìn xem. Nếu tôi chiếm được vị trí này, tôi sẽ buộc kẻ địch phải dồn quân đến đây. Và khi đó…”
Bởi kế hoạch của Ain…Quá chi tiết, quá hoàn hảo và quan trọng nhất là có vô số phương án dự phòng.
Họ đa phần là người trẻ, họ muốn chứng minh bản thân. Họ muốn trở thành một phần của bộ lạc.
“Chỗ đó đúng là tốt…nhưng kẻ địch rất đông. Chúng có lẽ đã đặt quân phòng hờ, bởi nơi đó quá quan trọng.”
Và khi đối mặt với sự hùng mạnh của v·ũ k·hí Lạc Việt, họ đã chọn đứng về phía Ain, tham gia vào trận chiến lớn này.
Và ở đó, họ thấy Ain.
Dio ngước nhìn về phía ngôi nhà của Ain.
Hắn lập tức ra lệnh cho Ry triệu tập cô nàng tới gặp mình.
Một quyết định sai lầm…Thay đổi vận mệnh của cả ba người. Không…Có lẽ là cả bộ lạc.
Chính nó đã để Tel rời đi, để rồi hắn trở về với tâm lý nặng nề, gắng gượng đến tận bây giờ.
Mấy ngày qua, Ain cũng đã hiểu rõ về cô nàng này. Một người có nhan sắc tuyệt trần, có kiến thức về Vu thuật, thậm chí còn khá thông minh… Nhưng ngoài mấy thứ đó ra, Sopa đúng là một con ngốc.
Nhưng…Điều đó không có nghĩa cô học được mọi thứ, để thành thạo một kỹ năng, cô cần ba điều kiện: Sự thích thú, thể trạng phù hợp và thời gian quan sát.
Cô có thể học một đòn vật, nhưng thể chất yếu khiến cô ngã sấp mặt.
Ain dọn món ăn ra đĩa, trang trí thêm ít rau cho đẹp mắt. Khi quay người lại, hắn thấy Eny và Rin đã an vị trên bàn từ bao giờ.
“Bộ có chuyện gì sao?”
Sopa cứng đờ, hai má ửng hồng. Sau khoảnh khắc bối rối, bốn người tiếp tục bữa ăn. Không khí cũng thoải mái hơn, Sopa cởi mở hơn, bắt đầu trò chuyện với Eny và Rin. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nếu ở đây thì sao?”
Quyết tử vì bộ lạc? Không thể.
Chính nó đã ở lại, câu kéo thời gian, để rồi b·ị đ·ánh đến sống dở c·hết dở.
…
Mãi đến khi bụng cả ba cùng réo lên, không ai bảo ai, đều đỏ mặt rồi lặng lẽ đi xuống bếp.
Khi mọi người bước ra, mỗi người mang theo một tâm trạng riêng.
Bình thường, người lần đầu dùng đũa sẽ vụng về, vậy mà Sopa lại gắp thức ăn rất trơn tru. Hắn còn tưởng hôm nay sẽ được chứng kiến cảnh Sopa vật lộn với đôi đũa, nhưng kết quả…cô nàng hoàn toàn tự nhiên.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.