Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 229 : 1.500 Vs 25.000 (3)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 229 : 1.500 Vs 25.000 (3)


Không trách được Ain, hắn chỉ mới tiếp xúc với Vu thuật được 5 năm, trong đó tốn 2 năm để hắn có thể chấp nhận Vu thuật.

Lý do chẳng gì ngoài ở kiếp trước, Ain theo chủ nghĩa vô thần, giờ bắt hắn sử dụng Vu thuật quả thật quá khó cho Ain.

Còn Sopa đã được định hướng làm Vu từ nhỏ, nàng có 15 năm theo hầu hai đời Vu, một năm làm Vu. Sopa đã tinh thông Vu thuật trước khi làm Vu, những gì nàng nói chẳng qua rất cơ bản.

Có lẽ Sopa đã nhận ra gì đó sau hành động xấu hổ của Ain, cô nhẹ giọng nói :

“Được rồi. Anh không biết thì tôi hướng dẫn cho.”

Ain nghe vậy thì mỉm cười, mục đích cá nhân đã thành công.

Sopa không nhận ra nụ cười biến thái của Ain, cô cầm tay của Ain lên rồi cất giọng ngọt như mía của mình :

“Đầu tiên, anh hãy tập trung tinh thần, dùng Vu thuật chuyển vào lòng bàn tay, sau đó chạm vào đối tượng. Như vậy là anh có thể kiểm tra xem có Vu thuật hay không? Nếu có phản ứng nghĩa là đối phương có Vu thuật, còn không thì nghĩa họ là người thường.”

Ain tập trung lắng nghe, bởi hắn hiểu đây là những kiến thức không phải ai cũng muốn truyền cho người khác, hắn còn sợ cô nàng này nói dối hay không?

Ain sợ nhưng không còn cách nào khác, kiến thức quý giá như vậy, chỉ cần hắn học được một ít cũng là quý giá, hắn vẫn còn thời gian để tìm hiểm thêm.

Ain tập trung tinh thần, làm theo hướng dẫn của Sopa.

Hắn cố gắng cảm nhận Vu lực bên trong mình, điều khiển nó di chuyển đến lòng bàn tay, rồi chạm vào tay Sopa.

...Không có gì xảy ra.

Sopa chớp mắt, chờ đợi một chút rồi hỏi: “Anh làm chưa đấy?”

Ain nhíu mày, hắn rõ ràng đã vận dụng Vu lực, nhưng tại sao không có phản ứng nào?

Hắn thử lại, lần này dùng nhiều Vu lực hơn.

...Vẫn không có gì.

Sopa bắt đầu nghi ngờ: “Khoan…Đừng nói với tôi là anh không biết cách cảm nhận Vu lực nhé?”

Ain tránh ánh mắt cô, mặt có hơi đỏ. Hắn biết chứ, nhưng…hắn chưa bao giờ chủ động điều khiển Vu thuật kiểu này!

Ở bên ngoài, hắn có thể sử dụng Vu thuật để phóng thích sát ý, cảm nhận năng lượng, nhưng để tập trung Vu lực vào một điểm thế này? Hắn chưa từng thử.

Sopa nhìn biểu cảm đó, hiểu ngay mọi chuyện.

Cô bật cười, nhưng giọng lại cực kỳ dịu dàng: “Ra là vậy…Không sao, tôi sẽ dạy từ đầu.”

Nói rồi, Sopa tiến sát Ain hơn, nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng dẫn dắt Vu lực trong cơ thể hắn di chuyển theo đúng cách. Ain không phản kháng, nhưng trong đầu hắn lại đang nghĩ:

"Mình vừa bị một cô gái nhỏ dạy học như trẻ con vậy à?"

Cảm giác này đúng là...kỳ lạ.

Sau cùng, hơn 15 phút được hướng dẫn, Ain đã kiểm tra Sopa. Đúng là cô nàng không còn Vu lực nhưng Ain vẫn cố câu kéo để được sờ tay của cô nàng.

Không có cách nào khác a. Làn da của Sopa quá đỗi mềm mại, mọi thứ của cô như được trời đúc ra vậy, những gì tốt nhất cô nàng được hưởng hết.

Và cũng có khi ở cạnh Sopa mới có khía cạnh con nít như này, bình thường hắn trưởng thành lắm.

(chắc vậy á : tác giả said)

Cả hai trao đổi thêm một chút nữa về Vu thuật, Ain đã rất hào hứng trước giải thích của cô nàng.

Và…

Đám bạn của Ain đã xuất hiện trong nhà của hắn. Ain bước ra khỏi phòng ngủ, nhìn từng chiến hữu đang b·ị t·hương.

Kể cả Zua đã ngất, Rin cũng đã dùng một số cách đánh thức nó dậy, nhưng đôi mắt vẫn lờ mờ vì mệt mỏi.

Ain cho đám nhóc ngồi vào ghế, sau đó vận dụng một thứ chữa thương cho họ.

Sopa ngó ra, nhìn thấy Ain không dùng Vu lực hay Thần lực để chữa thương, mà hắn dùng một thứ gì đó trong lòng bàn tay của hắn rất giống một giọt máu nhưng Sopa vẫn chưa chắc chắn lắm.

Khi mà bàn tay của Ain chạm vào ai, họ sau vài giây mọi v·ết t·hương liền lành lại có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Tất cả đều ngạc nhiên từ người không liên quan, người chứng kiến, người được chữa trị.

Ain chỉ mỉm cười, hắn cũng bất ngờ trước hiệu quả của vật này.

Làm xong, Ain vỗ tay vật kia biến mất trong không khí, nhưng khoảnh khắc đó Sopa kịp thấy rõ vật kia.

“Giọt máu?”

Sopa không biết rằng có một loại máu có thể chữa thương, nhưng nếu có thì Sopa nghĩ đó là một vị thần. Nhưng làm gì có thần nào lại dám xuất ra một giọt máu.

Khi đạt cảnh giới thần thì mọi thứ trên cơ thể đều rất quý giá, chúng không còn hoạt động như người thường, thần b·ị t·hương nhưng v·ết t·hương họ nhận lấy là linh hồn, không phải thể xác.

Một giọt máu tuy nhỏ, nhưng để lấy khỏi cơ thể thần là một điều gần như không thể.

Để xuất ra được một giọt máu thần thì vị thần ấy đã đưa mình vào cửa tử, một là giảm sức mạnh thứ rất khó hồi phục, hai là chấp nhận c·ái c·hết đặt niềm tin vào tương lai.

Nhưng hiện thực rất khắc nghiệt, không ai dám trao cho sức mạnh để lấy lại sức mạnh ít ỏi hơn rất nhiều, đặc biệt là thời đại một cái cây, một con vật, một con người mất rất nhiều thời gian và công sức để đặt cảnh giới Thần.

Vậy họ lại dễ dàng đặt niềm tin cho tương lai. Hảo huyền.

Sopa đứng nép mình bên cánh cửa, ánh mắt không rời khỏi Ain.

Giọt máu bí ẩn trong tay hắn phát ra thứ ánh sáng kỳ dị, như một ngọn lửa nhỏ, nhưng không phải lửa. Nó len lỏi vào v·ết t·hương của từng người, và chỉ trong tích tắc, thịt liền da, xương lành lặn, hơi thở nhẹ nhõm.

Cô há hốc miệng, nhưng ngay lập tức siết chặt bàn tay, kiềm chế phản ứng của mình. Không được để hắn nhận ra!

Nhưng Ain có lẽ đã nhận ra điều gì đó.

Hắn vừa dứt tay khỏi người cuối cùng, ánh mắt lơ đãng quét qua xung quanh. Trong khoảnh khắc ấy, hắn dừng lại một chút ở góc tối, nơi cô đang đứng. Cái nhìn ấy không quá lâu, nhưng đủ để khiến Sopa lạnh gáy.

“Hắn biết mình đang nhìn? Không…hắn không thể thấy rõ trong bóng tối…”

Sopa cắn môi, ép bản thân tỏ ra thờ ơ, nhưng trái tim cô vẫn đập mạnh. Thứ đó là gì? Một tộc trưởng, dù có giỏi cỡ nào, cũng không thể có trong tay sức mạnh của thần linh!

Không thể để hắn phát hiện sự tò mò của mình…

Cô quay đi, lặng lẽ bước vào bóng tối. Nhưng từ giây phút đó, trong đầu Sopa chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Mình phải biết hắn là gì.

Dù đang cười nói vui vẻ với đám bạn, Ain vẫn có một suy nghĩ thoáng qua:

"Cô ta đang làm gì vậy nhỉ?"

Sopa nép vào cánh cửa, tay vịn hờ lên mép gỗ, cái dáng vẻ vụng về ấy khiến Ain liên tưởng ngay đến Chopper trong anime. Trông ngố một cách kỳ lạ, nhưng không ai để ý.

Thật khó hiểu.

Dù vậy, hắn cũng chẳng rảnh bận tâm thêm. Ain tiếp tục lắng nghe những chiến hữu của mình kể lại trận chiến – dù phần lớn những gì họ nói hắn đã nắm rõ. Nhưng hắn vẫn im lặng ngồi nghe, không cắt ngang, không phán xét.

Hắn biết rõ ý nghĩa của điều này.

Và khi họ nói xong, Ain chỉ nhẹ nhàng đưa ra nhận định, lời khuyên.

Chỉ vài câu đơn giản, nhưng ánh mắt của mọi người lại sáng lên.

Bọn họ tin vào hắn. Ain không cần đi đầu xông pha chiến trường, nhưng chỉ cần hắn lên tiếng, họ tin rằng bộ lạc này sẽ không thể thất bại.

Vậy mà…suốt quãng thời gian Ain b·ất t·ỉnh, không ai trong bộ lạc có thể đứng ra giữ vững tinh thần chiến đấu. Ngay cả Dio cũng thất bại.

Một bộ lạc nếu không có thủ lĩnh, thì không có chiến thắng.

Ain vỗ vai từng chỉ huy, động viên họ, dặn dò kế hoạch tiếp theo, đồng thời bắt họ tiếp tục giả vờ b·ị t·hương. Bộ lạc chưa đến lúc cần nhìn thấy họ khỏe mạnh trở lại.

Khi người cuối cùng rời đi, Ain khẽ thở dài. Hắn còn phải…

Bỗng nhiên, Eny lao vào hắn, hôn ngấu nghiến.

Rin chỉ đỏ mặt, không nói gì, lặng lẽ khép cửa lại, như thể đang che chắn cho một điều gì đó bí mật.

Trong góc phòng ngủ, Sopa vẫn núp như cũ, ánh mắt tò mò dõi theo từng cử động của ba người kia.

Học hỏi.


Một đêm mặn nồng trôi qua.

Ba người chìm vào giấc ngủ trong hạnh phúc, để lại một cô nàng xinh đẹp nằm co ro ở góc giường. Gương mặt đỏ như trái cà chua, miệng liên tục lẩm bẩm chửi rủa Ain.

Sáng hôm sau.

Ain mở mắt ra, hai cô vợ vẫn ngủ say, gương mặt tươi cười, dấu vết đêm qua còn in hằn trên làn da trắng mịn của họ. Hắn khẽ cười khổ – quả thật tối qua hắn có hơi hăng say.

Ánh mắt hắn dừng lại ở góc giường, nơi một bóng dáng nhỏ nhắn nằm co ro.

Ain bước đến, nhẹ nhàng đắp lên cô nàng một lớp chăn mềm.

Rồi hắn rời khỏi phòng, xuống bếp bắt một nồi cơm, tranh thủ tắm qua một chút, sau đó thoải mái bước ra ngoài, vươn vai khởi động cơ thể.

Trời vẫn còn sớm, cả bộ lạc còn đang say giấc, Ain chạy bộ quanh nhà trong sự yên tĩnh dễ chịu.

Sau 15 phút, hắn trở về, đến chỗ bầy sói trêu đùa một lúc rồi mới quay vào bếp, chuẩn bị bữa sáng cho bốn người.

Mùi thơm lan tỏa khắp căn nhà, đánh thức ba “con sâu” ngủ.

Eny dụi mắt, lờ đờ ngồi dậy, vừa quay sang Rin, vừa phát hiện thêm một bóng dáng khác trên giường.

"Là chị Duyên hay Opf nhỉ?"

Cô hơi thắc mắc, nheo mắt nhìn cho rõ.

Nhưng không phải.

Đó là một người phụ nữ lạ, gương mặt xinh đẹp đến mức khiến Eny thoáng sững sờ. Dù trang phục và trang sức không lộng lẫy như mình, nhưng nhan sắc kia thậm chí đủ sức hạ gục cả bốn người họ.

Từng đường nét trên khuôn mặt người phụ nữ ấy…Ánh mắt, mái tóc, cái mũi, đôi môi…

Dù cô nàng chỉ vừa mới tỉnh ngủ, nhưng vẻ đẹp ấy quá hoàn mỹ.

Rin cũng chú ý đến biểu cảm lạ thường của Eny, quay đầu nhìn theo, và cuối cùng cũng nhận ra Sopa.

Và Rin chợt nhận ra một điều…

"Tại sao cô ta lại ở đây…suốt cả tuần qua?"

Không hề bỏ trốn. Không hề rời đi. Cô ta ở lại, quan sát cuộc sống hôn nhân của bọn họ.

Chỉ nghĩ đến đây thôi, mặt Rin đã đỏ bừng lên.

tấu chương xong

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 229 : 1.500 Vs 25.000 (3)