Số Phận
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 234 : 1.500 Vs 25.000 (8)
Công sức của cả bộ lạc đang chờ hắn lần này. Tel không thể phụ lòng họ được, không thể để tộc trưởng thất vọng lần nữa.
“Mau lên! Đẩy mạnh lên!!!”
Người chốt chân hãm vào xe phóng.
Trong khi X đang suy luận thì nhiêu đó quá dư thời gian cho Tel.
Ngọn lửa nhảy múa trên t·hi t·hể.
Một loạt mũi tên bắn ra từ trong khu rừng, đám tiên phong dẫn đầu bất ngờ, chúng chưa kịp cảnh báo đã bị mũi tên cắm xuyên cổ c·hết t·ại c·hỗ.
“Nạp tên.”
5 phút trôi qua gió đã lặng nhưng lòng người lại dậy sóng.
“Hạ chân hãm.”
Chỉ đúng 5 phút nhưng đó là một t·ra t·ấn tinh thần của kẻ thù.
Không ai còn sức mà reo mừng. Họ ngã gục, nằm sõng soài trên đất, có người tựa vào thân xe phóng thở dốc.
…
“Dậy nào! Chúng ta còn 2 xe phóng nữa. Đẩy lên xong rồi nghỉ. Sáng mai chúng sẽ thấy ác mộng.”
Thiên thời, địa lợi…đều có đủ. Chỉ thiếu một thứ…Nhân hòa.
Tel bật dậy, hắn quét mắt qua đám chiến binh đang thở dốc. Rồi hét lớn:
tấu chương xong.
Mùi khét của da thịt, mùi máu tanh nồng nặc. Mùi thịt bị ăn mòn bởi độc tố.
Vô số cung thủ kéo cung nhắm vào khu rừng mà bắn, nhưng những kẻ tập kích đã trốn đi từ lâu. Sau hơn ba phút bắn tên liên tục, không có tiếng kêu nào trong khu rừng phát ra.
Đồng thời, hắn lệnh cho Pu bí mật dẫn quân dọn sạch một khoảnh đất trống, để đảm bảo tầm bắn không bị cản trở.
Bánh xe rít lên trên nền đất cứng. Cỗ máy khổng lồ nhích từng chút, từng chút một.
Nhân hòa từ đây đã có.
Tất cả đều diễn ra trong tích tắt theo lời nói của Tel. Lệnh bắn vừa ra, xạ thủ bóp cò.
Và lại bắt đầu đẩy.
Khung cảnh địa ngục được dệt nên.
Sopa bước tới, kéo một cái ghế gỗ đặt cạnh Ain rồi ngồi xuống.
X nhìn vào khu rừng rồi cười khinh : (đọc tại Qidian-VP.com)
Kế hoạch hoàn hảo.
Âm thanh “rắc” vang lên khi dây bật ra, mũi tên rời khỏi rãnh với tốc độ kinh hoàng. Mũi tên bọc thép dài 1m, phần đuôi có cánh lái nhỏ để giữ thăng bằng trên không.
Trăng khuyết. Hoàn hảo cho một đêm hành động trong bóng tối.
Hả hê. Thỏa mãn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không thể để ai phát hiện!
Nhưng Sopa chẳng hề để tâm, cô tập trung vào những gì được ghi trên tờ báo cáo.
Đây không còn là một trận chiến mà là một cuộc t·hảm s·át.
Không chỉ vậy…
X quay quanh nhìn, những chiến binh hùng dũng của mình. Hắn tưởng tượng cảnh mình cầm thủ cấp Ain, giơ cao trước mặt đám tộc nhân Lạc Việt.
…
…
Tel không thể chờ được nữa. Hắn lao tới, đặt tay lên xe phóng, gồng hết sức đẩy mạnh.
“Đẩy! Đẩy! Đẩy!” Hơn 50 chiến binh đồng thanh.
Họ chỉ có một mục tiêu duy nhất: Đưa cỗ máy c·hiến t·ranh này l·ên đ·ỉnh đồi.
“Vụt! Vụt! Vụt!”
Không chỉ có tên thép. Còn có tên độc, t·ên l·ửa được bắn ra từ 2 xe phóng còn lại chỉ sau loạt tên đầu vài giây.
“Quá chậm.”
Ngay khi Mih cải tiến nỏ thần thành xe phóng tên, Ain đã ra lệnh cho đội Phán Quyết tìm địa điểm đặt xe phóng.
Cuộc chiến này cũng nên kết thúc.
“Tạm thời cảnh giác. Cắt vài tên vào trong rừng thăm dò.”
X mới ngờ ngợ ra, khi hắn phát hiện, lời nói còn chưa nói xong. Tên đã tiếp đất.
Mih đứng bên cười thầm, nhưng rồi hắn cũng bước tới, góp sức.
Có thể những yếu tố khác tác động tới như môi trường, đồng hồ sinh học, sức khỏe,…Và đối lập với họ chính là những người mơ mơ màng màng đợi thời gian ngắn mới chạy động cơ bắt đầu ngày mới.
Và rồi…
“Cạnh! Rắc! Rắc!”
“Bắn.”
Nó quét qua chiến trường mang theo lửa, mang theo độc, càn quét tất cả.
Tất cả hòa vào nhau tạo thành mùi của c·ái c·hết.
“Không bỏ chạy. Giơ khiên lên đỡ. Cung thủ mau t·ấn c·ông. Bắn tên!”
Sopa quay phắt sang Ain, hỏi:
Ain bình thản, nhấc chén nước lên uống một ngụm. Hắn thong thả đáp:
“Góc 65 độ.”
Trại quân địch.
Hắn ngẩng đầu…Xa xa, trong khu rừng cách khoảng 1km, ánh lửa trại bập bùng.
Mỗi lần hô lên, chiếc xe lại tiến lên một chút.
Nghĩa là bất cứ lúc nào, chúng cũng có thể t·ấn c·ông!
X tái mặt, hắn vội hét lớn :
X nói xong nhìn lại đội quân của mình, tên chỉ huy bắt đầu chạy đi điều vào tên vào khu rừng thăm dò, từng tóp nhỏ dần biến mất trong khu rừng tối.
Hắn không ngu như vậy, hắn nói với tên chỉ huy kia :
Sopa cúi đầu, tự hỏi:
Một khoảng đất trống. Quá trống trải! Tại sao lại có một khu vực thoáng đãng giữa rừng rậm? Tại sao quân tập kích chỉ bắn vài phát rồi bỏ đi?
Mồ hôi thấm đẫm lớp vải đanh bên trong. Bên ngoài là lớp giáp sắt cứng nhắc, càng khiến cơ thể ẩm ướt, ngột ngạt nhưng không ai than vãn.
Mấy tên chỉ huy nhìn nhau một lúc rồi đành tạm hạ quân phòng thủ, một tên tranh thủ chạy ra sau báo cho tên phản bội (tạm thời gọi tên này là X nhé).
Không ai quan tâm tay mình đã rướm máu. Không ai để ý đôi chân đã rã rời.
“Mình lo cho bộ lạc này làm gì chứ? Cô mới ở đây hơn hai tuần thôi mà…hay là do…hắn?”
Ain còn ra lệnh cho học viện Sát tiến hành đánh du kích, dụ dỗ quân địch đi theo hướng hắn đã định trước.
Chúng ho sặc sụa, chúng quằn quại. Chúng rụng xuống như lá mùa thu.
Nhưng không phải ai cũng như thế, một số có nguồn năng lượng dồi dào nên sáng sớm lại là điểm tỉnh táo cao nhất trong ngày.
Trời cũng không thương xót. Một cơn gió mạnh nổi lên.
Nhưng không ai bỏ cuộc, bọn họ xoay vai, vận sức.
Sopa khựng lại, cô không hiểu. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt Ain, cô thấy được một sự tự tin.
Bởi vì họ đang leo lên một ngọn đồi nhỏ. Độ dốc vừa phải, nhưng xe phóng tên nặng gần 900kg!
“Kẻ địch đã di chuyển tới địa điểm X14;Y24, hướng thẳng về bộ lạc. Số lượng ước chừng hơn 20.000 quân. Kẻ thù trang bị v·ũ k·hí thô sơ, một số nổi bật sử dụng v·ũ k·hí bằng sắt, thép. Hết.”
Một loạt chỉ thị đưa ra bởi Tel.
Bộ não của Tel cấp tốc tính toán, hắn phải tính chính xác, cơ hội chỉ có một, hắn không được làm sai. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn ngước nhìn bầu trời.
Chiếc xe phóng đầu tiên đã lên tới đỉnh đồi.
Tel siết chặt răng, 50 chiến binh gồng mình đẩy xe phóng.
Ain liếc sang, vừa hay thấy 'núi non' phập phồng trước mặt. Hắn nuốt nước bọt, hai mắt láo liên.
Mih nheo mắt, quy mô quá lớn. Bọn chúng đóng quân ngay đó, không sai được.
Những tên đi sau chứng kiến c·ái c·hết của đồng đội liền tái mặt, họ muốn bỏ chạy nhưng những kẻ chỉ huy đã quát lớn :
Lực lượng đi theo Tel đến đây chỉ có 70 chiến binh. Bao gồm cả chỉ huy, quá ít ỏi.
…
Tại sao phải đẩy?
Tel nằm bẹp xuống đất, hít sâu mùi bùn đất xộc vào mũi. Hắn nhắm mắt lại, cảm nhận cái giá của chiến thắng.
X đang ngồi trên kiệu do bốn tên lực lưỡng vác đi, nghe báo cáo từ tên chỉ huy, hắn nhíu mày, kiểu đánh này hắn biết có thể là do đội Phán Quyết gây ra, nếu để đội quân vào trong rừng sẽ dính bẫy.
Ain không quan tâm đến suy nghĩ của Sopa, hắn chăm chú vào tờ báo cáo. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lửa chiến ý bùng cháy trong ánh mắt các chiến binh. Họ nghiến răng đứng dậy, tiếng xương khớp kêu răng rắc, những cánh tay rách nát bật máu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Kế hoạch của Ain đã thành công bước đầu.
Tiếng kêu xé toạc màn sương sớm. Không ai thoát khỏi cơn thịnh nộ của tử thần.
Độc tố len lỏi vào từng hơi thở. Ngọn giáo vô hình đâm thẳng vào lá phổi của những kẻ còn sống.
Nhưng chiếc xe phóng tên quá nặng. Dốc không quá cao, nhưng để đẩy một thứ nặng gần 900kg l·ên đ·ỉnh đồi, khó khăn hơn tưởng tượng.
“Mau chạy…”
“Bộ anh không sợ sao? Phải chuẩn bị gì đó đi chứ!”
“Hừ, lũ ngu ngốc.”
“RẦM!”
Quân cờ đã đặt, chỉ cần đợi chúng phát huy đúng năng lực của mình.
Twa gào thét, thúc giục những chiến binh phía sau. Hơn 50 chiến binh mặc giáp sắt đang gồng mình đẩy chiếc xe phóng tên lên dốc.
“Tôi không sợ, cô sợ làm gì? Chuẩn bị ư? Tôi đã chuẩn bị từ đầu rồi.”
Hắn cùng với Mih thức suốt đêm tính toán mọi thứ, khoảng cách, góc độ, sức gió,...Bởi thứ Ain cần là một loạt tên trấn nh·iếp kẻ thù không cần phải tàn sát nhiều.
Một sự tự tin quá đáng. Thế mà…nó lại khiến cô cảm thấy an tâm.
Hắn đảo mắt xung quanh. Bỗng hắn sững người.
Ain vẫn đang đợi.
Với đội quân hơn 20.000 người thì không thể nào tránh khỏi việc có tên mơ mơ màng màng.
Linh cảm c·hết chóc ập tới.
Một khi quân địch lọt vào khoảnh đất trống dưới chân đồi, chúng không còn đường thoát.
Ain đã tính toán mọi thứ. Nhưng trong lòng hắn vẫn có một nỗi lo âm thầm.
Đêm đã đi hơn nửa chặng đường, nhưng bên dưới vẫn có những con người lặng lẽ kéo xe phóng.
Đây chính là điểm c·hết!
Chỉ đọc đến đây, Sopa đã thấy lạnh sống lưng. Cô vội lật tấm bản đồ, ngón tay dò theo trục X:Y.
Người khóc. Người la hét. Người chạy trốn trong tuyệt vọng.
Mih quay lại nhìn Tel gật đầu.
10 mũi tên thép đã bay đi.
Hắn đã nghĩ tầm bắn tối đa chỉ khoảng 500 mét. Nhưng sau khi nhận được báo cáo thực nghiệm, Ain liền quyết định chọn nơi này.
Một loạt tiếng “phập” khô khốc, mũi tên cắm xuyên qua đầu từng tên kẻ thù, đâm sâu kéo cả cơ thể ghim thẳng xuống đất. Cả nhóm lính trợn tròn mắt.
Vị trí này không phải ngẫu nhiên được chọn. Từ trên đồi, có thể quan sát toàn bộ đường di chuyển của kẻ thù.
Các chiến sĩ lập tức làm việc. Người nhét từng mũi tên đầu thép vào, người bôi mỡ động vật vào rãnh ống phóng. Người ra sức quay bánh lái nâng giá đỡ lên đúng góc độ cần sử dụng, người đối diện thì quay hệ thống dây cót để dây cung sẵn sàng phóng bất cứ lúc nào.
Mih tựa vào xe phóng, nhìn Tel, mỉm cười. Lời của tộc trưởng đã đúng.
Điểm X14;Y24. Chúng chỉ còn cách bộ lạc chưa đầy 10km!
“1…2…3…Đẩy!” Tel hô to.
Từng tiếng động gầm rú vang lên, cỗ máy khổng lồ đã sẵn sàng bắn những mũi tên đầu tiên.
Khoảng cách từ đỉnh đồi đến con đường bên dưới hơn 700 mét. Tầm bắn tối ưu của xe phóng tên.
Chương 234 : 1.500 Vs 25.000 (8)
Sáng sớm là khoảng thời gian trạng thái nhân loại dễ bị t·ấn c·ông bất ngờ nhất.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.