Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 235 : 1.500 Vs 25.000 (9)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 235 : 1.500 Vs 25.000 (9)



+ Hộp tiếp tên chứa được 50 mũi tên, có thể thay hộp như thay băng đ·ạ·n.

1000 quân nửa hy sinh trong cuộc tập kích ngắn ngủi.

+ Thời gian hoạt động liên tục từ 2-3 phút, tốc độ bắn 2-3 mũi tên/giây.

Từ chỗ nấp, hắn nhìn về ngọn đồi xa xa. Hắn thấy những mũi tên xé gió lao xuống đồng đội mình. Hắn siết chặt nắm đấm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tel cùng với Mih cho bắn thêm ba loạt tên nữa liền ngừng lại.

Sau một giờ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau cơn mưa tên tạm dừng, X cùng đồng bọn mới lục d·ụ·c bước ra khỏi chỗ ẩn nấp.

Bọn hắn dừng lại bởi vì Ain đã có lệnh từ trước.

Mih đi lại vỗ vai Tel nói :

Dù không tin nhưng con hào vẫn ở trước mắt.

X không biết, hắn biết mình sai nhưng chẳng rõ sai ở đâu.

Tel nhìn ‘con rắn’ tạo bởi con người, hắn cau mặt, đợi ‘con rắn’ biến mất sau khu rừng. Tel mới dám thở dài :

+ Hệ thống lên tên hoàn toàn tự động nhờ vào lò xo và bánh răng.

“Chặt cây! Làm cầu!”

X điên tiết vì tập kích lần hai, hắn quát lên :

Cuộc đọ sức của hai bên cung thủ diễn ra như vậy suốt 5 phút mới chịu dừng lại.

Sau khi lắp ráp và tinh chỉnh, máy bắn nỏ bán tự động chính thức ra đời.

Nhưng còn chưa đặt một gốc cây nào sang bên kia bờ thì từ trong khu rừng vô số mũi tên nữa lại bay ra.

Trên chiến trường, máy bắn nỏ của Lạc Việt nhanh chóng khiến kẻ địch kh·iếp sợ. Bọn chúng vẫn đang tìm kiếm những xạ thủ ẩn nấp, trong khi thực chất mũi tên cứ thế lao đến từ một cỗ máy vô tri.

Ain vội tìm lục lại trí nhớ xem có thứ gì giống điều Mih và Rok cần không. Bỗng hắn nhớ ra có một cơ chế rất phù hợp, đó là cơ chế của xe đồ chơi, nó cần kéo ra sau để cho bánh răng lưu trữ động năng sau đó thả tay ra, bánh răng sẽ xoay từ đó chiếc xe sẽ chạy đi.

Những kẻ sống sót chạy thục mạng vào rừng. Nhưng rừng không phải nơi an toàn.

X vẫn dẫn quân tới cách Lạc Việt chỉ 8km nữa thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ain không biết gọi cơ chế ấy ra sau, hắn gọi tạm là cơ chế bánh xe.

Chương 235 : 1.500 Vs 25.000 (9)

Hai người bắt tay vào nghiên cứu.

X càng nghĩ, hắn càng cho sự tổn thất này là do Lạc Việt, sự hèn yếu nhu nhược của đối phương nên mới dám sử dụng trò hèn hạ này. Hắn càng căm hận Lạc Việt.


“Vụt! Vụt! Vụt!”

Nhưng mọi thứ vẫn khó khăn, vì vậy họ tới trình bày ý tưởng với Ain. Ain nghe xong liền phấn khích không thôi, bởi hắn biết c·hiến t·ranh thúc đẩy sự sáng tạo không ngừng, quá khứ đất nước của hắn cũng đã tạo ra biết bao nhiêu điều không tưởng cho thế giới thấy.

X không hiểu, hắn cũng không có thời gian để hiểu. Hắn gào lên, ra lệnh cho quân lính tránh né.

+ Máy chỉ có thể bắn mũi tên thép, không thể sử dụng các loại tên khác.

Chúng dẫm vào bẫy, chúng rơi xuống hố chông, chúng vướng lưới dây leo.

Tất cả là nhờ vào máy bắn nỏ, loại v·ũ k·hí bán tự động đầu tiên mà Lạc Việt chế tạo thành công. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Thờ đúng chủ là tốt. Thờ sai chủ c·ái c·hết cũng không ngờ đến.”

“Cung thủ đâu? Bắn chúng nó cho ta. Bắn c·hết hết.”

Bởi vì số tên của bên X đã cạn, hắn định dùng số lượng quân đông đảo để dành chiến thắng nên cung thủ dù có nhưng mũi tên thì có hạn, mỗi người chỉ có khoảng 50 cái.

“Mong là cánh quân kia sẽ thành công.”

Tiếng hét lần nữa vang vọng khắp chiến trường.

Chỉ huy còn chưa thoát khỏi cơn mưa tên của hai bên, binh lính cận chiến của X gần như bị động, không biết phải làm gì, chạy về thì trúng tên của đồng minh, ở lại thì là mục tiêu của đối phương.

Thiết kế vẫn giữ nguyên phần lớn cấu trúc của nỏ thần, nhưng được bổ sung thêm hộp tiếp tên, giá đỡ, chân hãm, cùng một hệ thống đặc biệt giúp lên tên tự động.

Rok ngồi vẽ bản thiết kế, trong khi Mih bắt tay vào gia công bánh răng bằng sắt. Chỉ sau hai giờ, bản vẽ hoàn tất.

Còn chưa ổn định lại đội hình thì cung thủ đã lạnh lùng buông cung, người phía trước đang chạy về.

+ Máy có chân chống cố định, có thể kéo qua trái/phải trong biên độ 30 độ bằng hệ thống dây kéo từ xa. Điều này tạo hiệu ứng giả rằng có nhiều cung thủ bắn cùng lúc.

Từ nỏ thần (nỏ liên châu) Mih bắt tay vào cải tiến để biến nó thành một máy bắn nỏ bán tự động.

X không còn cách nào khác. Hắn ra lệnh:

Chỉ có điều mà X vẫn chưa nhận ra.

Họ nhìn khu rừng trước mặt mà lòng đầy sợ hãi, X cũng vậy nhưng đã qua bên bờ con hào này rồi, hắn không còn đường lui.

Đặc điểm của máy bắn nỏ:

X khó hiểu, hắn bước tới nhìn con hào, nó sâu cả 3m rộng 2m nhưng X không tin đây là điều Lạc Việt có thể làm, bởi thời gian quá ít làm sao mà bọn họ làm được.

Nếu không tính những người đã bắn tên trong đợt tập kích ban đầu thì đồng nghĩa những người còn lại, mỗi mũi tên bắn ra chỉ có 6 giây cho tất cả động tác từ lấy tên, kéo cung, tập trung và thả tên.

X vẫn còn sống. Ngay khi nhận ra mưa tên, hắn đã nhảy khỏi kiệu, lăn xuống một khe đá gần đó.

Phần quan trọng nhất chính là hệ thống bánh đà và lò xo xoắn. Khi xạ thủ kéo tay quay hoặc đòn bẩy 5-7 lần, bánh đà sẽ xoay và trữ năng lượng.

Mảnh đất ấy vài phút trước còn là một đội quân, nay chỉ còn những cái xác nằm đó.

Khi buông ra, cơ chế này sẽ liên tục kéo dây nỏ và bắn từng mũi tên mà không cần thao tác thủ công. Máy có thể bắn liên tục trong khoảng 2-3 phút trước khi cần nạp lại năng lượng.

tấu chương xong

Và trong thời đại khốn nạn này b·ị t·hương, đồng nghĩa với c·ái c·hết.

“Đi thôi Tel.”

Lý do rất đơn giản: nỏ thần quá nặng và có thể gây c·hấn t·hương cho xạ thủ nếu bắn liên tục. Mih và Rok muốn chế tạo một loại v·ũ k·hí vừa dễ dùng, vừa linh động, lại không làm tổn hại đến người bắn.

Những khúc gỗ nhanh chóng chặt đi làm cầu bắc qua hào sâu.

+ Với trọng lượng gần 15kg, tốt nhất là đặt trước vào vị trí phù hợp rồi điều khiển từ xa.

X phải dừng lại, vì trước mặt đội quân là một con hào sâu và dài, X chẳng thấy được điểm nó kết thúc ở đâu cả.

Không ai dám tiến tới hỗ trợ kéo bị b·ị t·hương, họ chỉ trơ mắt nhìn đồng bọn c·hết dần c·hết mòn trước hỗn hợp tử thần kia. Ngay cả X lãnh đạo bọn chúng còn đứng xa hơn ai khác, hắn đành tập hợp quân lính lại kiểm điếm.

Những mũi thương đâm xuống.

X nhìn những cái xác được quăng xuống hào sâu, ánh mắt của họ ám ảnh X, ánh mắt không can tâm, rõ ràng họ chỉ b·ị đ·au nhưng tại sao g·iết họ.

Vậy tại sao…chúng lại có thứ v·ũ k·hí đáng sợ như vậy?!

"Phập! Phập!" Tiếng hét thảm thiết vang lên.

Cung thủ của hắn tập trung t·ấn c·ông nơi mũi tên đối phương bắn ra, nhưng lại chẳng có tiếng kêu nào phát ra từ phía Lạc Việt. Ngược lại, mỗi khi mũi tên Lạc Việt bắn ra, bên hắn luôn có tiếng la hét thảm thiết vang lên.

Tel đưa mắt nhìn khung cảnh mảnh đất trống phía xa.

Ain đã ngất. Lạc Việt lẽ ra phải tuyệt vọng.

X thấy nhưng không biết phải làm gì, bởi vì hắn làm gì biết đến trị liệu ra sao? Bị thương thì tới phòng Trị liệu ở Lạc Việt, bây giờ phản bội ra đây lập một đội quân, X càng ngu ngơ khi gặp trường hợp tự b·ị t·hương như này.

Kết quả là tên ghim chính đồng đội nhiều hơn tên được bay qua bờ bên kia. Việc ta thương 800 địch mất 1000 này chỉ có đội quân X dám làm mà thôi.

Ở phần đoạn đầu, cách chỗ đội tiên phong bị tập kích chừng vài mét, là một bãi xác c·hết c·háy khét, mùi than nướng từ xác người, mùi độc tố lan tỏa khắp nơi tạo ra hỗn hợp c·hết chóc.

Một số cung thủ bị rách cơ tay, quằn quại dưới đất. Người khụy xuống, thở dốc, tim đập loạn nhịp. Kẻ khác ôm cánh tay run rẩy, cơ bắp đau nhức.

Toàn quân mà vẫn giữ khí thế như khi xuất phát đó là điều không tưởng, ai nấy giờ đây cũng lo sợ không biết Lạc Việt t·ấn c·ông lúc nào, liệu có bẫy rập trên đường họ đi hay không.

Không phải bọn hắn sợ bị phát hiện, sợ bị t·ấn c·ông, sợ không đủ tên hay bất cứ lý do nào khác.

Và giờ đây, hai người ở trước mặt cũng muốn làm một điều không tưởng cho Ain thấy.

Nhưng quân số quá đông. Bẫy chỉ làm chậm chúng, chứ không cản nổi cả đoàn quân.

(Ở đây do tui tìm trên gg chẳng rõ cơ chế này là gì, có một cái tên là lò xo xoắn và bánh đà trữ năng lượng, Ain không biết nhưng tui vẫn để trong truyện cho độc giả nào lười tìm hiểu.)

Ban đầu, Mih và Rok muốn thu nhỏ xe phóng tên thành một dạng linh hoạt hơn, nhưng sau khi thử nghiệm hơn ba mẫu, Mih nhận ra rằng không thể rút gọn cỗ máy khổng lồ đó.

Đội quân ấy tiếp tục di chuyển, X biết chỗ của Tel nhưng hắn chẳng dám t·ấn c·ông bởi vì địa hình chưa rõ, hắn lại sợ còn chưa tới thì bị đối phương bắn rụng hết quân, sợ có bẫy đặt sẵn nữa.

X điếm được quân lính còn 21.000 người, mất hơn 4.000 mạng sau mưa tên và bẫy rập trong rừng. Mất đi gần ⅕ quân số nhưng X vẫn tự tin, hắn không tin là Lạc Việt còn có cách nào cản ‘cơn lũ’ này của hắn.

Thời gian không còn nhiều, cuộc chiến sắp cận kề, Mih buộc phải tìm ra một giải pháp mới – thứ gì đó gọn gàng nhưng vẫn đủ mạnh để tạo lợi thế trên chiến trường.

Hắn đổ lỗi cho chúng. Hắn hét lên, kích động lòng quân. Hắn biến nỗi sợ của bản thân thành sự giận dữ của cả đội quân. (đọc tại Qidian-VP.com)


Ain nói ra ý tưởng của mình, sau đó mô tả cho cả hai hiểu. Rok và Mih phấn khích, cảm ơn Ain liên tục, sau đó cả hai trở về lò nung.

X nhìn khí thế toàn quân di chuyển mà lo lắng không thôi, chỉ một buổi sáng mất 5.000 quân.

Việc bắn ở cường độ cao như vậy tác động rất lớn đến cơ thể cung thủ.

Tel nhìn Mih rồi gật đầu, 70 người biến mất khỏi ngọn đồi như chưa từng có họ ở đó.

“Đi vào.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 235 : 1.500 Vs 25.000 (9)