Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 238 : 1.500 Vs 25.000 (12)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 238 : 1.500 Vs 25.000 (12)


X chỉ có thể trơ mắt nhìn thứ đó xuất hiện.

"G·I·Ế·T!!!"

“Tên khốn!!!”

Ain đứng nhìn cảnh đó. Hắn cười. Một nụ cười bí ẩn.

Bởi hắn đang thấy một thứ còn đáng sợ hơn. Bằng mắt thường, hắn thấy tộc nhân Lạc Việt...đang tự chữa lành.

X vẫn đứng tư thế đó, bên phải hắn, tay cầm con dao đồng đỡ nhát dao của Zua.

X đứng dậy. Hắn xoay người.

Không phải lao vào c·ái c·hết mà là lao vào sự sống của bộ lạc.

Vì vậy nên Zua mới dạy dỗ hai đứa Kil và Ler non kinh nghiệm như bây giờ.

Ánh mắt mọi người bị hút chặt về phía Ain. Bầu trời dần tối sầm, như thể Ain đang nuốt trọn cả mặt trời vào lòng.

Hắn chỉ đùa giỡn với Zua và hai đứa nhóc. Có lẽ hắn muốn h·ành h·ạ họ trước mặt Ain, khiến Ain phải chứng kiến chiến hữu của mình bị t·ra t·ấn đến c·hết.

Hắn không còn đường nào chống đỡ, ngoài việc hy sinh hai cánh tay b·ị t·hương để đổi lấy mạng sống.

Quen thuộc. Nhưng cũng lạ lẫm.

Zua – kẻ đã thoát khỏi cuộc chiến của nó từ bao giờ, Zua lao tới, chặn đứng nhát chém của X ngay tíc tắc.

Ain lấy tay gõ nhẹ lên mặt trống.

Một chiếc trống.

X nhìn ba người rồi cười diễu cợt :

Máy tóe ra như suối, X bị lực tác động văng ra xa.

Tộc nhân Lạc Việt sững người.

Hắn muốn phá hủy nó ngay lập tức. Nhưng cơ thể hắn không thể cử động như thể bị đóng băng.

Tất cả diễn ra trong chưa đầy năm giây.

Tất cả như một bức tranh sống động về cuộc sống của người Việt cổ. Thân trống phình ra, thắt lại ở giữa, được trang trí những hoa văn hình học tinh xảo, những hình động vật uyển chuyển.

Ain dừng tay. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiếng thét xé gió.

Tiếng gầm xé toạc không gian.

Hắn dồn sức. Lưỡi dao sắt nặng trịch ép xuống lưỡi dao của Zua, rung lên từng hồi. Zua nghiến răng. Hắn không thể để con dao này bị hỏng.

“A!!!”

Mà Ain chỉ đứng đó, cười. Không nói một lời. Không bận tâm đến X.

Zua lại biến mất.

X nhìn Lạc Việt, lòng đầy bất an.

"Anh Zua, tên này rất nguy hiểm."

Zua và ba người còn lại sững sờ – X vẫn đứng vững, không chút đau đớn. Như thể hắn chẳng biết đau là gì.

Con dao đồng nhanh chóng vỡ làm đôi, thế nhưng cây chùy không đừng lại, nó vẫn nện xuống đầu của X.

“Keng!!!”

"Keng!"

Ain... đã làm gì?! Tại sao lại có thể làm được?!

Trên tay Ain từ bao giờ đã có hai dùi trống gỗ. Hắn giơ tay.

Cô nàng muốn g·iết X để chuộc lỗi cho cả bộ lạc. Duyên đã suy xét lại mọi thứ, nếu như ngày đó cô thẳng tay tiêu diệt X thì có lẽ bộ lạc đã không như bây giờ.

Một cơn s·óng t·hần cuốn phăng kẻ thù.

Không chỉ vì quân số mà vì đội quân này có thể đánh liên tục cả ngày. Thậm chí giao tranh với kẻ địch đông gấp mười lần.

Mọi thứ trở lại bình thường.

Tiếng kim loại va vào nhau vang vọng.

Vậy mà Ain vẫn cười. Nụ cười của hắn càng tươi hơn.

Bao quanh ngôi sao là những vòng tròn đồng tâm, khắc họa tỉ mỉ hình ảnh con người và thế giới tự nhiên. Những vũ công uyển chuyển trong điệu múa, những chiến binh dũng mãnh trên thuyền, những đàn chim Lạc sải cánh bay lượn...

Zua xoay người, tung cú đạp thẳng vào ngực X rồi nhảy lùi lại.

“Tên này sống dai thật.”

Mỗi tiếng trống nhỏ – là tiếng gầm thét của Long Quân, của các vị thần thượng cổ.

"Zua, nếu không có con đàn bà kia, mày đã mạnh hơn rất nhiều. Giờ thì mày quá yếu rồi."

Chỉ trong một tích tắc, bốn sát thủ giỏi nhất của Lạc Việt bị X á·m s·át ngay trước mắt mọi người.

Tiếc là con dao đồng quá yếu ớt.

Những luồng sáng trắng ngà tụ lại, xoáy vào một điểm. Một vật thể dần hình thành.

Bởi vì điều kiện đã đủ rồi.

Tộc nhân Lạc Việt kinh ngạc.

Zua đã biến mất.

"Bùm!"

"Zua, có vẻ anh yếu đi rồi nhỉ? Hây!"

Lính của X sững sờ, trong lòng họ không muốn t·ấn c·ông. Nhưng lệnh trên cãi không được, họ miễn cưỡng xông lên.

Đối với Ain là vậy, còn đối với mọi người ra sao?

Máu. Xác người. Tiếng la hét.

Trống ư?!

Cả chiến trường rung lên hồi trống cuối cùng.

Bởi hắn đã kích hoạt Thần Khí thứ hai.

Trong lòng kẻ thù – sự sợ hãi dâng trào. Họ muốn quỳ xuống, muốn đầu hàng, muốn trốn chạy.

"Bùm bùm bùm!!!"

Duyên nhìn vậy càng siết chặt cây chùy thấm máu của mình. Cô thầm nghĩ :

Nhưng X thì khác, hắn mang trong mình bí ẩn, hắn là người được chọn, hắn không muốn c·hết.

X siết chặt tay. Móng tay đâm sâu vào da thịt, máu trào ra nhưng X không thấy đau.

“G·i·ế·t!!!”

Chẳng ai biết tiếng gầm này xuất phát từ đâu. Nhưng chẳng ai phản bác. Họ lao lên như những con thiêu thân.

"Bùm... Bùm... Bùm..."

Duyên.

Chỉ bấy nhiêu cũng đủ để thấy X đáng sợ đến mức nào. Từ đầu đến giờ, rõ ràng X đã che giấu thực lực.

X nhìn chiến trường.

Quá gần. Quá nhanh.

Hắn đảo mắt qua chiến trường.

Những chiến binh lao vào cận chiến mà chẳng màng đau đớn. Những đứa trẻ, những người phụ nữ, từng bị xem là gánh nặng, nay đang quần thảo giữa binh đao.

Nhưng hắn không thu lại nụ cười.

Ain cười, càng lúc càng tươi hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Rắc!"

"Bùm!"

Mắt họ rực lửa. Họ nhìn kẻ thù không còn sợ hãi.

Mỗi nhịp trống là một lần sống đi c·hết lại.

Nhìn tộc nhân bùng cháy. Nhìn cơn thịnh nộ của tổ tiên lan tỏa trong từng chiến binh, từng đứa trẻ, từng người mẹ.

“Nhưng cái giá này...đáng lắm.” Ain mỉm cười hạnh phúc.

Đôi mắt căm phẫn nhìn vào mấy gốc cây gãy đôi đằng xa.

Những cục đờm đặc quánh máu trào ra khỏi miệng hắn. X lau máu khỏi khóe môi, ánh mắt hắn chạm phải ánh mắt Duyên.

Ain phấn khích.

Cô ả đã dọn xong trận chiến của mình, ngay khi thấy X, cô đã tức tốc lao tới.

Hai người ôm chặt v·ết t·hương, một người sững sờ, một người lùi lại thận trọng.

Ain không chịu được phấn khích mà chạm vào chiếc trống, cảm nhận được sự mát lạnh của kim loại, sự vững chãi của thời gian.

Zua im lặng, gật đầu.

Kẻ vừa tung đòn đứng yên tại chỗ, thở hồng hộc.

Vật này không lạ nhưng tại sao lại là trống? Nó có tác dụng gì trong cuộc chiến này?

tấu chương xong.

X nhếch môi:

X rùng mình.

Hắn loạng choạng. Kiệt sức.

X phấn khích khi thấy kẻ chặn cú chém của mình, là đội trưởng năm xưa, hắn gầm lên : (đọc tại Qidian-VP.com)

Ain vui không? Vui chứ. Hắn mừng còn không hết đây.

X rùng mình. Bản năng hét lên trong đầu hắn – thứ đó cực kỳ nguy hiểm!

Và rồi toàn bộ chiến trường nín lặng.

Không kịp suy nghĩ, X giơ dao đồng lên đỡ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Với những người khác – đó là thần thánh giáng thế.

X chật vật chống tay đứng dậy. X lại khụy xuống, ho mạnh.

Vết thương khép lại. Không kiệt sức. Không ngừng lại. Mạnh hơn. Nhanh hơn. Không thể cản phá.

Những họa tiết kỳ lạ, những loài sinh vật chưa từng thấy.

“Như tao đã nói – mày quá yếu.”

Lưỡi dao X giật nảy khi chặn được cú chém của Zua.

(Tới đây bạn đã nhận ra X là ai chưa, hắn từng xuất hiện ở chương nào? tiết lộ một chút là X chỉ xuất hiện duy nhất một chương trước khi Ain tái xuất.)

“Rắc!”

Chương 238 : 1.500 Vs 25.000 (12)

“Xoẹt!”

Mắt họ đỏ ngầu. Cơ thể họ dính đầy máu. Nhưng họ không dừng lại, không phải vì họ liều mạng mà vì họ không thể gục ngã.

Zua im lặng. Hắn không phủ nhận. X nói đúng nếu là trước đây, hắn đã không để X có cơ hội mở miệng. Nhưng bây giờ, vì đứa con trong bụng vợ, hắn không thể liều mạng như trước.

Zua thuận thế đá văng thằng nhóc Kil ra sau, còn nó cắn răng chống đỡ nhát chém này.

Đội quân yếu đuối, tả tơi mà hắn từng khinh miệt. Giờ đang nghiền nát 20.000 quân của hắn.

Nhưng với Ain – rồng là cha, chim Lạc là mẹ.

Trong lòng tộc nhân Lạc Việt – một ngọn lửa âm ỉ bắt đầu cháy.

Mỗi nhịp trống đánh thẳng vào tâm khảm từng tộc nhân.

Hai quai trống hình dây bện, chắc chắn, như sẵn sàng để cất lên những âm thanh vang vọng.

Mặt trống tròn trịa, phẳng phiu, như một vũ trụ thu nhỏ. Ở trung tâm, ngôi sao nhiều cánh tỏa ra rực rỡ, tượng trưng cho mặt trời, nguồn sống của vạn vật.

Lần này, Zua không t·ấn c·ông tiếp. Hắn lùi lại, đứng cạnh hai đứa nhóc. Hắn không chọn t·ấn c·ông nữa vì đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất.

Hắn đang tận hưởng cảnh máu tanh này sao? Hắn không đau khi tộc nhân mình ngã xuống? Hắn không sợ những chiến tướng trung thành sẽ c·hết trong trận chiến này? Tại sao từ đầu tới giờ hắn chưa từng di chuyển?

"Hự."

"A!!!"

Bởi vì hắn đã tạo đủ thời gian cho người khác rồi...

Ngọn lửa trong họ bùng cháy! Họ cảm nhận sức mạnh của tổ tiên!

Âm thanh của trống đồng, khi được gõ lên, không chỉ là tiếng vang đơn thuần, mà còn là tiếng nói của lịch sử, của văn hóa, của hồn thiêng sông núi.

X rùng mình. Hắn đã thua.

Một chiếc trống đồng cổ kính, sừng sững như một chứng nhân lịch sử. Màu đồng thau xám xịt, loang lổ vết thời gian, càng làm nổi bật vẻ uy nghiêm, trầm mặc.

Nhưng điều đó không có nghĩa...X được phép xúc phạm vợ hắn.

Kil bị hất văng, nhưng nó lập tức lăn tròn trên mặt đất rồi bật dậy, mắt quắc lên, xác định kẻ vừa đánh mình. Thấy đó là sư phụ, Kil chỉ trầm giọng:

Họ đang chống lại sự xâm lược của kẻ thù, họ muốn Lạc Việt được trường tồn, họ muốn được sống tự do, họ muốn vợ con mình được sống hạnh phúc.

“Keng!!!”

Hắn muốn né.

Nhưng né kiểu gì?!

Không ai thấy hắn đã ra tay thế nào.

Tiếng các khớp xương vang lên rợn người.

Chỉ với một chiếc trống. Chỉ với vài nhịp trống. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn nhìn xuống hai cánh tay đầy lỗ máu của mình.

X c·hết lặng. Hắn đang nhìn cái quái gì đây?!

Hàng loạt câu hỏi bùng lên trong đầu X. Nhưng hắn không có thời gian để tìm câu trả lời.

Hắn…cười.

Bởi vì bốn kẻ trước mặt mới là mối bận tâm lớn nhất lúc này.

"Xoẹt!"

X giật bắn. Giọng nói này – cơn ác mộng ám ảnh hắn suốt bấy lâu nay. Hắn quay phắt lại...Cây chùy gai đã ập tới sát đầu!

Cười khì khì. Cười như thể…mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát.

Nhưng Duyên xuất hiện khiến X đổi ý. Hắn đã giận thật rồi.

"Bùm!"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 238 : 1.500 Vs 25.000 (12)