Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 237 : 1.500 Vs 25.000 (11)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 237 : 1.500 Vs 25.000 (11)


Hai người, hai chỉ huy, đối diện nhau giữa biển máu. Không ai động đậy. Bỗng, Ain phất tay.

Opf, cưỡi trên lưng một con lợn rừng khổng lồ, ra lệnh cho bầy thú. Tiếng rống của hắn như hiệu lệnh khiến đàn dã thú càng trở nên điên cuồng hơn.

"Xoẹt!"

Lea lao vào như một nữ thần c·hiến t·ranh. Thanh kiếm của cô vẽ nên những đường cong c·hết chóc. Mỗi nhát chém là một cái đầu rơi xuống. Máu bắn tung tóe, nhưng cô không hề chớp mắt.

Mạnh mẽ là vậy, tàn sát là vậy nhưng tình thế trận chiến đang vô cùng chênh lệch giữa hai bên.

Kil bị chặn đứng, cú đâm của nó không thể xuyên qua phòng thủ của X. Nó nghiến răng, tức tối nhảy lùi lại.

X nhếch môi.

Nhưng…

"Vù!"

Rin không hùng hổ như hai người kia, nhưng hiệu quả của cô còn đáng sợ hơn.

Tấu chương xong

Tại sao?

"Rầm!"

Những kẻ khác nhìn thấy cảnh tượng ấy mà rùng mình kh·iếp sợ. Một số chấp nhận t·ự s·át còn hơn bị Eny h·ành h·ạ đến c·hết.

Một tên địch bị hất văng lên không trung. Trước khi kịp rơi xuống, cây đinh ba đã xuyên qua hắn từ dưới lên, treo hắn trên trời như một con cờ trong ván cờ tử thần.

Một đứa cau mày đầy khó chịu vì ‘con mồi’ trốn thoát. Đứa còn lại chỉ mỉm cười.

Ain vẫn đứng đó. Tư thế chắp tay sau lưng, ánh mắt hắn khóa chặt vào X.

"PHẬP!"

Hắn quá nhanh.

Không nao núng trước vòng vây dày đặc, họ nhanh chóng tập hợp thành những nhóm nhỏ, lưng kề lưng, phối hợp chặt chẽ chống trả kẻ địch.

Tay cầm chắc ngọn lao thép, bọn họ không run rẩy, trái lại còn mạnh mẽ hơn cả đám tân binh đang hò hét trên chiến trường. Mỗi cú đâm, cú chọc đều chuẩn xác đến đáng sợ, không có động tác thừa chỉ có một mục tiêu duy nhất: g·iết c·hết.

Zua, với đôi mắt rực lửa, cầm ngược hai lưỡi dao ngắn, lao vào giữa đám đông như một cơn lốc. Hắn không chém mà đâm – mỗi nhát đâm đều nhắm vào những điểm chí tử như yết hầu, mắt, hoặc giữa các khe giáp vỏ cây.

Bên ngoài, bầy thú và kỵ binh vẫn đang cố gắng xuyên thủng trận địa để giải cứu đồng đội nhưng chưa thể phá vỡ phòng tuyến địch.

Đứng đầu nhóm người ấy là Lea, Eny và Rin – ba nữ chiến binh mạnh nhất của Lạc Việt.

Ron vung cây lao thép ngang người. Một cú quật đơn giản nhưng khủng kh·iếp, mạnh đến mức cắt đôi kẻ địch trước mặt.

“Hai đứa bây là cặp sát thủ tài ba mà quân tao từng nghe đến sao?”

Lời nói còn chưa dứt…X đã biến mất.

Trong khoảnh khắc đó, Lea cảm nhận được điều gì đó trong cơ thể mình – một thứ sức mạnh cũ kỹ, hoang dã, và bất bại.

Máu tươi tóe ra. Đôi mắt kẻ xấu số trợn trừng trước khi thân thể hắn đổ rạp xuống đất, trở thành một phần của chiến trường hỗn loạn. Nhưng ngay khi cây chùy rời khỏi đầu n·ạn n·hân, Duyên nhận ra mình đã bị bao vây.

Lme nhìn đồng bạn mà chỉ có thể thở dài.

Cô chưa bao giờ thích g·iết chóc, nhưng khi đã ra tay, cô không bao giờ nhân nhượng.

"Tao đây cũng từng là sát thủ đấy."

Không có cách nào né kịp.

X đảo mắt nhìn về hướng vừa t·ấn c·ông hắn.

Bóng dáng hai đứa trẻ biến mất.

Garu xoay cây đinh ba, xuyên thủng hai kẻ địch cùng lúc.

Nhưng điều đó không làm hắn yếu đi.

Sát ý của X không hề giấu đi ngược lại, hắn phô trương nó một cách trắng trợn. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Mày chậm quá."

Một cơn rùng mình lạnh toát chạy dọc sống lưng X. Bản năng của hắn cảnh báo. Hắn lập tức nghiêng người sang trái, rồi ngay sau đó nhảy lùi về sau.

Ron, đứa trẻ có thể chất dị thường, lao vào trận chiến với đôi mắt bừng sáng. Nó đã mong chờ ngày này quá lâu rồi. Cuối cùng, tộc trưởng cũng cho phép nó ra trận.

Kiểu chạy ziczac đặc trưng của Zua được xuất trận, để lại một trận máu tanh cho cuộc chiến.

Từ sau lưng Ain, một nhóm người ồ ạt lao ra.

X đứng nhìn Ain. Ánh mắt hắn quét nhanh khắp chiến trường. Hắn siết chặt nắm đấm.

"XOẸT!" (đọc tại Qidian-VP.com)

Cây đinh ba cắm phập vào ba kẻ đang lao tới, ghim chúng vào đất. Hắn bất ngờ tung cú móc ngược.

Cả người Ry giờ đây chẳng khác nào con quái vật trồi lên từ vũng máu, màu đỏ thẫm, cơ quan n·ộ·i· ·t·ạ·n·g vất vưởng trên những phần giáp thép. Mùi tanh bốc lên nồng nặc, đồng minh hay kẻ thù không ai dám đứng gần Ry, bởi bước tới là chạm vào phạm vi t·ấn c·ông của nó.

Không chỉ cô mà tất cả những người thuộc Lạc Việt đều đang rơi vào thế hiểm. Vòng vây của quân X ngày càng siết chặt.

Chỉ trong một tích tắc, Rok giật cây búa lên, xoay ngang và táng thẳng vào sườn kẻ địch. Một tiếng "RẮC!" khô khốc vang lên, thân thể tên kia cong lại như một con tôm, n·ộ·i· ·t·ạ·n·g nát bấy.

Thì từ xa, những đứa trẻ – tương lai của bộ lạc – đã nhập cuộc.

"Ô! Ô! Ô!!!" Một tiếng hô vang dậy chiến trường.

Nếu phản ứng chậm hơn một chút…cái cổ của hắn đã thay thế cho cọng tóc kia rồi.

Hắn không hiểu. Những người này không phải chiến binh. Họ là phụ nữ, người già và trẻ nhỏ – những thành phần Ain luôn bảo vệ bằng mọi giá. Nhưng tại sao bây giờ, họ lại xuất hiện giữa chiến trường?

Rok đứng vững như một bức tường thép giữa chiến trường. Cặp búa tạ của anh vung lên, mỗi cú giáng xuống là một cái đầu vỡ nát hoặc một thân thể bị nghiền nát.

Kil và Ler lập tức cảnh giác. Hai đứa đảo mắt nhanh xung quanh.

Kil nhìn Ler. Hai ánh mắt giao nhau – cả hai đều hiểu rằng đối thủ này không đơn giản.

X đảo mắt, không hề hoảng loạn. Hắn móc nhanh một con dao găm sắt - đỡ đòn trái, đấm thẳng phải.

Những kẻ mạnh mẽ như Ry, Rok hay Zua thì không nói. Nhưng ngay cả đàn bà, con nít, những kẻ không tên tuổi cũng có thể chiến đấu quyết liệt đến mức này sao?

Thằng nhóc nhanh nhẹn lạng qua trái, né qua phải, thân hình uyển chuyển như một con cá trạch. Không một kẻ địch nào chạm được vào cậu.

Một tên chỉ huy của X dám liều mạng lao tới, nhưng khi hắn vừa vung kiếm, Rok đã đập búa xuống đất, tạo ra một cơn chấn động mạnh đến mức tên đó mất thăng bằng.

Máu tiếp tục nhuộm đỏ chiến trường.

Một sợi tóc lơ lửng rơi xuống.

X nhíu mày.

Lần này, Ain đã thật sự tung ra tất cả những quân bài mạnh nhất của mình.

"Bốp!"

Những kẻ lần đầu g·iết người thường bị ám ảnh, nhưng Ron thì ngược lại. Nó liếm nhẹ v·ết m·áu vương trên môi, mắt ánh lên sự phấn khích thuần khiết.

Máu văng tung tóe, bắn thẳng lên mặt nó.

"Nói cho hai đứa biết một chút…"

Hắn chỉ cười nhạt, dùng tay vuốt mái tóc lòa xòa của mình lên. Miệng cắn chặt con dao đồng, hắn lấy một sợi dây leo, ung dung buộc tóc lại.

Những lão già của Lạc Việt cũng không hề kém cạnh.

Cô lặng lẽ rút từ trong túi ra một lọ nhỏ màu xanh rêu. Trước khi mở nắp, cô đeo một chiếc mặt nạ bằng đồng kín mít.

Hai đứa trẻ đang đứng đó.

Không ai kịp nhận ra điều gì đang xảy ra cho đến khi một tên lính gần đó bất chợt khuỵu xuống, tay bấu chặt cổ họng, mắt trợn trừng hoảng loạn. Hắn run rẩy, sùi bọt mép, rồi cơ thể co giật dữ dội trước khi hoàn toàn bất động.

Bao nhiêu người đã ngã xuống, không ai biết. Chỉ có mùi máu tanh nồng nặc xộc lên, hòa lẫn trong tiếng gào thét, tiếng v·ũ k·hí v·a c·hạm, và tiếng rên rỉ của những kẻ hấp hối.

Và mỗi lần tránh né là mỗi lần con dao găm trong tay nó để lại một vết cắt sắc bén trên cơ thể đối phương – bụng, chân, tay…tất cả đều là điểm yếu chí mạng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chúng không trả lời. Chúng trả lời bằng hành động.

Kil và Ler hơi giật mình vì bị nhận diện quá nhanh. Nhưng…

Không chần chừ, nó gầm lên rồi lao thẳng vào giữa đám đông kẻ địch – giống như một con thú dữ không biết sợ hãi. Cách nó chiến đấu, cách nó khát máu…có gì đó rất giống Ry.

Mười phút trôi qua.

X khẽ nhướng mày.

Một tên há hốc miệng, nhìn xuống ngực mình, nơi lưỡi đinh ba đã cắm xuyên qua. Tên còn lại chỉ kịp mở to mắt trước khi t·rút h·ơi t·hở c·uối c·ùng.

Kil trừng mắt. Nó vừa kịp nhận ra thì đã quá muộn.

Kil cảm nhận được một cơn gió lướt sau lưng. X đã ở đó.

"Bộp!"

Những kẻ đứng gần đó nhìn thấy cảnh tượng ấy, nhưng chỉ kịp hoảng hốt vài giây trước khi chính bản thân họ cũng bị làn khói xanh bao phủ. Từng người, từng người một, lần lượt gục xuống mà không hề có một v·ết t·hương nào trên cơ thể.

Garu không dừng lại. Hắn xoay người, dùng lực ly tâm quăng cây đinh ba về phía địch.

Eny, với đôi găng tay gấu sắc nhọn, vung tay giáng một cú đấm thẳng vào ngực kẻ địch. “Rắc!” Một tiếng gãy vỡ khô khốc vang lên. Tên lính xấu số khuỵu xuống, mắt trợn trắng, máu từ mũi và miệng trào ra.

Xứng danh ‘phù thủy độc dược’ của Lạc Việt.

Một tên địch bị Dio đấm gãy quai hàm, hắn loạng choạng lùi lại, nhưng Dio không cho cơ hội – một cú lên gối ngay cằm khiến tên kia văng xa cả mét, cổ vặn sang một bên, bất động.

Ry, con quái vật được triển khai. ‘Cơn bệnh lạ’ của Ry được tự do hoạt động, Ain không ngăn cản Ry như những lần trước, hắn để con quái thú này tự do.

Giọng nói vang lên ngay bên tai. X vung dao xuống, nhát chém hướng thẳng vào đỉnh đầu Kil.

Ry bước đi như một cơn ác mộng, mỗi lần vung rìu là xác người bị bổ đôi, máu bắn tung tóe như mưa.

Chương 237 : 1.500 Vs 25.000 (11)

Dio gầm lên như một con thú hoang, cây thương hợp kim của nó đã bị hất văng ra xa, tình trạng chẳng rõ ra sao. Hai nắm đấm của nó liên tục giáng xuống đầu và bụng đối thủ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mắt nó ánh lên sự khó chịu.

Có người còn nhanh hơn.

Không còn sự cợt nhả hay tự tin thừa thãi.

Duyên siết chặt chùy gai, vung mạnh xuống.

Kil và Ler biết điều đó. Nhưng…biết là một chuyện, đối phó được hay không lại là chuyện khác.

Rin nhẹ nhàng đậy nắp lọ lại, lặng lẽ quan sát những xác c·hết nằm la liệt dưới chân mình.

Ain mỉm cười, ánh mắt hắn lóe lên tia sắc lạnh. Hắn đã chờ đến thời khắc này.

Ler còn thảm hơn. Bị cú đấm của X đánh văng đi, nó chật vật chống một tay xuống đất, lảo đảo đứng dậy.

Ler hít sâu một hơi. Nó nhìn X chằm chằm, cố đọc từng biểu cảm trên khuôn mặt đối phương. Nhưng X… không hề để lộ bất kỳ sơ hở nào.

Quân địch chưa kịp mừng rỡ vì nghĩ rằng đã bao vây được Lạc Việt… (đọc tại Qidian-VP.com)

Kẻ thù la hét, ôm cổ, quằn quại trong vũng máu. Nhưng Zua cũng không lành lặn. Một nhát giáo lướt qua má hắn, để lại một vết cắt sâu. Zua rít lên, tay xoay ngược cán dao, đâm thẳng vào ngực kẻ vừa t·ấn c·ông hắn.

Trong tay Ry là cây rìu hợp kim, càng làm sự khủng bố của nó càng lớn hơn. Mọi thứ trên cơ thể Ry đều là v·ũ k·hí c·hết người, thể chất của nó đã đạt gần tới vô hạn, không mệt mỏi, không đau đớn, chỉ có g·iết và g·iết.

Ngay khi nắp lọ được mở, một làn khói xanh chậm rãi tràn ra.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 237 : 1.500 Vs 25.000 (11)