Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 246 : Thu Phục Tù Binh (1)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 246 : Thu Phục Tù Binh (1)


Zua đã thành công thanh lọc đội Phán Quyết → Đang lấy lời khai của 12 kẻ có liên quan tới X và một số ‘vệ tinh’ phản bội Zua.

Phía sau hắn, đội Cảnh vệ đã dàn sẵn hàng lối – ánh mắt nghiêm nghị, sẵn sàng trấn áp.

Chỉ có vài người thân cận như Garu, Sopa và vài kẻ được tin tưởng mới biết sự thật này.

Được ở gần người thân.

Gặp Eny thì con bé dúi vào tay hắn một vài hạt điều rồi đuổi đi. Gặp Opf thì cô nàng hôn ngấu nghiến hắn rồi đuổi đi, mặc cho hai người phát ‘cơm c·h·ó’ trước nhiều thành viên Thú nuôi.

Rồi hắn ghé qua phòng Trị liệu, thăm vài bệnh nhân đang nằm dưỡng thương. Và tiện thể hỏi thăm Rin một lát.

Ain liếc mắt nhìn gương mặt hoang mang của cô rồi bật cười khẽ. Sopa nhíu mày, đỏ mặt:

Nếu không phải vì nhiệm vụ mà mẹ Âu Cơ đã giao, Ain đã xử hết từ lâu.

“Thấy tộc trưởng, sao còn không quỳ xuống?!”

Một cơn gió nhẹ thổi qua mang theo mùi bụi đất và nước mắt. Ai đó lẩm bẩm trong vô thức:

Chương 246 : Thu Phục Tù Binh (1)

Cái ăn.

“Ichi!”

Chỉ là một cái chạm rất khẽ. Rồi cô đỏ mặt, giật mình, quay người bỏ chạy.

Đừng tưởng trong năm năm qua Ain luôn thu nhận tù binh là vì lòng bao dung.

“Chắc cô ả cũng biết đường rời khỏi cái nhà buồn tẻ này.”

(Sopa không biết là do Ain giả để hắn đáng thương, giống như cách đối phó với Garu: tác giả chú thích.)

“Mih và Tel đi vòng qua khu vực c·hiến t·ranh để tìm chỗ cất giữ phụ nữ, trẻ con và những thứ liên quan của kẻ địch → Thu được 6000 tù binh, v·ũ k·hí bằng đá, lương thực đạt 100 tấn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô dừng lại, nhìn hắn, vừa bực vừa thương.

Làm sao trái tim cô chịu nổi? (đọc tại Qidian-VP.com)

Còn Ain – hắn chờ.

Tiếng quát vang lên như tiếng sét, làm cả bãi đất chấn động.

Một câu hỏi nhẹ như gió thoảng, nhưng làm sống lưng nhiều người lạnh đi.

Một tay cô dọn dẹp đống bừa bộn trên bàn làm việc, tay kia cầm lên từng bản báo cáo đọc lướt.

Tù binh thì lại càng mù tịt.

"Cái nào gần thì đi."

Nếu không chịu đi, hắn sẽ cắt chức cho khỏi lằng nhằng.

Không phải vì hắn tàn nhẫn – mà bởi vì…hắn thực tế.

Trong đó hai vấn đề ưu tiên là vụ đầu cơ của Rac và tù binh. Còn vụ của Garu là chuyện riêng giữa hắn và Garu, mà thật ra thì chuyện hứa hẹn hắn hứa với nhiều người lắm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một số Cảnh vệ bèn cưỡng ép, bắt đầu đè vai bọn họ xuống. Cuối cùng, đám tù binh cũng quỳ cả xuống trong sự miễn cưỡng.

Được chữa trị khi bệnh tật.

Cuối cùng, Ain cũng đứng trước bãi đất lớn – nơi đang tập trung hơn 6000 tù binh.

Mà Ain quên mất rằng, Ichi là sói nên chửi nó là c·h·ó, nó giận là phải.

Ôi nói ra là rất nhiều, nhiều tới mức mà Ain chẳng nhớ hết được, chắc là tất cả những thành viên chủ chốt hệ thống quản lý bộ lạc đều từng được Ain hứa hẹn.

Hắn không cản. Không tỏ lòng thương xót.

Sopa tròn mắt. Cô không biết những điều này đã xảy ra. Và cô cũng không ngờ tên lười biếng kia…lại ghi nhớ nhiều việc đến thế.

Mắng xong hắn ngồi thở hổn hển như già cả. Còn Ichi vẫn nằm đó, nhìn chủ với đôi mắt…đầy tội nghiệp.

“Được rồi, ta cho các ngươi một cơ hội…Gia nhập Lạc Việt.”

Và một người được chính Ain chọn, là một điều cực kỳ hiếm – như được chạm tới ánh mặt trời vậy.

Vậy mà nếu vẫn không biết điều…thì chỉ có một từ: “Xử.”

Không.

Cô đâu rảnh để làm giúp tên này – nhưng cô hiểu, Ain giao cho cô vị trí hiệu trưởng Học viện Sát không phải do ngẫu hứng.

Ain cân nhắc chưa đầy ba giây.

Trong mắt Ain, một người chỉ có giá trị khi có ích cho mục đích chung.

Hắn gãi đầu, hơi ngượng, rồi không nói gì thêm mà đi thẳng về bàn làm việc.

Lời hắn vừa dứt, tiếng bàn tán lại dấy lên lần nữa – to hơn. Ain vẫn nói, giọng trầm mà sắc:

Ain mỉm cười. Một nụ cười đầy tự tin – hắn biết cú đánh này trúng tim.

Còn không? Chẳng khác gì rác rưởi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đám tù binh lại bắt đầu rì rầm bàn tán, gương mặt người nào người nấy lộ rõ vẻ hoang mang.

Họ nhìn hắn – một thanh niên trẻ tuổi, vóc dáng to con, lại được hộ tống nghiêm ngặt – mà chẳng biết phải sợ hay khinh.

Hắn rùng mình. Dù được buff bởi Huyết Liễu Hạnh, Ain cũng thấy lưng mình lành lạnh.

Một người đàn bà già gục xuống, nức nở:

Như với Simo là cho hắn thử sức ở một nơi mới, không còn làm chung với Ska nữa, không phải vì ghét bỏ gì Ska mà là vì Simo muốn thể hiện bản thân. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nửa ngày rời xa hắn, Sopa đã bắt đầu hiểu hơn về Ain – một kẻ có những quyết định kỳ quặc, lười nhác, ương bướng, nhưng luôn khiến mọi người bất ngờ vì sự đúng đắn vào phút cuối cùng.

“C·h·ó bỏ chủ!”“C·h·ó ngu!”“C·h·ó đần!”

Hơn 6000 cặp mắt đổ dồn về phía hắn.

“Đặc biệt là…có cơ hội gặp lại người thân.”

Được cho cơ hội thay đổi số phận.

Cả khu đất bỗng chốc câm lặng. Không ai dám động.

Sopa bước tới, nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên trán hắn.

Cô không biết đó là ngại ngùng…hay hạnh phúc.

Chỉ biết, cô vừa nghe theo tiếng gọi của trái tim mình.

Ain nhìn quanh không thấy Sopa đâu, hắn thầm nghĩ:

Sopa cảm thấy trái tim mình quặn thắt lại, nó đau đớn lạ kỳ.

Còn ở Lạc Việt, dù là tù binh, họ vẫn có:

Càng nhìn, tim cô càng quặn lại.

Như Lim là cho hắn đi tìm quặng nữa, Ain tạm thời quên đi, mà chắc sắp tới thì Ain đành cho Lim đi vòng vòng ở mấy nơi vòng tuyến đầu của bộ lạc xem sao, biết đâu bất ngờ như cách hắn thường làm.

Ain hiểu rõ thế giới này.

Nhưng đám người ấy vẫn chưa yên. Một số ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ, một số thì cười nhạt.

Bây giờ hắn chọn đi thẳng tới chỗ học viên Sát để bàn giao cho Sopa, hoặc là đi xử lý 6000 tù binh được Mih và Tel đem về ngày hôm qua.

“Anh cười cái gì?”

“Con ta…thằng bé mới mười mấy tuổi…”

Ain nhìn nó. Ichi nhìn lại. Chờ mãi không thấy Ichi nhúc nhích, Ain bắt đầu quát:

Ain nhìn họ, cười khinh bỉ:

Sopa không nhịn được, lao tới đánh hắn vài cái vào vai. Tay vừa vung, cô vừa chậm lại…nhận ra Ain hiện tại chẳng khác nào một đứa trẻ yếu ớt – vết bầm sẽ rất lâu mới lành.

Như Pu là hứa cho nó làm công việc khác ngoài đội trưởng Xây dựng, mà hắn lười quá, chắc là lảng tránh cho rồi.

Sự im lặng bao trùm như một tấm màn dày đặc.

Hắn chọn một tù binh như cô để giao trọng trách.

Sopa nhìn Ain đang ngủ say trên bàn, ánh nắng lùa qua khung cửa sổ hắt lên khuôn mặt hắn. Hắn ngủ như một đứa trẻ.


“Gặp…lại người thân?”

Ain nhướng mày, rồi nói thêm một câu – nhẹ nhàng, nhưng như tiếng sét:

Như Ska là không cho chiến đấu, này hắn chấp thuận nhưng đợi tìm cớ để thông báo cho tộc nhân đã.

Duyên đã tự phế truất mình do vấn đề thả học viên Sát sớm hơn chỉ định → Rất nhiều học viên m·ất m·ạng và b·ị t·hương sau c·hiến t·ranh, dự kiến Sopa được chỉ định quản lý nơi này.”

Cô mỉm cười – một nụ cười khiến hoa phải e lệ, khiến đất trời cũng lặng đi.

Ngồi hôm qua có rất nhiều báo cáo gửi về.

Ra tới căn chòi ngoài bờ sông, cô đưa tay lên che mặt.

Đám người trước mặt tuy không phải là chiến binh mạnh mẽ, nhưng số lượng như vậy đủ khiến Ain phải dè chừng.

Một vài người cúi gằm mặt, vai run lên. Niềm hy vọng – dù mong manh – cũng khiến lòng người r·úng đ·ộng.

Tù binh xôn xao. Có người thì thắc mắc, có người thì nhăn mặt không phục.

Có những chuyện…chỉ hắn mới xử lý được.

Một thành viên Cảnh vệ quát to:

tấu chương xong

Như tạo cây rìu mới cho Ry này, hắn ngất đi nên phải nhờ Mih và Rok nghiên cứu ra hợp kim mới tạo ra cây rìu cho Ry.

Ain mơ màng tỉnh dậy, hắn ngáp dài một cái, vừa rồi hắn cảm giác mình có một giấc mơ đẹp.

Tộc trưởng mà, thoát kiểu gì được.

“Đồ cà chua.”

Ain lê vào nhà tắm. Giữa trưa, trời nóng đến ngộp thở.

Trong đó có vấn đề trong lúc hắn ngất còn tồn động, có cái vừa hiện ra. Cũng vì cái đống giấy tờ này mà hôm qua Ain đành phải “đuổi khéo” Sopa đi.

Hắn cho cô một cơ hội, một lối đi để trở thành tộc nhân chân chính của Lạc Việt. Hắn cho cô…sự bảo hộ.

Chân lý đơn giản của kẻ lười.

Ain hậm hực quay lưng bỏ đi, hắn thầm nghĩ: “Xong công việc…mày sẽ biết tay tao.”

Tức là…hắn thật sự tin tưởng cô.

Chẳng trách được họ, từ khi thành lập bộ lạc tới giờ, không ai nghĩ tộc trưởng Lạc Việt lại là một người trẻ như vậy. Đã có vô số tù binh cũ cũng như họ, ai nấy nghi ngờ nhưng bây giờ thì sao.

Như với Dio là một buổi ăn riêng cho nhóm bạn thân, hắn đang bận nên chắc bỏ thôi, lười mà.

Ain đi mất hơn cả tiếng mới tới được nơi. Không phải vì hắn lười, mà là do dọc đường…hắn bị "chặn đầu" không ngớt.

Tắm xong, hắn khoác áo, định đi ra ngoài.

Chỉ cần mỗi tên nhổ cho hắn một bãi nước bọt thôi là hắn đi đời.

Chờ cho đám tù binh ổn định, Ain mới bắt đầu cất tiếng, giọng hắn vang đều giữa không gian im ắng:


Một lát sau, Sopa đi lên phía sau hắn, định thu dọn vài thứ thì…cô khựng lại khi thấy những dòng chữ trong sổ:

Và đồng nghĩa…cô phải rời đi.

Một thiếu phụ nắm chặt tay:

Chỉ mới nửa ngày xa Ain thôi, cô đã sốt ruột đến mức quay về sớm mai. Nếu lần này phải đi thật, lại không biết bao giờ mới gặp lại hắn…

Điều quan trọng hơn: Không ai ở đây biết Ain đã mất hết sức mạnh.

“Các ngươi đã biết số phận của mình sẽ ra sao chưa?”

Con sói to lớn nằm một đống ở góc sân, mắt nheo nheo, lười chẳng kém chủ nó.

Đó là một nhiệm vụ thực sự. Một vai trò chính thức.

Chờ xem có ai đủ can đảm bước ra khỏi cái bóng quá khứ, để chọn một khởi đầu mới hay không.

Ain vẫn cười hề hề. Sopa bất lực thở dài, rồi ngồi xuống.

Ain đứng đó, ánh mắt lặng như nước hồ thu.

Họ bàn tán.

Các tộc nhân gặp hắn thì chào hỏi nồng nhiệt.

Ain bước vào nhà đã thấy Sopa đang ngồi ăn sáng.

Ain nằm gục lên bàn, mắt lờ đờ nhìn đống giấy. Cuốn sổ tay mở ra lật phật theo gió.

Cái mặc.

“Chồng ta…chồng ta còn sống sao?”

Không ai trong số họ biết rằng, đám tù binh nam đã bị đưa đến từ ba ngày trước, hiện đang được tách khắp những khu vực - chỗ bộ lạc cũ - để xây dựng chỗ ở mới.

Ở thời đại của hắn – tù binh bị đối xử như s·ú·c· ·v·ậ·t. Thậm chí có khi còn tệ hơn nô lệ b·ị b·ắt bởi bộ lạc Huyết Sắc.

Nhưng xa Ain lúc này…

“Không chỉ được bảo hộ…mà còn có cơ hội như những tộc nhân khác.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 246 : Thu Phục Tù Binh (1)