Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 245 : Kịch Hay Thật? (2)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 245 : Kịch Hay Thật? (2)


Hắn nhìn Garu với ánh mắt vừa lạnh lẽo, vừa xót xa. Rồi trả lời, giọng khô khốc như gió thổi qua đống tro tàn:

“Nếu hắn không tự trả lại số lá đó…thì mình buộc phải để Kil xử lý. Trước khi hậu quả trở thành thứ không thể kiểm soát.”

Nhưng không phải.

Rac gật đầu, buồn bã. Ain thấy vậy đành nói thêm, giọng mềm lại:

“17.000 tù binh…không thể nhốt mãi trong khu trung tâm được.”

Trong lòng hắn vẫn còn đâu đó, chút nghi hoặc về sự tham lam của tộc trưởng. Nhưng giờ đây, khi sự thật trần trụi phơi bày ngay trước mắt, hắn đã không còn lý do nào để hoài nghi.

“Rồi bắt đầu giao thương với các bộ lạc xung quanh. Hiểu về thế giới…không phải bằng gươm giáo, mà bằng bước chân của chính tộc nhân ta.”

Hơn nửa tiếng sau.

Ain nhìn Dio cười nhẹ, rồi thở dài quay sang Rac:

Có những chuyện mà bản thân hắn chẳng thể quyết định được.

Ánh mắt Rac lập tức sáng bừng. Lồng ngực như được tiếp oxy sau phút ngạt thở.

“Nhưng…đem một ít qua nhà ta cũng được.”

Hắn khóc, khóc như một đứa trẻ.

Vừa bước ra khỏi cửa, Ain liếc mắt qua trái.

“À, ừm…số trà đó…hãy bán lại cho nhà kho đi.”

Garu run rẩy vươn tay. Nắm lấy bàn tay của Ain.

Chẳng có tí uy h·iếp gì.

“Chúng ta sẽ liên kết khu trung tâm, biến mỗi vùng thành một mắt xích.”

“Không biết hắn có sao không?”

“Cô sao về sớm thế?”

“Ủa, sao thằng này lại đỏ mặt?”

“Ủa…đây là nhà mình mà, sao phải ngại?”

Gió sáng lạnh, lòng thì nóng. Vừa về tới cửa, Sopa đẩy cửa ra…Đỏ mặt.

Hắn không nói nên lời. Hắn vừa mới nghi ngờ, vừa mới nghĩ rằng Ain không đủ tham lam. Rằng Ain cũng chỉ là con người, ích kỷ và toan tính như bao người khác.

Ain thở ra một hơi rồi quay đầu vào trong nhà. (đọc tại Qidian-VP.com)

Garu nghẹn ngào trong nước mắt:

Người kia hơi nghiêng đầu, vẻ mặt bình thản:

Garu ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu, nhìn thẳng vào Ain:

“Nhưng…tộc trưởng…tộc trưởng…”

Nhưng rồi bỗng ngớ người ra, lẩm bẩm:

Ain nhìn Garu, xoa nhẹ bàn tay hắn, giọng trầm thấp nhưng ấm áp:

“Cà…chua.”

Sopa đóng cửa lại mạnh đến nỗi vách gỗ cũng rung theo. Tiếng động mới làm Ain sực tỉnh, hắn cuống cuồng vơ cái áo gần nhất mặc vào.

“Anh hỏi làm gì?”

Đỏ như…cà chua.

Rồi hắn quay người bước đi. Bóng lưng ấy in hằn giữa ánh nắng nhạt chiều muộn.

Một bóng người tiến vào căn chòi.

Rac nhún vai, tỏ ý mình đã làm đúng nên không sợ. Ain siết chặt tay, lặng thinh

Rac, sau khi biết chuyện bị bại lộ, cúi gằm mặt. Hắn không biết phải nói gì, chỉ mong có cái hố nào đó để chui xuống.

“Mỗi vùng đất cũ của các bộ lạc đều có khí hậu, địa hình, tài nguyên khác nhau. Nếu phân bổ đúng, ta có thể giúp họ phát huy tối đa khả năng.”

“Dio!!!” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Mình đúng là quên mất cái kiểu trung thành ngốc nghếch của hắn.”

“Tôi hiện tại...chỉ là một người bình thường.”

Tất cả những điều Ain nói…Garu đã tự mình có đáp án.

Hắn giơ tay lên cao, ngắm nhìn nó.

Hai người còn đang sặc mùi “thuốc s·ú·n·g” sau trận khẩu chiến thì một giọng nói đột ngột vang lên:

Cú đấm đến bất ngờ như mọi lần. Nhưng lần này…nó nhẹ hẫng, yếu ớt và trống rỗng.

Ain cười gượng, nhấp thêm ngụm trà nữa. Hắn thầm nghĩ:

“Cậu có biết…cậu đang nói chuyện với ai không?”

Mười phút sau.

Chương 245 : Kịch Hay Thật? (2)

“Tôi đâu có t·ham ô·. Tôi dùng rất nhiều thịt để đổi lấy số lá đó. Rõ ràng tôi mới là người chịu thiệt.”

Chỉ là – vẫn còn một khúc mắc – một câu hỏi cuối cùng khiến hắn không thể ngồi yên.

Sopa giật mình, cô quay lại nhìn Ain một cái rồi thờ thững nói:

Ain lặng lẽ nhìn theo, mãi cho đến khi Garu khuất sau khu trung tâm bộ lạc, hắn mới thở dài. Nhẹ nhàng đưa chén trà lên miệng, hắn tự nhủ:

Garu cúi xuống nhìn vị trí b·ị đ·ánh. Không hề đau. Thậm chí còn không để lại dấu. Hắn ngẩng đầu nhìn Ain, đôi mắt mở to, trống rỗng.

Không ai tham lam hơn Ain. Vì hắn dám hy sinh cả sức mạnh để giữ trọn lời hứa.

Ain tiếp tục, ánh mắt dán vào bản đồ:

“Đánh thật mạnh. Tôi chịu được.” – Giọng hắn run rẩy, hắn cần xác nhận lại. Cần một phép màu.

Rac và Dio nhìn Ain rồi gật đầu, cả ba nói mãi tới khi trời tối mới chịu dừng lại.

Garu quỳ xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Chúng ta bây giờ không cần xâm lược nữa. Việc cần làm là ổn định, là xây nền móng thật vững để rồi từ đó…nghĩ chuyện xa hơn.”

“Lần này thì ngươi nhục nhã nhé, hừ xem như còn nhẹ sau vụ gọi mình là tộc trưởng thay thế chán.”

Garu chấn động. Hắn há miệng như muốn nói gì đó, nhưng cổ họng lại nghẹn ứ. Hắn không thể tin được. Không thể nào.

Hắn cầm cây bút than, đứng trầm ngâm một lúc rồi bắt đầu lên tiếng.

Một người đã chọn gánh chịu tất cả, để người khác có thể tiến về phía trước.

Sáng hôm sau.

Không nói gì, hắn ngồi xuống đối diện Ain, tự rót cho mình một chén trà. Đôi mắt không nhìn Ain, chỉ dõi theo cảnh vật phía trước.

Dio cười hả hê, ánh mắt long lanh như thể đang hát trong lòng:

Ain đi lại, vỗ vai Sopa hỏi:

Bữa sáng đã sẵn sàng. Ain quyết định ra ngoài tìm xem Sopa còn ở quanh đây không, để đỡ phải chờ cơm nguội. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nói xong, Sopa đứng dậy bước vào trong nhà, để lại Ain ngơ ngác.

“Bịch!”

Tộc trưởng Ain – người từng một mình dẫn dắt, từng phá vỡ thế trận, từng khiến kẻ địch kh·iếp sợ – giờ lại nói mình chỉ là một người bình thường?

Ain nghiêng đầu về phía giọng nói. Dio đang lững thững đi tới, hai tay vẫn đút túi quần, dáng vẻ chẳng coi ai ra gì.

Không!

Dù đã mặc áo, Ain vẫn không hiểu gì hết. Cảm giác như mình vừa phạm một lỗi vô hình nào đó.

“Một chiến binh không được khóc. Ngươi là thủ lĩnh nhóm Hải Sản mà lại khóc như con nít thế sao?”

Không vì đau. Không vì sợ. Mà vì cảm thấy mình quá nhỏ bé trước một người như vậy.

Sự thật khắc nghiệt như một lưỡi dao, lạnh lẽo mà vô tình.

“Không sao đâu. Đây là do ta chọn, ngươi không cần đau lòng.”

“Rac chỉ muốn thu lá trà để tặng mày thôi.”

Ain thở ra một hơi. Vốn dĩ hắn đang lo Rac đầu cơ trục lợi, hóa ra chỉ là hành động của một kẻ trung thành…quá mức.

Ain xoay mặt lại, ánh mắt lạnh như băng:

Cú đấm ấy…không xứng đáng là cú đấm của người từng lãnh đạo cả bộ lạc vượt qua c·ái c·hết.

Ain đọc nhanh xấp giấy. Là sổ ghi chép và kế hoạch đổi thịt lấy lá trà, cùng vài tờ đơn xin phê duyệt viết dang dở.

tấu chương xong.

Ain liếc lại nhìn Rac, bất chợt trong đầu lóe lên một câu hỏi: (đọc tại Qidian-VP.com)

“Chúng ta cần phân chia lại lãnh thổ.”

Nước mắt Garu trào ra.

“Rac, cậu biết tội của kẻ t·ham ô· là gì chứ?”

Cả ba cùng bước vào căn nhà chính.

Ain không chắc. Hắn giờ đây chẳng khác nào một kẻ bình thường, thậm chí yếu đến mức bị một đứa con nít đấm cũng có thể bật ngửa.

Một bàn tay từng thay đổi cả vận mệnh Lạc Việt, giờ đây lại yếu ớt đến không ngờ.

Rac mỉm cười, nhấp một ngụm trà, trả lời nhẹ như gió:

Garu cúi đầu, hai tay siết chặt trên đùi.

Sopa không đợi được đến trưa. Cô đã rời nhà kho từ lúc trời còn nhá nhem, chỉ kịp ngủ một giấc chợp mắt rồi chạy về nhà Ain với nỗi lo lắng:

Họ quay lại, bốn mắt chạm nhau. Ain đơ mất một giây, rồi vô thức thốt ra:

“Không thể nào...” Hắn lặng người.

Ain vẫn kiên định, ánh mắt dịu dàng:

Giờ đây, hắn chỉ biết hy vọng tất cả những gì mình vun đắp suốt năm năm qua…sẽ đủ để vượt qua thời gian u ám trước mắt.

“Vậy…sức mạnh của anh thì sao?”

“Anh đánh tôi một cái đi!” – Garu gần như hét lên.

Sopa đang ngồi ở căn chòi nhỏ, lặng lẽ uống nước. Tựa như chưa từng có gì xảy ra, chỉ có vành tai đỏ hoe và bàn tay cầm chén nước…hơi run.

Mặt Ain bắt đầu biến sắc. Hắn nhíu mày, giọng rít qua kẽ răng:

Ain ngồi đó, nhìn sang bờ sông đối diện, lòng trĩu nặng. Cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương trà thoang thoảng.

Bàn tay ấy…hắn từng mơ ước chạm tới. Từng là biểu tượng cho sự mạnh mẽ, cho lý tưởng của cả một thế hệ. Là bàn tay mà bao nhiêu chiến binh trẻ từng noi theo, từng hướng đến như một đỉnh cao không thể vượt qua.

Giờ đây…lạnh và yếu. Không có chút sức lực.

Garu đứng phắt dậy, gạt đi nước mắt, sụt sịt nói:

“Haiz.”

Rac tái mặt, định nhào tới giật lại, nhưng Ain đã nhanh tay chụp lấy và mở ra. Rac nghiến răng, gầm lên:

Ain đứng đó, quay lưng về phía cửa, đang nấu cơm. Trên người hắn…chỉ còn mỗi cái quần ngắn tũn, thậm chí có ‘vật nào đó’ nằm vất vưởng ra ngoài nữa.

Hắn không thể phản bác. Rac đúng. Không có luật nào trong bộ lạc cấm đầu cơ. Và những người khác…chưa chắc đã hiểu được việc Rac đang làm là nguy hiểm tới đâu.

Cũng có những chuyện mà hắn có thể tự quyết nhưng chẳng làm được.

Ain ngước lên bầu trời đêm, hắn ước mình như những ngôi sao, luôn tỏa sáng bất kể ngày đêm. Tiếc thay.

“Thật ra, chỉ có v·ết t·hương ở tay là giả…còn lại đều là thật.”

“Ngươi…tại sao lại thu nhiều lá trà như vậy?”

Ain nhìn cả hai người, cười thầm trong bụng. Một kẻ khờ, một kẻ láu cá, may mà vẫn còn có ích.

Nếu Ain nói ra, chưa chắc đã có ai tin hắn. Thậm chí…còn có thể mất chức tộc trưởng này.

Đôi mắt ấy không còn ngọn lửa chiến đấu như xưa. Chỉ còn lại sự cam chịu…và bình thản đến đau lòng.

Phụ nữ thật khó hiểu.

Chỉ còn kinh nghiệm, đòn thế và đầu óc là giữ hắn đứng vững. Nếu nói thẳng, Ain giờ là kiểu người có thể hình lớn…nhưng đấm yếu như sên.

Ain không đáp ngay.

Im lặng kéo dài vài giây, rồi Ain lên tiếng trước:

Dio tiến tới, không nói không rằng, ngồi xuống cạnh Ain rồi quăng một xấp giấy lên bàn gỗ.

“Rầm!”

Garu ngước nhìn Ain.

Âu cũng là số trời.

“Rõ…Tôi xin phép về trước.”


Ain không ngồi mà đi thẳng tới bàn làm việc, trước mặt là một tấm bản đồ khổng lồ, trải dài toàn bộ khu vực mà bộ lạc kiểm soát.

Mất đi sức mạnh...liệu có đáng?

Hắn bước ra khỏi phòng ngủ, nhìn quanh…chẳng thấy bóng dáng Sopa đâu. Chỉ còn cái ấm nước vẫn còn hơi nóng.

“Tộc trưởng nói gì, tôi không hiểu.”

Dio liếc Rac. Rac liếc lại. Cả hai đều nghiêm túc.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 245 : Kịch Hay Thật? (2)