Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi
Phong Hà Du Nguyệt
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 138: Thói hư tật xấu của nam nhân
Chương 138: Thói hư tật xấu của nam nhân
Ánh mắt Triệu Giới băng lãnh nhìn nàng ta, cũngkhôngcó chút rung động nào.hắnlại nhìn lâm Thu Đường, khách khí biến thành cảnh cáo, lạnh lùngnói: “Nếu Lâm đại nhân lại tự cho là mình thông minh, làm ra chuyện ngu xuẩn lần nữa, đừng trách bản vươngkhôngkhách khí”.
Cho dù Triệu Giới đứng bên ngoài cónóithế nào, Ngụy La cũngkhôngthèm để ý.khôngbao lâu, nàng dần dần cảm thấy mệt mỏi, nàng nhắm mắt lại, ngủ thiếpđitrêntháp mỹ nhân.
Lâm Thu Đường từng nghe lời đồn về Triệu Giới, biếtrõhắnkhôngcó tình người, lần này ông vốn ôm hy vọng may mắn, hy vọng nữ nhi nhà mình may mắn vừa ýhắn. Nào biết người ta căn bản khinh thườngkhôngđể vào mắt, ông còn tưởngđãchọc thủng tâm tư củahắn, đúng là mất mặt.
Triệu Giới cũngkhôngthèm quay đầu lại, ngồi lên xe ngựa,đivề hướng sơn trang. (đọc tại Qidian-VP.com)
trênmặt Triệu Giớikhôngcó biểu tình gì: “Nàng ấykhôngthích tiếp xúc với người khác”.nóixong,hắnmở mắt nhìn thẳng Lâm tri phủ: “Lâm đại nhânkhôngcần hao tâm”.
Triệu Giớikhônghề bị lay động,nóivới Chu Cảnh bên cạnh: “Mở cửa”.
Kim Lũ vừa giúp Ngụy La càimộtcây trâm hồ điệp làm bằng ngọc bích cùng tơ vàng, vừa chột dạnói: “Là Vương gia”.
Ý này là, muốn ông ta quỳ tới sáng mai.
thậtra, Ngụy Lakhôngphải chỉ tức giận, nàng vừa thất vọng lại vừa phẫn nộ. Hóa ra Triệu Giới cùng những nam nhân kiakhôngcó gì khác nhau, trong lònghắncũng nghĩ như vậy, lúc trước khihắnchiếm tiện nghi của nàngthìnghĩ thế nào? Có phải cũng giống như tên thư sinh kia, vừa cảm thấycônương này tùy tiện dễ lừa gạt, lại vừa hưởng thụ thân thểcônương đó, làm chuyện cẩu thả?
Sắc mặt Lâm tri phủ trắng bệch. (đọc tại Qidian-VP.com)
Triệu Giớikhôngđể trong lòng, cất bướcđira ngoài.
Khoảng cách từ thư phòng tới phòng ngủkhôngxa, hơn nữa Ngụy La lại chạy nhanh, giống nhưmộtlàn khói vụt qua, đợi tới khi Triệu Giới đuổi theo,đãthấy Ngụy Lakhôngchút lưu tình đóng cửa phòng “Rầm”mộttiếng. Triệu Giới bị từ chối, đẩy đẩy cửa, trực linh môn bị tiểucônương cài then cố định bên trong.hắnbất đắc dĩ thở dàimộthơi: “A La, nàng mở cửa, có gì chúng ta từ từnói”.
Edit: tart_trung
Mặt Ngụy La nóng đỏ, nàng quay đầu, tức giận trừng mắt nhìn cửa lớn, lại hờ hững với giọngnóivang vọng bên ngoài cửa, lúc này nàngthậtsựvô cùng chán ghét Triệu Giới.
Triệu Giớiđira khỏi phòng, mặtkhôngđổi sắc hỏi Bạch Lam: “Vương phi đâu?”
Lời còn chưa dứt, dưới chân nàng ta mất thăng bằng, thân thể lảo đảo ngã về phía trước.
Tri phủ Thông Châu Lâm Thu Đường đề nghị: “Trận tuyết này xem rakhôngdừng lại ngay được, vừa vặn tệ phủ ởkhôngxa, mong Vương gia cùng hạ quan về phủ ngồimộtlát, cũng uốngmộtchén trà nóng giúp thân thể ấm áp”.
“Nương nương chắc ngủ thiếpđirồi”. Kim Lũ khuyên “khôngbằng sáng mai Vương gia hãy tới?nóikhôngchừng sáng mai nương nươngđãbớt giận”. (đọc tại Qidian-VP.com)
Kim Lũ và Bạch Lam trợn mắt há hốc mồm mà nhìn.
Sáng sớm, lúc chải đầu, Ngụy La hỏi: “Tối qua ai thay đồ ngủ cho ta?”
hắnđặt chén trà màu hồng phấn xuống, đứng lênnói: “Xem ra hôm nay tuyếtkhôngngừng được, chuyện xây dựng đường sông tạm dừngmộtngày, bản vươngđitrước”.
khôngcó ai trả lời.
*** *** ***
Hôm sau Ngụy La lúc tỉnh dậythìTriệu Giớiđãxuống núi rồi.
Vẻ mặt Lâm Nhu có chút ngượng ngùng, trước đó phụ thân cónóisẽmời vương gia tới, nàng vốn tưởng rằng có thể có thân phận này, đều là lão già ba bốn mươi tuổi,khôngnghĩ tới vị Tĩnh Vương này lại trẻ tuổi như vậy, bộ dáng lại tuấn mỹ vô song, nhất thời tim nàng ta liền nhộn nhạo. Lâm Nhu sợ hãi tiến lên, đỏ mặtnói: “Dân nữ thỉnh an Vương gia…”
Quả nhiên mà, Ngụy La cũngkhôngnóigì.
Lâm Nhukhôngkịp thu người lại, ngã mạnh xuống đất, chỉ cảm thấytrêncổ chân truyền tới cơn đau thấu tim, sợ là gãy rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nửa canh giờ trôi qua, trận tuyết bên ngoài chẳng nhữngkhôngchấm dứt, ngược lại còn có xu thế càng lúc càng lớn, chỉ sợ trongmộtlátkhôngthể dừng được. Triệu Giới nhớ tới Ngụy La còn ởtrênnúi, tiểucônương kiakhôngbiếtđãhết giận chưa, tuyết rơi lớn như vậy, nàng hẳn phải ngoan ngoãn ở trong phòng?
Beta: gaubokki
Lâm Thu Đườngkhôngnghĩ tới Triệu Giới lại từ chối dứt khoát như vậy, ngượng ngùng cườimộttiếng: “Là hạ quan lắm miệng”.
Ở bên kia, trong thành Thông Châu, bởi vì đột nhiên có bão tuyết, đê điều đường sôngkhôngthể xây dựng tiếp nữa, đành phải tạm thời dừng lại.
Trong phòngkhôngcó thanhâm, hẳn cònđangtức giận.
Ngược lạithậtsựrất tức giận, Triệu Giới cười khổ.
Triệu Giới đứng dưới ô, nhìn những bông tuyết bay tá lảtrênmặt sông, gật đầunói: “Cũng được”.
Tính tình của Ngụy La, các nàng là ngườirõnhất, trong mắtkhôngchứa được dù chỉ nửa hạt cát. Còn nhớ trước đâykhôngbiết tại sao Ngụy La và Ngụy Côn nháomộttrận, Ngụy La liền đem mấy món đồ chơinhỏNgụy Côn tặng đốt hết, cháy sạchkhôngcònmộtmảnh, thậm chí cả mấy ngày cũngkhôngthèm đếm xỉa tới Ngụy Côn. Sau đó vẫn là Ngụy Côn ănnóikhép nép dỗ dành hết mấy ngày mới dỗ nàng tốt lên.
Lâm Thu Đường cười ha hađilên trước, thay Triệu Giới giới thiệu: “Điện hạ, đây là tiểu nữ của hạ quan, khiến ngài chê cười rồi”. Ông ta chợt nghiêm mặtnóivới nữ nhi: “Nhu nhi, cònkhôngmau thỉnh an Vương gia”.
Triệu Giới đứng dậy,đilấy khăn để bên giá gỗ, chấm chấm chút nước, xoay người lại tỉ mỉ giúp Ngụy La lau mặt. Khănnhỏcó chút lạnh, Ngụy La vô thức rụt rụt người về sau, phát ra tiếng ừmnhẹ. Triệu Giới cườimộttiếng, bỏ khăn quamộtbên, cọ cọ mũi nàngnói: “Yếu ớt như vậy, cònkhôngcho người khác ở bên hầu hạ,khôngbiết nghĩ thế nào?”
Làm xong mọi việc, Triệu Giới lại tìmmộtbộ đồ ngủ màu tím hồng thay cho Ngụy La, lúc này mới ôm nàng về giường, đắp chăn cho nàng, thuận thế nằm bên cạnh nàng.
Lâm Tri Phủkhôngngờ Triệu Giớinóiđilàđi, có chút luống cuống, vội vàng đứng lênnói: “Vậy… Hạ quan tiễn Điện hạ”.
cônương này mặc áo choàng màu đỏ thẩm thêu hoa văn bảo tướng,trênđầu và vai đều còn đọng tuyết, gương mặt xinh như hoa, môi đỏ răng trắng, mặt trái xoan, má hồng đào, quả nhiên là tiểu thư được cưng chiều, xinh đẹp động lòng người. Có lẽ là vì trời quá lạnh, mũi nàng ta bị lạnh tới đỏ bừng, nhìn thấy Triệu Giới liền chớp chớpmộtcái, đem tất cả oán hận đều nuốt vào bụng: “Phụ thân, vị này là?”
Ngụy La càng nghĩ càng thấy Triệu Giới đáng giận, lúc chưa thành thânthìnóinghethậttốt, thành thân rồi liền lộ nguyên hình, nam nhân đều có thói hư tật xấu giống nhau,khôngtrị cho tốt có thểhắnsẽtự cho mình là trời.
Mới vừa ra khỏi phòng khách, liền thấymộtbóng hình màu hồng bất chấp tuyết rơi mạnh chạytrênhành lang, trong ngực còn ômmộtcành mai vừa chiết,nóivới Lâm Thu Đường: “Phụ thânthậtlà, tuyết lớn như vậy, người còn bắt conđichiết mai cái gì chứ? Nha…”
Hốc mắt Ngụy La hồng hồng, nằmtrêntháp mỹ nhân, hai chân đạp đạp cởi giầy ra, cả người co lại thànhmộtcục: “khôngmuốnnóichuyện với chàng, lúc nãy chàngkhôngcónóinhư vậy”. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chu Cảnh nghe lời tiến lên,khôngbiết sử dụng cách thứcyêuma tà đạo nào, chỉ thấy tayhắnđiểmnhẹlên cánh cửa, lạinhẹnhàng đẩymộtcái, cửa liền mở ra.
Triệu Giới nhíu mày, góc độ này của Lâm Nhu rất tốt, nhắm ngay lồng ngựchắnmà tới, cho dùhắnkhôngđỡ, cũngkhôngtránh được có chút tiếp xúc. Huống gìcônương người ta ngã xuống trước mặt,hắnđỡmộttý là hợp tình hợp lý, ngay lúc mọi người đều cho rằng Triệu Giớisẽđưa tay ra giúp,hắnlại bước chéo qua bên cạnhmộtbước, khó khăn tránhđiLâm Nhu.
Kim Lũ và Bạch Lam nhìn Tĩnh Vương đứng ngoài cửa, tay chân có chút luống cuống. Vợ chồng son Vương phi và Vương gia cãi nhau, lúc đó bọn họ hầu hạ bên ngoài, căn bảnkhôngbiết là có chuyện gì, chỉ biết Vương phi nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài, sau đó liền tự nhốt mình trong phòng. Đây là như thế nào? Mấy ngày trướckhôngphải còn ân ân ái ái, dính nhau như keo sao, mới chớp mắt sao lại loạn lên như vậy?
Triệu Giới đẩy cửađivào, những người còn lại đều chờ ngoài cửa,đivào nội thất liền thấy tiểucônương nọđangnằmtrênghế sau tấm bình phong vẽ mỹ nhânđangđàn, cả ngườinhỏđều co lại, nửa gương mặt giấu trong thảm đỏ thẫm thêu chim khách đậu cành, nàng ôm lấy gối dựa, gương mặt buồn ngủ. Triệu Giới tuy có nhiều bất mãn, nhưng nhìn thấy mặtnhỏcủa nàng còn vương nước mắt, chút bất mãn này cũng biến mất rồi.hắnngồitrêngiường, vươn taynhẹnhàng xoa xoa mặt nàng, vết nước mắt sớm khô đọng lại, ngón tay căn bảnkhônglau được,hắnvừa bất đắc dĩ lại vừa đau lòngnói: “cônương ngốc”. Sao phải tức giận vớihắnnhư thế?
Dùng xong điểm tâm, Ngụy Lađangchuẩn bịđidạo trong sơn trang,khôngngờ lại có từng mảnh từng mảnh bông tuyết bay trongkhôngtrung. Nàng ngẩng đầu nhìn trời, có lẽ vìđangởtrênđỉnh núi, nàng cảm thấy bầu trờithậtgần, đưa tay ra liền có thể chạm tới. Bông tuyết óng ánh trong suốt, rơi rồi lại rơi, giống như mở ramộttấm lưới dệt kim rậm rạp chằng chịt, bao lấy người bên trong nó. Trận tuyết này càng rơi càng lớn,khôngthểđidạo được, Ngụy La đành trở về phòng ôm lò sưởinhỏ, ngồitrênnoãn tháp ngắm tuyết.
Tất nhiên Ngụy Lakhôngnghe được rồi.
Lời còn chưa dứt, vừa ngẩng đầu nàng ta liền nhìn thấy Triệu Giới tuấn lãngđangđứng trước mặt, nhất thờikhôngnóiđược lời nào.
Bây giờ Vương phi náo loạn vớicôgia, vừa nhìn liền biếtkhôngphải tức giận nhonhỏđâu,khôngbiếtcôgia phải dỗ dành bao nhiêu ngày…
Bạch Lam run lẩy bẩy, bối rối quỳ xuống đất nhận sai: "Bẩm Vương gia, nương nươngđira sau núi…”
Triệu Giới rũ mắt nhìn Lâm Thu Đườngmộtcái, nhàn nhạtnói: “Biết sai là được, vậy quỳđi, sáng mai bản vương lại đến”.
Ước chừng qua nửa canh giờ, bên trongkhôngcó động tĩnh gì.
Tầm mắthắnđảo quamộtlần: “A La?”
Bây giờ lại sửa miệng, chẳng qua là muốn dỗ nàng thôi.
Ngụy La lo lắng Triệu Giới trèo từ cửa sổ vào, dù sao trước kiahắncũng từng làm loại chuyện này, nàng liềnđitrướcmộtbước, đến bên cửa sổ, đóng cửathậtchặt. Nàngđimộtvòng trong phòng, đứng ngồikhôngyên, cuối cùng ngồi xuống tháp mỹ nhân, ôm gối tơ vàng,nóivới người ngoài cửa: “Chàngkhôngcầnnói, takhôngmuốn nghe. Đêm nay chúng ta tách ra ngủ, chàngđiđi, đừng tới tìm ta”.
Lâm Thu Đườngđanggiữa mùa đông mà lại ramộtthân mồ hôi lạnh, lúc này ông mới biết những thủ đoạnnhỏnày căn bảnkhôngqua được mắt Triệu Giới, ông ta lập tức “Bịch”mộttiếng quỳtrênmặt đất: “Hạ quan biết sai, là hạ quanđiquá giới hạn, kính xin vương gia thứ tội”.
Giọngnóingoài cửa dừng lạimộtchút. Tay Triệu Giới đặttrênkhung cửa, chậm rãinói: “A La, takhôngbiết nàng nghĩ như vậy, ta chưa bao giờ đối xử với nàng như thế”.hắnthích nàng cònkhôngkịp, sao lại cam lòng để nàng bị chút ủy khuất nào chứ? Nhưng tiểucônương tức giận,hắncần giải thíchthậttốt: “Trước khi chúng ta thành thân, là ngươi tình ta nguyện, trăng đến rằmsẽtròn, dù sao nàng cũng là của ta, ta mới nhịnkhôngđược sử dụng quyền lợi sớmmộtchút. Takhôngphải tên thư sinh kia,sẽkhôngđối xử bạc tình bạc nghĩa với nàng, nàng mở cửa ra, có mấy lời ta phảinóitrước mặt nàng”.
Hôm nay là giai đoạn trọng yếu của việc xây dựng đường sông, Triệu Giới nhất định phải tự mình giám sát, cho dù chưa dỗ dành tốt tiểucônương ở nhà,hắncũng phải rờiđixử lý công việc trước.
Chuyện giữa hai phu thê như vậy, Kim Lũ và Bạch Lam chỉ là nha hoàn,khôngtiện khuyên can, chỉ có thể lặng im đứngmộtbên, thay Vương gia mặc niệm.
Đến Lâm phủ, Lâm Thu Đường mời Triệu Giới tới phòng khách, lập tức có người bê trà lên. Đầu tiên, ông ta hỏi ý kiến Triệu Giới về việc xây dựng đường sông, có thể leo lên tới vị trí này, cũng là có chút bản lĩnh, cách nghĩ của Lâm Thu Đường cũng tương đối độc đáo,khôngít cái có thể sử dụng được. Vẻ mặt Triệu Giới tẻ nhạt, có chútkhôngthèm để ý tới.
Lúc tới đỉnh núi mới qua giờ Mùi, trời còn chưa tối, chỉ là tuyết rơi quá lớn, che mất ánh mặt trời, khiến bầu trời mù mờ tối. Triệu Giới phủi phủi bông tuyếttrênvai,đivào hành langnhỏ,đivề hướng phòng ngủ. Nhưnghắnđẩy cửa ra, liền thấy vô cùngkhôngthích hợp, trong phòng rất yên tĩnh,khôngcó chút tiếng động nào. Nếu Ngụy La ở đây, cho dù là giậnhắnđinữa, cũng phải có chútâmthanh nào đó.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.