Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi

Phong Hà Du Nguyệt

Chương 139: Ngàn sai vạn sai đều là ta sai!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 139: Ngàn sai vạn sai đều là ta sai!


Sắc mặt Triệu Giới vô cùng khói coi,hắnném chén trà nóng người hầu đưa tớiđithậtxa, nước nóng bắn tung tóe đầy đất: “Tiếp tục tìm! Nếu đêm naykhôngtìm thấy, ngày mai ai cũng đừng mong sống sót!”

Mọi người đồng loạt nhìn lại, chỉ thấy Ngụy Lađangđứng ở hành lang phía sau,trênngười mặc áo choàng thạch lựu thêu hoa văn hình bướm vờn hoa được viền bằng lông hồ ly, bên dưới là váy dài màu ngà,trênngườikhôngcó dấu vết bị thương, nhưng đầu tóc có chút rối, ánh mắt có chút mờ mịt, giống như là mới vừa ngủ dậy.

Tác giả có lời muốnnói

Ngụy La nghiêng đầu, nhìn thẳnghắn: “Chàngthậtsựnghĩ như vậy sao?”

Đôi mắt phượng đen láy của Triệu Giới nhìn nàngthậtsâu: “thật!”

Triệu Giới nhịnkhôngđược cắt ngang lờihắn: “Bản vương kêu ngươi ở lại, ngươi nghekhônghiểu sao?”

Xiêm ytrênngười Triệu Giới đều ướt đẫm,hắnvề phòng thay đổi quần áo, lại tiếp tục ra ngoài. Chu Cảnh quỳ trước mặthắn, khẩn thiết khuyên nhủ: “Vương gia, trờiđãtối đen, ngài ở lại sơn trang chờ tin tứcđi, ra ngoài lúc này esẽgặp nguy hiểm”.

Ngụy La xoay người, đẩy tayhắnra. Nàng đứng lên, chân bước lùi phía saumộtbước, miễn cưỡng có thể nhìn thẳnghắn, hỏi: “Chàng cho rằng ta rời nhàđira ngoài?”

Triệu Giớikhôngđáp lại,đivề hướng hậu viện. Hậu viện cómộtcon đườngnhỏnối thẳng tới sau núi, nghe nô bộcnóiNgụy La chính làđitheo hướng này. Triệu Giới ra khỏi sơn trang, gió tuyết từ bốn phương tám hướng quét tới, trước mắt làmộtmảng trắng xóa, khó có thể phânrõphương hướng.hắnđón gió tuyếtđivề phía trước hai bước, tuyết đọngđãche mất mắt cá chân, tình huống như vậy căn bảnkhôngthểđinhanh được, Ngụy La hẳn làkhôngđiquá xa. Lúc này Ngụy La vẫn chưa về, chỉ có hai khả năng,mộtlà nàng bị lạc đường ở chỗ nào đó gần đây, hai là gặp phải chuyện gì đó nguy hiểm…

Lời này vừanóira, mọi người vì giữ cái đầutrêncổ,khôngthểkhôngra sức tìm kiếm.

Lúc này, gió tuyết bên ngoàiđãngừng, nhưng sắc trời dần dần tối mịtđi,khônglâu sau, ngay cả chút ánh sáng chiều tà đều bị ánh trăng nuốt hết. Ban đêmtrênnúinóiđến là đến, cơ hồ chưa từng dừng lại, mớimộtkhắc trước bầu trời vẫn sángrõnhư ban ngày, chớp mắt tiếp theođãtối đến chìa tay rakhôngthể thấyrõnăm ngón tay.

Hạ nhân hai mặt nhìn nhau, lạinóivới chủ nhân: “Vâng, Vương gia…”

Ngụy La nhìn bọn hạ nhân, lại nhìn Triệu Giới đứng ở cửa, nhớ tới đoạn đối thoại nàng vừa nghe được, ngẫm ngẫmmộtchút cũng mơ hồ hiểu được là có chuyện gì.

Triệu Giới vung bàn tay lên, Đúng!

“Ta tìm nàngthậtlâu”. Triệu Giớinói, giọng khàn khàn, cánh tay vẫn còn chút run rẩy.

Triệu Giới gật gật đầu: “Tên thư sinh kia vong ân bội nghĩa, qua cầu rút ván, phẩm chất bại hoại, đúng là nên lóc từng miếng thịt”. Thấy vẻ mặt Ngụy La hài lòng, Triệu Giới được voi đòi tiên, bước lênmộtbước, nhìn nàngnói: “A La, hôm qua là tanóisai, ta chưa bao giờ đối với nàng như vậy, sau này càngkhôngnhư thế. Trước kia lúc chúng ta chưa thành thân, là takhôngquản được mình, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của ta. Nàng tức giận với ta, chọc tức thân thể mình, chẳng phải là ta được tiện nghi sao?”

Ngụy La còn nhớ lúc nàng trở về từ hậu viện, vừa đúng lúc tuyết rơi lớn, tuyết kia cũngkhôngngừng ngay được, cho nên nàng mới về sớm,khôngtiếp tụcđidạo nữa. Nô bộc kianóinhìn thấy nàng, chắc là nhìn nhầm.

Tối hôm đó, mọi người trong sơn trang đều viết trong nhật kýmộtcâu: hy vọng vương gia và vương phi trăm năm hảo hợp, càngkhôngđược cãi nhau / (ㄒoㄒ)/~~

Edit: tart_trung

Nhưng họ cũng biết bản thân sai, khi có người mang bọn họ tới phòng chứa củi, hai người cũngkhônggiãy giụa.

đãlâu như vậy! Triệu Giới đứng dậy, lệnh cho Chu Cảnh gọi quảnsựvà tất cả nô bộc trong sơn trang,nóirõtình huốngmộtchút, liền kêu phần lớn người trong sơn trang chia nhau ra sau núi tìm kiếm Ngụy La. Nô bộc biếtrõVương phi mất tích,khôngdám xemnhẹ,mộtđám người xốc lại tinh thần, lại bắt đầuđivề phía sau núi. Còn Triệu Giới,hắngằn từng chữnói: “Đem hai người này cùng tất cả nha hoàn hầu hạ Vương phi nhốt vào phòng chứa củi, nếu Vương phi có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, đều đánh c·h·ế·t hết”.

Lúc này Kim Lũ Và Bạch Lam mới ý thức đượcsựviệc nghiêm trọng. Nếu Ngụy Lathậtsựđira sau núi, theo như thời tiết bây giờ, cực kì dễ gặp chuyệnkhôngmay… Tiểu thưthậtlà, lúc này lạiđira sau núi làm gì? Hai ngườiđangđịnhnóivới quảnsự, để quảnsựkêu người ra sau núi tìm kiếm,khôngnghĩ tới Triệu Giới trở về.

Ngụy La mím môi, có lẽ là muốnnóigì đó, nàng nhìnhắnmộtchút, lại lặng lẽ dời mắtđi: “Nhất mã quy nhất mã (1), ta cũng là người hiểu đạo lý. Cho dù sau này có tức giận với chàng, có gây gổ, cũngsẽkhôngbỏ nhàđi”. Y phục Triệu Giới thay ra còn vắttrênbình phong bằng gỗ tử đàn để ở góc phòng, ướt nhẹp, thậm chí cònnhỏnước xuống sàn, nàng hỏi: “Chàng trở về lúc nào,đira ngoài tìm ta bao lâu rồi?”

Cho tới khi Ngụy Lađiđến trước mặthắn,hắnmới khàn giọng hỏi: “Nàngđiđâu vậy?”

Kim Lũnói: “đãmộtcanh giờ rồi!”

Giọngnóivô cùng tự nhiên.

Chu Cảnh dừngmộtchút, quỳ gốinói: “Vâng, thuộc hạ cẩn tuân dặn dò của Vương gia”.

Hồi lâu, nàng chậm rãi giang hai tay mình ra,nói: “Tốt lắm, có thể ômmộtcái”.

Triệu Giới để ngoài tai, trầm mặtđilướt qua Chu Cảnh.

Lúc này Triệu Giới vô cùng nghe lời,khôngcó buông nàng ra, nhưng ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, giống như nàng là trân bảo mấtđinay tìm lại được, nhìn thế nào cũngkhôngđủ.

Triệu Giớiđira khỏi nội thất,trênmặt đầy sương lạnh, nhận lấy cái ô Chu Cảnh đưa tới, mặc dùhắncố gắng để bản thân bình tĩnh lại, nhưng vẫnkhôngthể che dấu được vẻ lo lắng: “Bản vương tự mình ra sau núi tìm, ngươi ở lại sơn trang, nếu có bất kỳ tin tức gìthìtới báo cho Bản vương”.

Sắc mặt Kim Lũ và Bạch Lam trắng bệch, cả người nhất thời mềm nhũn.

mộtlúc lâu sau, tất cả người ra sau núi tìm đều tụ họp lại,khôngcó gì khác biệt, toàn bộ đềukhôngcó bất kỳ tin tức gì của Ngụy La.

Triệu Giới đứng ở cửa, sắc mặt nham hiểm độc ác nhìn đám hạ nhân tay phảihắnnắm lại thành quyền, dùng sức đập lênmộtbên khung cửa. Khung cửakhôngchịu nỗi lực này, hõm sâu vào thành hình quả đấm. Lúc nàyhắnđãkhôngcòn tâm tư giáo huấn người khác, nhắm mắt lại, giọngnóikhàn khàn trầm trầm: “Tiếp tục tìm”.

“Mọi ngườiđangtìm cái gì?”

Lúc đó tuyết cũngkhônglớn như bây giờ, Kim Lũ và Bạch Lamkhôngkhuyên được Ngụy La, chỉ có thể nghe theo lời nàng.

Triệu Giớikhôngdám nghĩ tới khả năng thứ hai, bây giờhắnthậtsựhận tiểucônương này tới nghiến răng nghiến lợi, thời tiết thế này lạikhôngchịu yên ổn đợi ở trong phòng, còn muốn chạy tới chỗ này làm gì? Nếuhắntìm được nàng, nhất địnhsẽđè nàng ra, dùng sức hung hăng đánh nàngmộttrận.

Ngụy La nhìn chằm chằmhắnmộtlát, muốn tìm thử chút dấu vếtnóidốitrênmặthắn, đáng tiếckhôngthành công. (đọc tại Qidian-VP.com)

*** *** ***

Bọn hạ nhân như được đại xá, giống như tới gần vách núi rồi đột nhiên bị kéo lạimộtcái, vô cùng cảm kích Ngụy La,khôngcó việc gì là tốt rồi,khôngcó việc gì là tốt rồi.

Vốn tưởng Ngụy Lasẽnhanh quay về,khôngnghĩ tớimộtcanh giờ sau vẫnkhôngthấy nàng đâu. Kim Lũ và Bạch Lam có chút sốt ruột, nhìn thấy tuyết rơi càng lúc càng lớn, bọn họ liền che dù ra sau hậu viện tìm kiếm, nhưng tìm khắp cả hậu viện cũngkhôngthấy Ngụy La đâu. Hai người giữa trời đông gấp đến độ cả người đầy mồ hôi, hỏi thăm nô bộc ở đây,mộtngười trong số họnóicó thấy Ngụy Lađivề phía sau núi, nô bộc kia vốn muốn gọi Ngụy La lại, nhưng chớp mắtđãkhôngthấy người đâu rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vùng núi này có sói, đến lúc này cònkhôngtìm được Ngụy La, vậy chỉ có thể là lành ít dữ nhiều.

Hàng mi Triệu Giới nhíu lại,hắnnắm chặt hai bên tay khắc hoa hồng của ghế dựa: “A La ra ngoài từ khi nào?”

nóixong, nàng ngoái đầu nhìn lại hạ nhân trong viện, nghĩmộtchút rồinói: “Tất cả giải tánđi”.

khôngcần trả lời, đáp án hiển nhiên là thừa nhận.

Ngụy Lađivòng qua bình phong, đầu tiên ngồi xuống trước gương đồng hoa văn kim điểu, tháo châu ngọctrênđầu xuống, lạiđivào trong đổi đồ ngủ màu hồng cánh sen. Kim Lũ và Bạch Lamkhôngở trong phòng, nếu vừa rồi những người kiathậtlàđitìm nàng,khôngkhó tưởng tượng tình cảnh của hai nha đầu kia, nhất định là bị Triệu Giới giam lại rồi. Kim Lũ và Bạch Lam là tâm phúc của nàng, Triệu Giới hẳn cũngkhônglập tức gây thương tổn gì cho bọn họ. Ngụy Lađivề phía giường, cuối người chải chăn đệm ra, nhìn bộ dáng vẫn còn muốn ngủ. Nhưng nàng còn chưa nằm xuống, eo liền bịmộtđôi tay giữ chặt lấy, sức lựctrêntayhắnthậtlớn, dùng sức siết chặt lấy nàng, rồi đem nàng ôm chặt vào lồng ngực cứng rắn.

hắnlại bất chấp gió tuyết lớn màđitìm nàng?khôngsợ gặp chuyệnkhôngmay sao?

Lúc nãyhắnthậtcho rằng nàng gặp nạn, thậm chíkhôngdám nghĩ cuộc sống sau nàykhôngcó nàngsẽthế nào, loại tư vị đó,hắncũngkhôngmuốn cảm nhận lần thứ hai.

Trong lòng mọi người đều ôm ý nghĩ này, chỉnh đốn lạimộtlần, chuẩn bị xuất phátđitìm lần nữa, chợt nghe thấy từ trong hành langnhỏphía sau truyền tới giọngnóinghi ngờ - -

Triệu Giớinói: “Giờ Thânđãvề.khôngbao lâu, khoảng hai canh giờ thôi”.

hắnkhôngthể trơ mắt nhìn Ngụy La gặp chuyệnkhôngmay, càngkhôngthể ngồi chờ vô ích trong phòng. Nếu chờ thấymộtcái tin xấu, hẳn cả đời này cũngkhôngthể tiếp nhận nỗi.

Ngụy Lađivề phòng, Triệu Giới nhìn theo bóng lưng của nàng, chốc lát, cũngđitheo. (đọc tại Qidian-VP.com)

khôngchỉ có Triệu Giới, ngay cả hạ nhân trong sơn trang cũng đều nặng lòng, dù sao bây giờ tính mạng bọn họ cũng cột chungmộtchỗ với Vương phi. Nếukhôngtìm thấy, theo tính tình bạo tàn của Triệu Giới, sáng mai người trong sơn trang ai cũng đừng mong còn sống. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chỉ cần có thể tìm được người là tốt rồi, cũng coi như có câu trả lời thỏa đáng.

Ngụy La rũ mắt, vừa hay nhìn thấy nước bùntrênủnghắn, chắc làđiđường xa,hắnchỉ lo thay y phục mà chưa kịp đổi giày, toàn bộ mũi giày đều ướt đẫm. Nàng khựng lại, chỉ chỉ hành langnhỏsau lưng: “Tiếng gió trong phòng quá lớn, ta liền ra phía sau ngủmộtgiấc, địa long chỗ đó cháy sạch, quá nóng,khôngnghĩ là ngủ thẳng tới giờ”.

Chu Cảnh kinh ngạc, vô thứcnói: “Vương gia thân thể vạn kim, sao có thể mạo hiểm như vậy? Chi bằng để thuộc hạđi…”

Qua buổi trưakhôngbao lâu, Ngụy La dùng cơm trưa xong,nóimuốnđidạo sau núi, Kim Lũ và Bạch Lam cũng muốnđitheo nhưng bị nàng ngăn lại. Nàngnói: “Tađimộtlát rồi về, các ngươikhôngcầnđitheo đâu. Thôn trang cũngkhônglớn,khôngbị lạc được, ta muốn ởmộtmìnhmộtlát”. (đọc tại Qidian-VP.com)

Kim Lũ và Bạch Lam song song quỳtrênđất, biết mình có tội, nhưng bọn họ còn lo lắng cho an nguy của Ngụy La hơn: “Cầu xin vương gia cho người tới sau núi tìm nương nương, trời sắp tối rồi, sợ là nương nươngsẽgặp nguy hiểm… Đây đều là lỗi của nô tỳ, nô tỳkhôngchăm sóc tốt cho nương nương, cam nguyện chịu phạt”.

Nhưng trong lòng mọi người đều hiểurõ, cả đỉnh núi họ cũng lật lên rồi, vẫnkhôngtìm thấy người, tám chín phần là xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Trăng sáng càng lúc càng lên cao, người ở sơn trang lần thứ hai trở về từ sau núi, tâm như tro tàn, bọn họ quỳ thànhmộtvòng ở bên ngoài, chờ Triệu Giới xử phạt.

Triệu Giới nhìn nàng chằm chằm,khôngnóilời nào.

Chương 139: Ngàn sai vạn sai đều là ta sai!

Vài ngày này bọn họ đều nhìn thấy được, Vương phithậtsựlà khối thịt trong lòng Vương gia, là mũi nhọn ở trong lòng, ngày thường rời giường cũngkhôngnỡ đánh thức nàng dậy, nếu Vương phi đột nhiênkhôngcòn,khôngbiết Vương giasẽtrở nên thế nào.

nóikhôngcảm động là giả, lần đầu tiên Ngụy La cảm thấy Triệu Giớithậtngốc, vậy mà bình thườnghắncònnóinàng ngốc. Ngụy La kiềm chếkhôngcong cong khóe miệng, cố ý ra vẻ nghiêm túc hỏi: “Chàng biết mình sai ở chỗ nào rồi sao?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 139: Ngàn sai vạn sai đều là ta sai!