Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi

Phong Hà Du Nguyệt

Chương 150: Sông Hoài An giống như biến thành bầu trời sao, chở ngàn vạn ngôi sao, chậm rãi tới trước mặt Ngụy La

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 150: Sông Hoài An giống như biến thành bầu trời sao, chở ngàn vạn ngôi sao, chậm rãi tới trước mặt Ngụy La


Ngụy La nghiêm túc suy nghĩmộtchút. Phương diện này nàngkhôngnghiên cứu kỹ lưỡng như Triệu Giới, nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng đưa ra được ý kiến nào. Suy cho cùng nàng vẫn làmộtcônương, ban ngày ban mặt nghĩ chuyệnkhôngtốt, mặt liền đỏ ửng, Ngụy La ngồi dậy, đẩy Triệu Giới ra,nói: “Trở lại rồinói. Chàngđira ngoàiđi, thiếp phải thay đồ”.

*** *** ***​

Mọi người lúc này mới biết, hóa ra là Tĩnh Vương muốn làm cho Tĩnh Vương Phi vui vẻ.

Triệu Giới xoa xoa đầu nàng: “Lênđi”.

Ngụy La dựa vào lồng ngựchắn, đôi mắt ngập nước chớp chớp: “Là gì?”

Ngụy La tức giận liếc nhìnhắn,khôngthèm để ý tớiyêucầu khó hiểu này củahắn. Nàng ăn cái mà nàng thích, cũngkhôngphải vì để chohắnhôn!

Triệu Giới cười: “Được, để ta bảo Chu Cảnh và Dương Hạo lát nữasẽvớt lên”.

Chu Cảnh và Dương Hạo xông ra, bảo hộ trước người Triệu Giới và Ngụy La: “Vương gia, xin ngài và Vương Phi dời bước vào khoang thuyền trước”.

Cómộtlần Ngụy La muốn ăn sủi cảo tôm phỉ thúy và rau cần, Triệu Giới nhìn nàngmộtlúc lâu mới kêu phòng bếpđilàm.

Ngụy La quay đầu hỏi Triệu Giới: “Đại ca ca dẫn muội tới đây làm gì?”

Edit: tart_trung

trêngiường thấp bằng gỗ hoa lê bàymộtbàn mỹ thực, bên cạnh còn cómộtbình rượunhỏ. Cả đêm Ngụy Lakhôngăn gì, vốn nàng nghĩ lúc ởtrênđườngsẽmua mấy khối bánh ngọt đậu xanh ăn lót bụng, nhưng Triệu Giớinóiđồ bên đườngkhôngsạchsẽ,khôngcho nàng mua, nàng vẫn cònđangđói bụng đấy.

Thích khách từ trong nước xông ra liên tục, giống nhưđãcó chuẩn bị từ trước, người nào cũng thân thủ phi phàm. Cũng may Chu Cảnh và Dương Hạokhôngphải kẻ vô dụng, hơn nữa còn có ám vệ của Triệu Giới chạy tới,khôngcần tốn nhiều sức liền chế trụ đối phương.

Ngụy La múcmộtmuỗng bánh trôi hoa hồng, đưa tới bên miệng Triệu Giới: “Chàng kêu thiếpđitới đây là để ăn cơm sao?”

Khó trách trong miệng nàng đều là mùi hoa quế. Triệu Giới cười cười, sau đónói: “Lần tới ăn canh nấm tuyết hầmđi, mùi vị kia cũngkhôngtồi”.

Triệu Giới nhìn nàng.

Trong mắt Ngụy La chuyển chuyển, đưa tay chỉ vào mũihắn, cố ýnói: “Chàng”.

Triệu Giớinói: “Năm nàng sáu tuổi, ởtrênđường cắn tamộtcái, may mà lúc đó takhôngbỏ qua nàng”.

Triệu Giớinói: “Vì vương phi, tất nhiênsẽmuốn học”.

Triệu Giớikhôngđể ý tới khiêu khích của nàng, nhấc người nàng lên, xoa bóp eo nàngnói: “Đổi xiêm yđi, chút nữa chúng ta xuất môn”.

Triệu Giới và Ngụy Lađivào khoang thuyền,khôngngờ bên trong còn cómộthắc y nhân mai phục, đại khái làđãtiến vào từ sớm, nghe được động tĩnh bên ngoài, biết đồng bọn củahắnđềuđãbị đánh ngã, liền bình nứtkhôngsợ vỡ muốn bắt Ngụy La làm con tin. Nhưnghắnvừa ra tay liền bị Triệu Giới bẻ gãy cánh tay, hắc y nhân kêu lênmộttiếng to, rồi định nuốt thuốc độc tự sát, Triệu Giới thấy vậy liền nắm cằmhắn, buộchắnphun độc trong miệng ra, sau đó dùng sức ném người xuống đất. Hắc y nhân muốn chạy, Triệu Giới nhặt lấy kiếmtrênđất, phóng về hướng lưnghắn, mũi kiếm đâm qua bả vai của thích khách, đemhắnghim chặttrênmặt đất

Hai người chung sống với nhau lâu như vậy, Ngụy Lađãsớm hiểurõhết sở thích của Triệu Giới.hắnkhôngthích ăn chua cay hay ngọt, thích ăn thịt bò, ngay cả cá cũng chỉ ăn phần thịt cá ngon nhất, người này chính là kẻ bắt bẻ cầu kỳ. Ngoài ra, Triệu Giới còn cómộtmónkhôngăn, chính là rau cần.hắncho rằng rau cần có mùi kỳ lạ, trước lúc Ngụy La mới tới Phủ Tĩnh Vương,trênbàn ăn bao nhiêu năm đềukhôngxuấthiệnbóng dáng rau cần. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắc y nhântrênmặt đất đau tới run rẩy.

Ngụy La kinh hãi, nàng còn chưa thấyrõcó chuyện gì, Triệu Giớiđãnhanh chóng phản ứng, kéo nàng vào trong lòng, thân mình xoaymộtchút cầm lấy cổ tay đối phương, đá người vào trong hồ.

Triệu Giới nhịn cười, dù bận rộn nhưng vẫn ung dung hỏi: “Phu quân nhà muội đẹp mắtkhông?”

Ngụy La cười tươi sáng lạn, ghé lên mặthắn, dùng sức hônmộttiếngthậtkêu: “Thiếp muốn đem những thứ này về nhà, đặt ởmộtphòng trống, mỗi ngày nghĩ tới liền có thể nhìnmộtchút”.

Triệu Giới đáp lại ánh mắt Ngụy La, bỗng nhiên nhớ tới chuyện lúc nàng sáu tuổi bị Đỗ Thị bánđi,hắnthu hồi vui vẻ,điqua ôm nàng vào lòng, cằm chốngtrênđỉnh đầu nàng: “A La, muội biết may mắn nhất cuộc đời này của ta là gìkhông?”

Triệu Giới nuốt vào, chỉ cườikhôngnói.

Ngụy Lanói: “Chẳng trách mà nhìnkhôngđược đẹp mắt lắm”.

***

Ngụy La gọi Kim Lũ và Bạch Lam vào, đổimộtbộ quần áo mùa xuân Tú Xuân Cư mới mang đến, váy ngắn eo cao màu đinh hương, tay áo và cổ áo đều thêu hoa đào nghịch nước tinh xảo phức tạp, đai eo buộc cao, bên hông cài thêm thắt lưng bản rộng màu tím nhạt càng làmrõvòng eo mảnhnhỏnhư liễu, linh lung hấp dẫn. Ngụy La lo ban đêm trời lạnh, bên ngoài còn choàng thêm áo choàng bằng tơ bạc, tóc búi song hoàn kế, lúc ra khỏi cửađãlà chuyện nửa canh giờ sau.

Triệu Giới nắm lấy taynhỏcủa nàng, v**t v* đầu ngón tay non mịn: “Lúc ấy ta nghĩ, tiểu nha đầu nàythậtxinh đẹp, nhưng quá điêu ngoa vô lễ, nhất định phải dạy dỗthậttốt mới được”.hắnnóixong dừng lạimộtchút, cúi đầu cắn lên gò má Ngụy La: “Cắn xong rồi cònnóiănkhôngngon, dám đối xử với ta như vậy, muội là người duy nhất”.

Triệu Giới cong cong khóe miệng, cũng chẳngnóiđúng sai. (đọc tại Qidian-VP.com)

khôngđứng đắn.

Ăn quá no,đilại tiêu cơm.

“Vậy lần tới muội ăn bánh chẻo phỉ thúy rau cần”. Ngụy Lanói.

Ngụy La vòng tay che lấy miệng Triệu Giới,khôngđể chohắnhôn. Cuối cùng hai cánh tay nàng bịhắncố định sau lưng, nàng hơi mở miệng,hắnliền thuận thế xông vào. Sau cùng Triệu Giới buông nàng ra, ngón cái miết rồi lại miết nhiều lầntrênmôi nàng: “Nàng ăn cái gì? Trong miệng ngọt như vậy?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Đêm Tết nguyên tiêu nào đường phố cũng vô cùng nào nhiệt, ngườitrênđường hối hả, cửa hàng mở suốt đêm, có thể nhìn thấy được hoa đăng đủ loại hình hài và rực rỡ sắc màu.

Triệu Giới cườinhẹ,nói: “cônương xinh đẹp như vậy, tất nhiên muốn quá chén, bán vào Phủ Tĩnh Vương, làm ấm giường cho bản vương”.

Ngụy La dõng dạcnói: “So với thiếp còn kémmộtchút”.

Beta: gaubokki​

Thuyền hoa xung quanh giống như đều biến mất,trênmặt sông chỉ còn lại thuyền của bọn họ. Ngụy La trợn tròn mắt hạnh, kinh ngạc nhìn xung quanh, đếmkhônghết số hoa đăng xoay quanh thuyền, có đèn hoa sen, có đèn hình rùa, đèn hình hạc, còn có kỳ lân và cá chép… Ngụy La nhìn mà hoa cả mắt, nàng ngồi xổm xuống nhặt lấymộtchiếc đèn hoa sen, kinh ngạc nhìnthậtlâu.

Triệu Giới buồn cười, cúi người liền muốn g*m c*n miệngnhỏnhắn của nàng. Cái miệngnhỏkia hồng hồng mềm mại no đủ, lúcnóichuyện mở ra khép lại, càngkhôngngừng mê hoặchắn,hắnsớmđãmuốn nếm thử mùi vị của nàng. Kim Lũ và Bạch Lam vội vàng xoay ngườiđichỗ khác, đem xiêm y và giày của Ngụy La bỏ vào trong tủ bằng gỗ tử đàn điêu khắc hình hoa cỏ, rồi cùng nhau cúi đầu, giả vờ nhưkhôngnghe thấy thanhâmTriệu Giới và Ngụy La hôn môi.

Hết thảy đều trở lại gió êm sóng lặn, giống như chuyện vừa rồi chỉ làmộtcái chớp mắt, bờ bên kia nhìnkhôngrõlắm chuyện này, chỉ thấy vài cái bóng đên xông lên, sau đókhôngcòn động tĩnh nữa. Thuyền hoa Phủ Tĩnh Vương vững vàng chạy tới bên bờ sông, dừng dướimộthàng cây liễu, ánh sáng nơi này mờ tối,trênbờ cũng chẳng có bao nhiêu người.

Ngụy La cảm thấyhắncó chút kỳ lạ, nhưng cũngkhôngđoán ra nguyên nhân, chỉ đành cúi đầu yên lặng ăn cơm. Dưới giường có đốt lò, thức ăn vẫn còn nóng, Ngụy La chỉ ănmộtlát liền no. Triệu Giới cầm bầu rượu nóng, rótmộtchén đưa tới trước mặt nàng: “Đây là rượu hoa quế,cônương cũng có thể uống, muội nếm thửđi”.

Triệu Giới quay đầu nhìn Ngụy La, tiểucônương vẫn đứng ở chỗ cũ,trênhài còn dính vài giọt máu bị bắn tung tóe tới, nàng ngẩng đầu, ánh mắt ướt nhẹp nhìn Triệu Giới.

Mỗi khi Tết nguyên tiêu tới, sông Hoài An đều vô cùng náo nhiệt,trênmặt hồ rất nhiều thuyền hoa vô cùng tinh mỹ đỗ lại, mỗi chiếc lại nối tiếpmộtchiếc thuyền khác, phần lớn là những kẻ có tiền có thế trong kinh thành tụ tập lại.trênthuyềnkhôngchỉ có thể ngắm trăng uống rượu, còn có mỹ nhân trợ hứng. Đối diện sông Hoài An chính là làng chơi nổi danh nhất Thịnh kinh thành, ngồitrênthuyền hoa còn có thể ngửi thấy mùi son phấn thơm, là chỗ tiêu khiển được các cậu ấm vô cùngyêuthích. Ngoại trừ nam nhân, cáccônương thế gia ngẫu nhiên cũng thích ngồitrênthuyền hoa du ngoạn, hoặc cười cườinóinói, hoặc đánh đàn làm thơ, có lẽ còn có thể ngẫu nhiên gặp được tình lang, cũng làmộtcâu chuyện được người ta ca ngợi.

Sau đó, Ngụy La mới biết, người nàykhôngthích ăn rau cần.

Xem náo nhiệt bên bờ sông cũng có mấycônương, họ nhìnmộtmàn này đều hâm mộ tới đỏ mắt. Lúc này mới nhớ ra, cho dù Tĩnh Vương tàn bạo, tàn sát bừa bãithìthế nào? Chỉ cần đối với mình tốt là được, huống gì con người sắt đá biến thành người dịu dàng ôn hòa,khôngphải càng làm người khác vô cùng hâm mộ sao? Đáng tiếc bọn họkhôngcó phúc phận kia, lòng Tĩnh Vương đều ở hếttrênngười Tĩnh Vương Phi rồi.

Triệu Giới nhìn nhìn nàng, chẳng biết tại sao Ngụy La lại phân biệtrõvài phần bất đắc dĩ và sủng ái.hắnnói: “Muội muốn chơi cái gì?”

Triệu Giới suy nghĩmộtchút, sau đóhắnbiếtrõtình cảnh của nàng, cảm thấy tiểu nha đầu này sống cũngkhôngdễ dàng gì, động lòng trắcẩn, về sau, mỗi khihắnnhìn thấy nàng, nàng đều khiếnhắnsinh ra vài phần hứng thú. Triệu Giới ôm lấy hai tay nàng, cườinói: “khôngphải mỗi ngày buổi tối ta đều dạy dỗ muội sao?”

GiọngnóiTriệu Giới từ đỉnh đầu nàng vang lên: “A La, muội thíchkhông?”

Bên bờ sông Hoài An cóthậtnhiều người xem hoa đăng, chỉ biết cả con sông đều bị người ta bao hết, lạikhôngbiết là ai, cho tới khi có ngườinói: “Là thuyền của Phủ Tĩnh Vương!”

Trước mặt làmộtchiếc thuyền hoa xa hoa, Ngụy La nhìn nhìn, so với thuyền hoa xung quanhthìlớn hơn,khôngchỉ như thế, thuyền này còn được trang trí có chút hoa lệ, thân thuyền dán phù điêu chạm trỗ hoa văn hình mây cát tường, nhìn thậm chí còn có thể nhìn thấy bài trí bên trong xuyên qua ô cửa sổ vuông, quả nhiên tinh xảo linh lung, tinh tế tỉ mỉ. Ngụy La được Triệu Giới đỡ tayđivào thuyền hoa, nàng nhìn quanh bốn phía, bỗng nhiên quay đầu hỏi: “Có phải là vì thế này nên chàng bảo thiếp ra ngoàikhông?”

Đuôi lông mày Triệu Giới khẽ nhếch lên: “Muộinóixem?”

“Đèn cũng do chàng làm?” Nàng giơ đèn hoa sen trong tay lên.

Triệu Giới cườinhẹ, ôm eo nàng: “Thích là tốt rồi, cũngkhônguổng công bổn vương lén lút làm đènmộttháng”.

Bờ bên kia từ từhiệnlên vô số đèn Khổng Minhnhỏ, từng cái từng cái bay lênkhôngtrung, như màn đêm đầy sao, sáng rực lấp lánh. Ngụy La đếm đếm, ít nhất cũngtrêndưới trăm cái. Theo từng cái đèn Khổng Minh được thả lên còn có vô số hoa đăng, theo nước chảy bồng bềnh lại gần chỗ họ, từ xa tới gần, sông Hoài An giống như biến thành bầu trời sao, chở ngàn vạn ngôi sao, chậm rãi tới trước mặt Ngụy La.

Chương 150: Sông Hoài An giống như biến thành bầu trời sao, chở ngàn vạn ngôi sao, chậm rãi tới trước mặt Ngụy La

Ngụy La và Triệu Giới băng qua ngã tư đường, dừng lại trước hồ nước lớn nhất Thịnh kinh thành - bờ sông Hoài An.

Triệu Giớinói: “Đều là ta làm”.

Ngụy La bán tín bán nghi nhìnhắnmộtcái, có chútkhôngxác định được lờihắnnóilàthậthay là giả. Cái kiarõràng có phản ứng,hắnthậtsựmuốn ra ngoài sa o? Ngụy La đứng dậy khỏi ngườihắn, thuận thế nằm sấp lên gối dựa cạnh giường, đầu cong cong, đôi mắt to sáng ngời lộ ra,nói: “Muộikhôngmuốn ra ngoài, bên ngoài chẳng có gì hay. Hàng năm đều là đoán đố đèn, thả hoa đăng, muội chán rồi”.

Triệu Giới: Xin Lỗi?? Bản vươngđangcùng nàng dâunhỏân ái, các ngươi còn dám tới quấy rầy, tất cả đều đemđilột da cho ta!

Lúc thuyền hoa cập bờ, Ngụy La vịn vào lan can khắc hoa lan ở đầu thuyền, dựa vào lồng ngực Triệu Giới. Bọn họđangnóichuyện,trênmặt nước bỗng nhiên cómộtbóng đen nhảy lên, giơ kiếm đâm tới chỗ bọn họ!

Ngụy La nhớ lại cảnh tượng lúc đó, cánh môi cong cong.

Lúc này Ngụy La mới nhớ tới, thời gian trước Triệu Giới thường xuyên ở thư phòng, cũngkhôngmuốn nàngđiqua đó chung vớihắn. Mặc dù nàng buồn bực, nhưng cũng vui vẻ tự tại, cũngkhôngnghĩ gì nhiều, ai biết đượchắnở trong phòng làm hoa đăng. Nàng ngẩng gương mặtnhỏnhắn lên, hỏi: “Sao takhôngbiết chàng còn có thể làm hoa đăng?”

Ngụy La nào biếthắncònnóilời th* t*c như vậy, trừng mắt liếchắnmộtcái, đẩy tayhắnra,nói: “Muội ra mũi thuyền ngắm cảnhmộtchút”.

Ngụy La nhìnhắnmộtcái: “Chàng có chủ ý gì?”

Ngụy La nhịnkhôngđược cườimộttiếng, xoay người nhìnhắn: “Vậy sao sau này chàngkhôngdạy dỗ ta?”

Ngụy Lanói: “Lúc mới từ thư phòng ra, muội ăn mấy khối quế hoa cao”.

Ngụy La quỳ gốitrêngiường, cầmmộtkhối bánh mềm hình bươm bướm cho vào miệng, chớp chớp mắt vui vẻ: “Mùi vịkhôngtệ”.

Triệu Giới đưa tay lauđivụng bánhtrênmiệng nàng, gò má tiểucônương phấn nộn,hắnlưu luyến s* s**ng vài cái: “Vậythìăn nhiềumộtchút”.

Ngụy La đột nhiên nhào lên, nhón chân ôm lấy cổ Triệu Giới, cọ cọtrênlồng ngựchắn: “Nhưng muội thích”.

rõràng là Ngụy La đùa giỡnhắn, nhưng lần nào người đỏ mặt cũng là nàng. Ngụy La đột nhiên rút tay về: “Đại ca ca muốn muội chơi thế nào?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Triệu Giớikhôngnóilời nào, như cười nhưkhôngnhìn nàng. Rất lâu sau,hắnnắm đầu ngón tay nàngnói: “Ngoan, trở về ta để nàng chơi”. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngụy La đứng lên, ngẩng đầu nhìnhắn: “Những thứ này là chàng làm?”

Mặt hồ có gió, đứng ở mũi thuyền có chút lạnh. Ngụy La ôm lấy cánh tay, chợt thấytrênvai bỗng nặng hơn, nàng quay đầu lại nhìn, Triệu Giới đứng bên cạnh nàng, cởi áo lông cừu đentrênngườihắnra khoác lên cho nàng. Nàng cũngkhôngkhách khí, kéo áo choàng bọc người lại, nhìn đèn đuốc sáng trưng ở ven hồ, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, chỉ chỉ phía trước,nói: “Đại ca ca mau nhìn, đó là cái gì?”

Ngụy La mím môi, chỉ nhìnkhôngnóivớihắnlời nào.

Tác giả có lời muốnnói:

Triệu Giớinóivới Chu Cảnh: “Đem người sống về thẩm tra”.

Triệu Giới gật gật đầu.

Chu Cảnh gật đầu, đem hắc y nhân còn chút hơi tàn kia dẫnđi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 150: Sông Hoài An giống như biến thành bầu trời sao, chở ngàn vạn ngôi sao, chậm rãi tới trước mặt Ngụy La