Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi
Phong Hà Du Nguyệt
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 152: Đốt lửa tự thiêu
Ngụy La nhớ tới vẻ ân cần nhiệt tình của Sùng Trinh Hoàng đế hôm đó, xem ra cũngkhôngphải làkhôngcó khả năng.
Ngụy La hạ quyết tâm, bò lên giường, nửa quỳtrênmép giường, trong đầu buồn bực cởi bỏ đai lưng của Triệu Giới.
Vài tướng sĩ mặc áo giápđisau nhìn thấymộtcảnh này,khôngaikhônghá to miệng. Bọn họ đềuđitheo Triệu Giới làm việc, quen thấy Triệu Giới sát phạt quả quyết, bộ dáng lãnh khốc vô tình, nhưng chưa từng nhìn thấyhắntỉ mỉ săn sóc ngươi nào như vậy. Nhìnmộtchútđi, cái tay ấm kia, phải biết là vừa rồi Triệu Giới vừa dùng nó bẻ gãy cổmộtphạm nhân đó.
Ánh mắt Triệu Giới sáng quắc nhìn nàng.
Ước chừng nửa canh giờ sau, quân đội bình định từ từ tiến vào cửa thành, dân chúng Thịnh kinh thành chào đón nồng nhiệt, mọi người đều đổ xô ra đường. Quân đội này bình định quân phản loạn ở Quảng Đông, cứu vớt dân chúng Quảng Đông,anhhùng lúc nào cũng dễ khiến người ta sùng kính, từ xưa tới nay đềukhôngngoại lệ.
Bây giờđãgiờ Hợi rồi, cònnóikhônglâu! Sắc mặt Triệu Giới trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Kim Lũ và Bạch Lam, khiến hai nha hoàn sợ run cả người.
Ngụy La nghĩ nàng trói tayhắnlại rồi, lát nữa cho dù nàng làm gì,hắncũngkhôngthể phản kháng. Nàng ngẩng gương mặtnhỏlên, bộ dáng tươi cười có chút đắc ý: “Vì saokhôngthể?khôngphải đại ca canóicái gì cũng nghe theo muội sao?”
Triệu Giớinói: “Hôm quakhôngphải nàng muốn chơi đùa ta sao? Hôm nay liền cho nàng cơ hội”.
Mắt phượng của Triệu Giới quét tới, khóe miệng còn ngậm ý cười.
Triệu Giới: “…”
“Dữu Trực!”Triệu Giớinói.
Ngụy La nghe được giọngnóicủahắn, đột nhiên quay đầu: “Chàng tắm xong rồi?”
Đúng lúc này nàng lại nghe được đối thoại của bọn họ.
Vì thế Triệu Giới vừa mở mắt, liền nhìn thấy tiểucônương nước mắt ròng ròng trốn tránhhắn, cái yếmnhỏrộng thùng thình còn khoáctrênngười, đầu vai và cổ có những dấu vết loang lổ, vừa nhìn liền biết bịhắnbắt nạtthậtthảm. Ánh mắt Triệu Giới trầm xuống, vươn tay ra, đem Ngụy La đè dưới thân, lại muốn mạnh mẽ bắt nạt nàngmộtlát.
Ngụy La gật gật đầu đồng ý, cũng chỉ có thể làm như vậy.
Cho tới khi xe ngựa quay đầuđixa,hắnmới phản ứng lại, vội vàng nhảy lên tuấn mã bên cạnh: “đi!”
Chờ lúc Ngụy La từ bên ngoàiđivào, Triệu Giớiđãnằmtrêngiường, xiêm ytrênngười vẫn còn chỉnh tề. Ngụy La để Kim Lũ và Bạch Lam ở lại bên ngoài phòng, tự mìnhđitới bên giường, nhìn Triệu Giới từtrênxuống dưới.
Quân độiđiđằng sau, Triệu Lưu Ly kéo tay Ngụy Lađira ngoài: “Bọn họ phải về quân doanh, chúng ta cũngđiqua”.
Hóa rađãcó người dẫn tù binh tới, là haicônương mặc đồ đơn giản, xem ra tên kiađãchuẩn bị sẵn rồi. Haicônương kia dù ăn vận đơn giản, nhưng xiêm y lại vô cùng sạchsẽ, tóc đen búi hai bên, bộ dáng dễ nhìn, xem ra mới chừng mười bốn mười lăm tuổi, bộ dáng trẻ trung. Chắc hẳn đoạn đường này nếmkhôngít hành hạ, nhìn thấy Dương Chẩnthìcó chút sợ hãi, nhu thuận gọimộttiếng: “Dương đại nhân”.
Triệu Giới ôm cả người và thảm vào trong lòng: “Ta sao có thể gặp chuyệnkhôngmay?”
Ngụy La biếtrõhắncó ý gì,hắnchờ nàng “Chơi đùa” vớihắncơ.
“Lần này bắt đượckhôngít tù binh, tất cả đều là công lao của Dương đại nhân”mộtngười trong đó a dua nịnh hót.
Tướng sĩ vừa rồi mới xách thích khách cũngđitới, ném tên thích khách nửa sống nửa c·h·ế·t kia quamộtbên,đangmuốn mở miệng lại thấy Ngụy La nhíu mày lui về sau.
Dương Chẩnđingang qua, lại giống như hai người có cảm ứng,hắnngẩng đầu nhìn lên lầu hai, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt Triệu Lưu Ly.
Ngụy La buồn cười liếc nhìn nàng: “Ngươi thế nhưng đừng khóc chứ”.
Ngụy La cũngkhôngđể ýhắncó cười haykhông, ngón tay v**t v* dọc theo gò máhắnđixuống, tới đôi môi mỏng, lại v**t v* khóe miệnghắn. s* s**ng trong chốc lát, ngón tay mảnh mai trắng nõn tách môihắnra,đivào miệnghắn,khôngsợ c·h·ế·t mà quấy rối trong đó.
Ở trong xe ngựa, khóe miệng cong lên vui vẻ của Triệu Lưu Ly dần dần hạ xuống.
Khách phòng ở Phỉ Thúy Lâu có tầm nhìn vô cùng tốt, quân đội trở vềđivào Thịnh kinh thành, đứng ở Phỉ Thúy lâu nhìn, có thể nhìn thấyrõtường tận.
nóithật, Triệu Lưu Lythậtsựmuốn khóc rồi.
Lần nào cũng vậy, bôi tường vi cao cho nàngthìtập trung bôiđi, tay kia cònkhôngthànhthật, dọc theo bắp chân nàng vòng lêntrên. Ngụy La bắt lấy tayhắn, quay đầu liếc nhìn giận hờnmộtcái: “Chàng làm gì đó?”
Ngụy La chớp mắt mấy cái, nhớ tới quảthậtcó chuyện như vậy.
Triệu Giới đưa khănnhỏcho Ngụy La: “Nàng lau giúp ta”.
Trong lòng Triệu Giới vừa bất đắc dĩ, lại vừa xúc động,hắntựa trán vào trán nàng: “Takhôngcó việc gì, A La, ta còn muốn trở về gặp nàng”.
Nam nhân hàng năm ở trong quân doanh,nóichuyện đềukhôngchút kiêng nể,nóimấy lời th* t*c đềukhôngchút ngại ngùng.
Triệu Lưu Lykhôngtiện lộ diện, chỉ nhấc lênmộtgóc rèm vải, muốn chờ tất cả mọi người sau khi rờiđi,sẽcho Dương Chẩnmộtsựkinh hỉ.
Cho tới khi Triệu Giới luyện võ xong trở lại phòng, Ngụy La cũngkhôngnóivớihắncâu nào.
Lúc nãy xe ngựa có nắp che tinh xảo này dừng lại trước cửa quân doanh, buông rèm, Dương Chẩn cùng những người khác đều cho rằng là gia quyến của vị tướng sĩ nào đó nênkhôngđể ý.khôngnghĩ tới lúc vén rèm lên, bên trong đúng là người màhắnngày nhớ đêm mong.
Nàng nhịnthậtlâu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Triệu Giớikhôngnghe nàng, chỉ cườinói: “Nàngthậtyếu ớt”.
Ngụy Lakhôngphục, má phồng lên: “Ai kêu chàngkhôngvề nhà? Thiếp đợithậtlâu, còn sợ chàng xảy ra chuyệnkhôngmay”.
Ngụy La đá đá thắt lưnghắn: “Trước lau khô tócđiđã, chốc nữasẽcảm lạnh”.
Dân chúng đứng hoan nghênh chật kín từ đường vào cho tới trong hẻm, xa xađãnhìn thấy Dương Chẩn cưỡitrênlưng ngựa.
Triệu Giới tắm rửa xong khiđirời khỏi tịnh phòng, Ngụy Lađangnằm sấptrênsạp mỹ nhân xem kỳ văn, hai cái chânnhỏcong lên, dưới váy trơn thêu những chuỗi ngọc lộ ra bắp chân trơn láng trắng hồng như ngó sen, trắng tới chói mắt. Kim Lũ cầm cao tường vi, chà xát trong lòng bàn tay rồi xoa lên đùi nàng. Gần đây thời tiết vô cùng hanh khô, datrênngười Ngụy La đều bị bong tróc, lúc này nàng mới dùng cánh hoa tường vi điều chếmộtloại thuốc, mỗi buổi tối xoamộtchút, ngày hôm sau làn da mới có thể trơn mềm, nhẵn nhụi.
Đáng thương cho xương sống, thắt lưng và chân còn đau của Ngụy La, cònkhôngthểkhôngchạy theo nàng ấyđikhắp nơi.
Triệu Giới cúi người cắn cổ ngọc của nàng, giọng khàn khànnói: “Bây giờ tới phiên ta chơi đùa với muội”.
Người đó lập tức đứng thẳng người: “Điện hạ!”
Lúc Ngụy La thay xong đồ để ra ngoài cũng vừa lúc Triệu Giới muốnđiThần Cơ doanh, hai người liền cùng nhau ra ngoài.trênđườngđiTriệu Giới đều đỡ eo Ngụy La, ngốc tử mới nhìnkhôngra là chuyện gì, Ngụy La đều phiền chếthắn,khôngngừng đẩy tayhắnra, đâykhôngphải là giấu đầu lòi đuôi sao! Nhưng nàng chịukhôngđược da mặt dày của Triệu Giới, kháng cự của nàng căn bảnkhôngcó hiệu quả.
Tên lính kiakhôngcó ý định buông tha chohắn, ngăn cản đườngđicủa Dương Chẩn: “Dương đại nhân, ngài chờmộtchút, ngài nhìnmộtchút xem…”
Ngụy Lanói: “Hôm nay Dương Chẩn về, thiếp đồng ý với Lưu Ly cùng nàng ấyđiPhỉ Thúy Lâu”.
Triệu Giới vỗnhẹnhẹlưng Ngụy La, ôm nàng lên xe ngựa, lại dặn dò mấy vị tướng sĩ khác: “Chuyện còn lại giao cho các ngươi xử lý, ngày mai bản vương lại tới”.hắnnhìn Dữu Trực rờiđi, híp mắt: “Còn nữa, chuyện lãnh binh huấn luyệnmộttháng tới đều giao cho Dữu Trực, gánh ba trăm cân chạy mười vòng quanh Thịnh kinh thành”.
Ngụy La nhìn chằm chằm mấy mảnh vải vụn kia, nàng còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấymộttrận trời đất quay cuồng, liền bị Triệu Giới áp dưới thân.
Mãi tới khi có người ở phía sau thúc giục: “Dương đại nhân, sao lạikhôngđitiếp?”
Mặt Triệu Giớikhôngchút thay đổi: “Lui xađi”.
…
Ngụy La gật gật đầu, cũngkhôngthànhthậtđược lâu, liềnnóithật: “Đại ca ca mau về tắm rửađi, chàngthậtthối”.
“Chàngrõràngnói…” Ngụy La hổn hển, nàng định đứng lên, eo chân như nhũn ra, lại lần nữa ngã ngồi trở lại. Khí thếđãthuamộtbậc rồi. Hơn nữa bọn nha hoàn đều ở đây, vài đôi mắt đều nhìn nàng, nàng cũngkhôngnênnóiước định của bọn họ ra. Mắt Ngụy La ửng đỏ, nửa ngày mớinóiramộtcâu: “Đêm nay chàng ngủ ở thư phòng”.
Triệu Lưu Lyđangchống cằm nhìn ngoài cửa sổ, quân đội còn chưađiqua sông đào hộ thành, nàng ấyđãkhôngchờ được rướn cổ lên nhìn.
Sau đó Ngụy La nâng hai tayhắnlên, đem hai cổ tayhắntrói ở đầu giường bằng gỗ hoa lê, thắtmộtcái nút c·h·ế·t.
thậtkhôngbiết phần tư thái này, rơi vào mắt người khác lại thân mật như vậy.
Sau Phỉ Thúy Lâu cómộtchiếc xe ngựa, đúng là Triệu Giới an bài cho Ngụy La. Hai người ngồi lên xe ngựađiquân doanh, bởi vì họ ăn mặc quárõràng, trong quân doanh đều là hán tử th* t*c, hai người bọn họkhôngtiệnđivào, chỉ có thể đợi ở cửa.
Ngụy La ngồi dậy, cũngkhôngcảm thấy xấu hổ, nghiêm túc chăm chỉ giúphắnlau khô tóc, lại dùng lược bí chải quamộtlần, thấy ổn mới thôi.
Dương Chẩn ra ngoàimộtchuyến, nhưng tính tình và khả năng ănnóicũng vẫn như cũ,khôngcó nhiều thay đổi, chỉ là máu tươiđãluyện chohắnmộtchút bền bỉ.hắnnghe vậy chỉnói: “khôngcó mọi người phối hợp, chỉ dựa vào mình ta sao có thể chiến thắng”.
Lúc này Triệu Giới vẫn còn vô cùng thong dong.
Chương 152: Đốt lửa tự thiêu
Trong mắt Triệu Giới lộ ra chút kinh ngạc,hắnnghĩ gì đó, híp mắt lại: “A La, muội nhất định phải chơi đùa như vậy?”
Sĩ quan kia cho rằng Dương Chẩn nhìn quen các quý nữ xinh đẹp diễm lệ, nhìn lại hai tiểucônương non nớt nhát gan này nhất địnhsẽcó hứng thú.khôngngờ tới Dương Chẩn nhíu mày, mở miệng gọi: “Chu đại nhân”.
Triệu Giới cắn lên ngón tay nàngmộtcái, đôi mắt sáng như đuốc
Ngụy La biếtrõhắnnghĩ gì, giải thích: “khôngtrách họ được, là thiếp khăng khăng muốn tới, chàng đừng giận”.
Trước kia lúc bọn họ thân mật, đều là Triệu Giới chiếm chủ đạo,hắnxoay nàng thành tư thế gì, nàng liền theo tư thế đó, còn nghênh đónhắn. Có chút tư thế quảthậtkhiến Ngụy La vô cùng mắc cỡ, nhưng Triệu Giới lại vô cùng thích. Triệu Giới cho dù về thời gian hay sức lực đều khiến Ngụy Lakhôngchịu nổi, nàng cũng oán hậnhắnrất nhiều lần,hắnnóingoài miệng rất dễ nghe, dỗ nàng như lọt vào sương mù, sau đó vẫn làkhôngbiết hối cải. (đọc tại Qidian-VP.com)
Triệu Giới cầm tay nàng, ngậm lấy đầu ngón tay nàng: “đichỗ nào?”
hắnlập được chiến công hàng đầu, bắt giữ thủ lĩnh quân phản loạn, từ chức tước nhonhỏbay lên thành tổng binh chính nhị phẩm. Chỉ mấy tháng ngắn ngủi,hắnnhư thay đổi thànhmộtgương mặt khác. Đen, gầy, nhưng lại trở nên thành thục, cả người tản mát ra bộ dáng oai hùng, khí thế hiên ngang. Dương Chẩn mặc áo giáp bạc cưỡi ngựa hoa,điqua Phỉ Thúy Lâu.
Bọn họ chưa từng nghe Triệu Giới nhắc tới tiểu vương phi của mình, ngược lại nghe được vài câu từ miệng người khác. NghenóiTĩnh Vương vô cùng sủng ái vị tiểu vương phi kia, hậnkhôngthể đem núi vàng núi bạc dời tới trước mặt nàng, còn tự mình làm hoa đăng thảtrênsông Hoài An. Đương nhiên, những lời này chỉ là tin vỉa hè, bọn họ chưa được tận mắt nhìn thấy, cũngkhôngtin được. Nhưng hôm nay thấy rồi, ngược lại được mở rộng tầm mắt, hóa ra tin đồn bên ngoài nghe được làthật, cứ nhìn vẻ đau lòng nàyđi, đừngnóilà núi vàng núi bạc, cả mệnh cũng cam lòng chođiđấy.
mộtkhắc chung sau, cơn giận của Ngụy La còn chưa tiêu hết, nàng đưa tay ôm lấy cổhắn: “Đều tại chàng, hôm nay thiếp còn tính ra ngoài, bây giờ chàng bảo làm sao đây”. Nàng đứng lên cònkhôngnổi.
Lời này quá khiêu khích rồi.
Triệu Giới nắm tay nàng, đôi bàn taynhỏkia mãi mới ấm lên đượcmộtchút.hắnnói: “Vào trong xe ngựa rồinói”.
Đây là lớn chuyện rồi. Triệu Giới ý thức được tình thế nghiêm trọng, kêu Kim Lũ, Bạch Lam, Vân Oa, Ngọc Toa đềuđira ngoài, lại ôm Ngụy La tớitrênđùi, xoa eo cho nàng, dụ dỗmộthồi.
Triệu Giới gật đầu, đổmộtchút cao tường vi ra lòng bàn tay, chà xát, xoa lên bắp chân Ngụy La: “Ừ”. Bây giờhắnlàm những chuyện này rất thành thục, phảinóilà Ngụy La có đào tạo tốt.
Ngón tay Triệu Giới thô ráp, đặttrênbắt chân non mịn của Ngụy La, ma sát tới khiến nàng có chút đau: “Này, vẫn lànóiKim Lũ làmđi,trêntay chàng có vết chai, làm đau thiếp”.
Dương Chẩnnói: “khôngcần, ta còn có việc, tạm thờiđitrước”.
*** *** ***
Triệu Lưu Ly tỏ vẻ đương nhiênnói: “Gần đây mẫu hậu bị Phụ hoàng quấn lấy,khôngthoát thân được, cho nênkhôngquản được ta”.
Ngụy La trừng mắt nhìnhắn: “Thiếpđithay đồ”.
Sáng hôm sau, Ngụy La cảm thấy eo mình muốn gảy rồi.
Ngụy La bị gió thổi lạnh, nàng vừa ngồi vào trong xe ngựa liền hắt xì ba cái. Xiêm y Triệu Giới dính máu người khác,khôngthể cởi xuống khoác cho nàng,hắnliền dùng chăn trong xe quấn chặt nàng, ngón trỏ duỗi ra cốc lên ót nàng: “A La ngốc, lần saukhôngđược phép tới chỗ thế này nữa”. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc Ngụy La tới nhã gian của Phỉ Thúy Lâu, Triệu Lưu Lyđãchờ từ lâu.
Dữu Trực từ trong tầm mắt mọi người, kéo phạm nhân yên lặng rờiđi. Vết máu kéo theothậtdài, lúc nãy Ngụy La đứng xa,khôngthấyrõ, bây giờ Dữu Trực kéo người phạm nhân kia tới trước, Ngụy La có chút chịukhôngnỗi. Nàng nắm lấy tay Triệu Giới, nghiêng đầu nôn ọe hai tiếng.
Triệu Giới trầm ngâmnói: “Để ta sắp xếp xe ngựa, đưa nàng qua đó”. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dương Chẩn đột nhiên chấn động, ngay cả ngựa cũngkhôngcưỡi, yên lặng dừng tại chỗ.
Triệu Giới bật cười: “Ta lừa nàng thế nào?”
Ngụy La hỏi: “Sao Hoàng hậu nương nương cho phép ngươi ra ngoài?”
Vài vị tướng sĩ tiến lên chào hỏi, người nào cũng tỏ vẻ cung kínhnói: “Tham kiến Tĩnh Vương Phi”.
*** *** ***
Lời còn chưa dứt,thìở xe ngựa đối diện đột nhiên bị người ta vén rèm vải lên, gương mặt trắng ngầnnhỏnhắnhiệnra. Triệu Lưu Ly tức giậnnóivới phu xe: “Hồi cung!”
Hậu quả của việc nhóm lửa chính là bị lửa đốt tới người, còn là ngọn lửa hừng hực, thiếu chút nữa đốt nàng thành tro bụi. Triệu Giới quảthậtquá phận,rõràngnóitốt lắm, để nàng chơi đùa, đến cuối cùnghắnlại muốn làm nàng thế nàothìlàm thế đó! Ngụy La xoa xoa thắt lưng, tức giận lăn lộntrêngiường, chỉ muốn cách con sói đói kiathậtxa, cũngkhôngtin tưởng lờihắnnóinữa.
Nghe Ngụy Lanóivậy, Triệu Giới mới pháthiệnngón tay nàng lạnh buốt, cũngkhôngbiếtđãđứng ngoài này bao lâu rồi. Triệu Giớikhôngnghĩ nhiều nữa, cầm lấy taynhỏcủa nàng, hỏi: “Đến đây từ lúc nào”.
Người nọ vỗ mông ngựa vỗ lên tới đùi ngựa, cũngkhôngnổi giận, chắc làđãhiểu được tính tình dầu muối đềukhôngchịu của Dương Chẩn. “Lần này trong số tù binh có vài tiểu mỹ nhân của Quảng Đông. Đại nhân ở phía nam mấy tháng hẳn cũng thấy được,cônương chỗ đó đều xinh xắn lanh lợi, mấy người này toàn là cực phẩm, da trắng tướng mạo xinh đẹp, trước lồi sau vểnh. Nếu đại nhân thích, thuộc hạ đưa cho người nếm thử tươi mới”.
Trong lòng vài vị tướng sĩ vô cùng đồng tình với Dữu Trực, ngoài miệng lạinói: “Thuộc hạ tuân mệnh, Vương giađithong thả”.
Dương Chẩn hoàn hồn, nhìnthậtlâutrênlầumộtlát, lúc này mới đánh ngựa tiếp tụcđivề phía trước.
Sớm tinh mơ hôm nay, hạ nhân trong Phủ Tĩnh Vương đều biết tối hôm qua vương phi được Tĩnh Vươngyêuthươngthậtnhiều.
Triệu Giới cúi đầu buồn cười.
Sau đó, Ngụy La liền thấy cổ tayhắndùng sứcmộtchút, dễ dàng khiến sợi dây lụa đứt làm hai.
Ngụy La nghiêng đầu suy nghĩmộtlát: “Giờ Tuấtthìphải, cũngkhôngbao lâu!”
Ngụy Lanói: “Hôm qua ở sông Hoài An có người muốn ám sát chàng, ai biết hôm nay lại có mai phục ở đâukhông?”
Ngụy La đem trâm hoa bướm quấn tơ vàng ném lên bàn trang điểm, xoay người trừnghắn: “Tên đại lừa gạt!”
Triệu Giới nhướng mày: “A, Vương phi còn muốn chuẩn bị gì sao?”
Edit: tart_trung
Beta: gaubokki (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngụy La giả bộ trấn địnhđisúc miệng,nói: “Chàng vào phòng chờ thiếp”.
Nửa canh giờ sau, Dương Chẩn cùng vài vị quan quân từ trong Quân doanhđira.
Triệu Lưu Ly nắm chặt tay Ngụy La, tròng mắt cũngkhôngchuyển: “A La, ta nhìn thấy Dương Chẩn ca ca…”
Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chỉ mới ba thángkhônggặp, nhưng lại giống nhưđãqua ba năm vậy.
Ngồi lên xe ngựa rồi, Ngụy La mới cảm thấy dễ chịu hơnmộtchút”.
Chờ Ngụy La tắm rửa xong rồi, ngồi trước gương đồng chải đầu, Triệu Giới nhận lược bí trong tay Kim Lũ, giúp nàng chải đầu,khôngquênnhỏgiọng hỏi: “Chơi có vuikhông?”
Triệu Giới khoác đồ ngủ màu xanh sẫm, vén tóc ướt ra phía sau lưng,đilên nhận cao tường vi trong tay Kim Lũ: “Để ta”.
Dùng xong cơm tối, Triệu Giới kêu nha hoàn lui xuống, chống cằm mỉm cười nhìn Ngụy La.
Nếu để Ngụy La khống chế toàn cục, trải nghiệm này quảthậtmới mẻ.
Dương Chẩn nghe tiếng nhìn lại, cứng đờ người, kinh ngạc nhìn người kia quayđi, trong lúc nhất thời còn cho rằng bản thân nhìn lầm.
Ngụy La kinh ngạc mở to mắt.
…
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.