Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi
Phong Hà Du Nguyệt
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 168: Đại kết cục (hạ)
Beta: gaubokki (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi Trần Hoàng hậu rờiđi, Sùng Trinh Hoàng đế ngồi yênmộtlúc lâu ở Ngự thư phòng, cả người như bị thời gian cuốnđi. Lúc Trữ công công vào đưa trà nước nhìn thấy cảnh này liền bị hù dọakhôngnhẹ, đặt ấm trànhỏxuống kêu: “Bệ hạ, bệ hạ?”
Triệu Giớiđivào trong, nàng liên giơ ngón tay để lên môi,nhẹnhàng “Xuỵt”mộttiếng: “Chàngnhỏtiếngmộtchút, dưa hấunhỏvừa mới ngủ”.
Chớp mắt tiếp theo, Triệu Giới xoay người áp đảo nàng, đoạt lại quyền chủ động, ở trong miệng nàng mà công thành đoạt đất.
Trần Hoàng hậu chắc hẳnđãhạ quyết tâm,khôngnhanhkhôngchậmnói: “Thần thiếp muốn chuyển vào ở Thiện An tự, để tóc tu hành, khẩn cầu Bệ hạ đồng ý”.
“Vì sao làm như vậy?” Sùng Trinh Hoàng đế nhìn bà, câu hỏi nghẹn ở trong lòng hồi lâu cuối cùng cũngnóira: “Nàngthậtsựtuyệt vọng với trẫm như vậy sao?”
Mấy ngày này Trần Hoàng hậu sang thăm nàngmộthai lần, kêu nàng cứ thanh thản ổn định mà ở cữ. Tâm tình Trần Hoàng hậu gần đâykhôngtốt, chỉnóivài câu liền kêu cung nữ ôm Triệu Hi tới. Chỉ có lúc nhìn thấy Triệu Hi,trênmặt Trần Hoàng hậu mới có chút tươi cười.
Dưỡng tâm điện là tẩm cung của Hoàng đế, Trần Hoàng hậu ở đóthậtra cũngkhôngcó gìkhôngổn, chỉ sợ Sùng Trinh Hoàng đế cầu cònkhôngđược nha.
Trần Hoàng hậu lẳng lặng đứng ở dưới chờ ông gật đầu.
Triệu Giới có chút ghen tị.
Trữ công côngnói: “Nô tài ở đây”.
Trần Hoàng hậu coi bé như tâm can máu thịt, bình thường đều đối đãi vô cùng tốt. Cũng đúng thôi, bà trông mong nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể ôm được tôn tử, có thểkhôngthương sao?
Triệu Chỉ Khanh vì cứu hoàng hậu nên bị thương, nghỉ dưỡng mấy ngày, thương thế cũng tốt hơn. Sau đó, ôngkhôngnhắc lại chuyện này, Trần Hoàng hậu cũng ngậm miệngkhôngnói, hai người đều rất ăn ýkhôngbàn tới, giống như chuyện này chưa từng xảy ra vậy. Triệu Chỉ Khanh biếtrõbản thânđanglừa mình dối người, nhưng vẫnkhôngdám mở miệng, sợnóirõrồi, ngay cả chút hòa bình ngoài mặt này cũngkhôngthể duy trì được.
Ngự thư phòng chìm trong yên tĩnh, bên ngoàikhôngnghe được tiếng động gì. Trữ công công ôm phất trần đứng ngoài Trực Linh Môn, nhìn bầu trời xanh thẳmtrênTử Cấm Thành, thầm nghĩ nếu Hoàng hậu nương nương có thể hòa hảo với Hoàng thượngthìtốt rồi, mấy ngày nay nương nươngkhôngđể ý tới hoàng thượng, Bệ hạ cũng dùng bữa ít hơn.
Ngụy Lakhôngbiết nàng ấy, hẳn là cung nữ hầu hạ trong Điện Chiêu Dương. Nàng hỏi: “Giờ gì rồi?”
Triệu Giới đặt nàng vào thùng gỗ, lại hỏi: “Có cần ta giúp nàng c** q**nkhông?”
Mặt Ngụy La đỏ bừng, chậm rãi gật gật đầu.
Ngụy La vừa nhìn liền biếtrõnam nhân kia lòng dạ hẹp hòi. Nàng khoác tay Triệu Giới, ngẩng đầu nhìnhắn: “Vậy, làm sao chàng mớikhôngđem bé giao cho mẫu hậu? Dưa hấunhỏlà nhi tử của chúng ta, thiếp muốn tự mình nuôi”.
Triệu Hi chớp chớp hàng mi dài, nhìn Ngụy La, giống như nghe hiểu lời nàngnóimà nằm im.
Trần Hoàng hậu đứng trước đầu án bằng gỗ tử đàn, nhìn ngườiđangngồi ngay ngắntrênlong ỷ, ông mặc long bào hoàng đế màu tím bầm thêu rồng, bànói: “Thần thiếp có chuyện khẩn cầu Bệ hạ đồng ý”.
Đứa bé được mọi ngườiyêuthích như vậy, theo lýthìTriệu Giới phải vô cùng cao hứng mới đúng, nhưng tâm tìnhhắnlại chẳng thể nào tốt được. Đó là bởi vì từ khi có Triệu Hi, toàn bộsựchú ý của Ngụy La đều ởtrênngười quả dưa hấunhỏkia, căn bảnkhôngrảnh quan tâm tớihắn, có khi Triệu Giới đứng ở trước mặt nàng, cả nửa ngày nàng cũngkhôngnhìn thấyhắn, chỉ lo trêu chọc dưa hấunhỏ.
Ngụy La rất nhanh mặc tã cho béthậttốt, cúi đầu hôn lên trán đứanhỏ, tán dương: “thậtngoan”.
Ngụy La mới vừa sinh xong,khôngtiện di chuyển. Trần Hoàng hậu nguyện ý nhường Chiêu Dương Điện cho nàng ở cữ, có thể thấy bà rất thươngyêunàng. Ngụy Lanói: “Vậy mẫu hậu ở đâu?” Cũngkhôngthể bởi vì nàng mà khiến Hoàng hậu nương nươngkhôngcó chỗ để ở.
Ngụy La cảm thấy buồn cười, học bộ dáng Lương Ngọc Dung ôm đứanhỏ, vỗ vỗnhẹsau lưng nó, dỗ đứanhỏchìm vào giấc ngủ. Chỉ chốc lát sau tiểu hài tử liền ngủ mất, nhắm mắt lại, ngoan ngoãn mà co rút trong lòng Ngụy La, tuyệtkhôngkhóc rống.
Sùng Trinh Hoàng đế hoàn hồn, nhìn nhìn xung quanh, Trần Hoàng hậu sớmđãrờiđi. Ông thở dàimộthơi, giọng điệu bi thương: “Trữ công công”.
Đôi mắt đen của Triệu Giới lay động, nhìn Ngụy La chằm chằm.
Triệu Giớinói: “Ta thấy mẫu hậu cũng rất thích nó,khôngbằng để mẫu hậu chăm sócđi”.
Sùng Trinh Hoàng đế nhìn bà, có dự cảmkhôngđược tốt lắm, rất lâu sau mớinói: “Hoàng hậu cứnói”.
Sùng Trinh Hoàng đế nghẹn giọngnói: “Vãn Vãn… Trẫmkhôngmuốn ân chuẩn”. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cũng may cứu được Trần Hoàng hậu về,khôngtáng thân trong biển lửa như đời trước, ngay cả hài cốt cũng chẳng lưu lại.
Ngụy Lanhỏgiọngnói: “Thiếp muốn…”
Cả người Sùng Trinh Hoàng đế cứng đờ, tâm tình ông bởi vì lời này của Trần Hoàng hậu mà như rơi vào đáy cốc, lọt vào cơn sóng dữ.
Đầu lưỡi Ngụy La bịhắnm*t tới tê dại, đôi mắt ngập nước,nhẹnhàng th* d*c.
Rất lâu sau, Sùng Trinh Hoàng đế nắm chặt tấu chương trong tay, mở ra rồi lại đóng lại, giọngnóikhàn khàn, mang theo chút vô lực: “Vãn Vãn,thậtsựmộtcơ hội trẫm cũngkhôngcó sao?”
Dưa hấunhỏnằm trong tã lót màu đỏ thêu hoa sen, mới vừa uống sữa xong, lúc này còn chưa chìm vào giấc ngủ, mở to mắt nhìn quanh. Lúc cung nữ đặt bé vào lòng Ngụy La, Ngụy Lanhẹnhàng “a”mộttiếng, sao mới cómộtngày màđãkhôngcòn xấu như hôm trước nữa. Ngụy La dùngmộtngón taynhẹnhàng sờ lên má đứanhỏ,thậtmềm, thịt vù vù, đứa bénhỏnhư vậy hôm qua lại khiến nàng lăn qua lăn lại đến nghẹn.
Trần Hoàng hậu liễm mắtnói: “Đa tạ bệ hạ”.
Dưa hấunhỏchớp mắt mấy cái, tỉnh tỉnh mê mê nhìn nàngmộtlát, cái miệngnhỏnhắn mở ra, mũi nhíu nhíu lại, rồi ngápmộtcái. (đọc tại Qidian-VP.com)
Rất lâu sau, Triệu Giới buông Ngụy La ra, mặthắndán vào mặt nàng, vành tai và tóc mai chạm nhau,hắncúi đầunói: “Sau nàykhôngđược phép chỉ thương mình dưa hấunhỏ”.
Sau khimộtnhà ba người rờiđi, Điện Chiêu Dương thoáng chốc yên tĩnh hơn rất nhiều.
Cung nữ tiến lên đỡ nàng dậy, đặtmộtcái gối tựa lớn màu hồng viền vàng đỡ sau lưng nàng, lạinói: “Vương phí có đói bụngkhông? Ngài ăn trướcmộtchút gì nhé”.
Ngụy La dựa người vào ghế,khônglên tiếng.
Cho dù là thế, Sùng Trinh Hoàng đế vẫn quyết định g·i·ế·t cung nữ và thị vệ trông coi điện, coi như là xả giận.
Trần Hoàng hậu im lặngmộtlúc lâu,khôngcó lên tiếng.
Ngụy La gật gật đầu: “Ôm tới cho ta xem”. Từ sau khi đứanhỏsinh ra, nàng chỉ kịp nhìn nómộtchút, còn chưa kịp ngắm kỹ dáng vẻ dưa hấunhỏthế nào đâu. Tuy là đứanhỏxấu xímộtchút, nhưng cũng là nhi tử của nàng, nàngkhôngchê.
Trần Hoàng hậu ngẩn ra, gương mặt bỗng trở nên lạnh lẽo: “Vậy thần thiếp đành để tóc tu hành ở Điện Chiêu Dương, kính xin Bệ hạkhôngtrách tội”.
Ngụy La cắn môinói: “khôngcần”.nóixong liền đẩyhắnra ngoài.
Ngụy La ngồi ở đầu giường ôm hài tử, cúi đầu cẩn thận ngắm nhìn bộ dáng của dưa hấunhỏ, lại đưa tay sờ sờ hàng mi của nó, giống như tiểucônương có được món đồ chơi mới, có chútyêuthíchkhôngnỡ buông tay. Triệu Giới vừa thấymộtmàn này, bước chân dừng lạimộtchút, đứng ở sau tấm bình phong tám phiến bằng gỗ tử đàn vẽ chim khách đậutrêncành, lặng yên ngắm nhìn.hắnđứngmộtlát, Ngụy La vẫnkhôngpháthiệnrahắn, lại tiếp tục trêu chọc hài tử trong lòng, bên môi cong cong thành nụ cười ngọt ngào, bộ dáng dịu dàng đầy thỏa mãn kia, trước kia Triệu Giới chưa từng thấy qua.
“Nô tỳ tham kiến Tĩnh Vương điện hạ”.
Này. Ngụy La lúng túng xoa bóp đầu ngón tay, cuối cùng cũng biết nguyên nhânhắnchưng ra mặt thối như vậy. Nhưng nàng cũngkhôngphải muốn vắng vẻhắnnha, chỉ là tương đối thích dưa hấunhỏmà thôi… Có mẫu thân nào màkhôngthích nhi tử của mình chứ? Ngụy La cảm thấy nàng có chút oan ức, nhưng cũngkhôngbiểu lộ ra, bởi vì lúc này Triệu Giới còn cần nàng an ủi. Nàngnói: “Thiếpkhôngcó vắng vẻ chàng, chàng lớn hơn dưa hấunhỏnhiều, có thể tự chăm sóc mình, nhưng dưa hấunhỏkhôngnhư vậy, lúc nào cũng cần thiếp chăm sóc nó. Huống gì, cũngkhôngphải thiếp thích đứanhỏ, là vì đứanhỏnày là nhi tử của chúng ta, thiếp mới thích nó, lời này còn là do chàngnóiđó. Bây giờ chàngkhôngthích dưa hấunhỏsao? Ngay cảhắnmà chàng cũng ăn dấm chua?”
Ngụy La nhắm mắt lại, hạ quyết tâm xông vào miệnghắn, bởi vì nàng còn mang theo ý nịnh nọt, nụ hôn này vì thế cũng rất triền miên.
Cung nữ khuyênkhôngđược, đành khó xửđira ngoài, vừa định gọi ngườiđitruyền tin cho Tĩnh Vương. Nhưng nàng ta mới bước ra khỏi ngưỡng cửa, trước mặt liền cómộtngười mặc áo bào màu thiên thanh thêu hoa văn tối màuđivào, nàng ta ngẩng đầu, đúng là Tĩnh Vương Triệu Giới.
Ngụy La giương mắt vụng trộm dò xét Triệu Giớimộtcái, chỉ thấyhắnrũ mắt nhìn nàng, đôi mắt đen nhánhkhôngbiến sắc.
Năm ngày sau đó, Trần Hoàng hậu chủ động tới Ngự thư phòng tìm ông, khiến Sùng Trinh Hoàng đế có chút thụ sủng nhược kinh.
Triệu Giới gật đầu, nhận lấy nhi tử từ trong tay nàng, đưa cho cung nữ bên cạnh: “Ômhắnvề thiên điện”.hắnnhìn Ngụy La, mặc dù mặt nàng tràn đầy vẻ lo lắng, nhưng cũngkhôngnóigì thêm.hắnnói: “Mẫu hậukhôngbị thương, nhưng thân thể có chút suy yếu, thái ynóiđiều dưỡng thêm vài ngàythìkhôngsao rồi. Ngược lại là nàng, mấy ngày nay ở lại Điện Chiêu Dương dưỡng thân cho tốt, mấy ngày nữa chúng ta lại về Phủ Tĩnh Vương”.
Triệu Giới nhấc chânđivào trong điện,khôngphản ứng lại với cung nữ màđithẳng vào trong.
Triệu Giới ngồi ở đầu giường, liếc mắt nhìn tiểu tửđangngủ say, hỏi: “Nghe cung nữnóinàng tỉnh rồi nhưng vẫn chưa ăn gì? Sao lạikhôngăn? Ta kêu ngườiđiphòng bếp mang ít đồ lại đây, nàng ăn rồi nghỉmộtlát”.
Triệu Giới nhìn nàngkhôngnóilời nào, vẻ mặtkhôngtốt chút nào.
Ngụy La ngủ mê man suốtmộtngàymộtđêm.
mộtlúc lâu sau, tròng mắt nàng xoay tròn, có chút giống như muốnnóilại thôi, đầu ngón tay đụng vào bàn tay Triệu Giới, gãi gãi lòng bàn tayhắn.
*** *** ***
Sùng Trinh Hoàng đế đưa tay che mắt, dùng sứcđixuống dưới, đôi mắt hồng hồng, giọngnóikhàn khàn: “Được, trẫm đồng ý với nàng”.
Trần Hoàng hậu nhìn Triệu Chỉ Khanh rất lâu, mặtkhôngbiết sắc rút tay về: “Những lời này bệ hạnóiquá muộn rồi”. Bà vừanóilại giống nhưđangnhớ tới chuyện gì đó, đôi mắt có chút thất thần, lại có chút tiếc nuốinói: “Lúc trước ta nghe lời ngươinói, ngươi ở tẩm cung Ninh thị, người trong cung ai cũngnóingươi chuyên sủng Ninh thị, thậm chí đồng ý cho nàng ta tất cả đặc quyền. Lúc đó mệnh của Lưu Ly mới vừa cứu được về, ta muốn điều tra kỹ hung thủ, ngươi trách ta thần hồn nát thần tính, trông gà hóa cuốc. Bây giờ Ninh thị c·h·ế·t, ta cũngkhôngcòn sở cầu gì với Hoàng thượng, lời này vẫn mong Bệ hạ thu hồiđi. Bây giờ thần thiếp chỉ muốn yên tĩnh qua ngày, kính xin Bệ hạ ân chuẩn cho nguyện vọng duy nhất này của thần thiếp”.
Ngày tiếp theo, khi tỉnh lại, thân thể của nàngđãđược lau rửa sạch, xiêm y cũng đổi thànhmộtbộ đồ ngủ sạchsẽ. Tia nắng ban maiđanglấp ló ngoài cửa sổ, chân trời loáng thángmộtmàu xanh, nàng lại dường như nghe được thanhâmcung tỳđiquađilại. Ngụy La đảo tròn mắt, trong điện cómộtcung nữ mặc đồ màu hồng phấnđangđóng cửa lại, nghe thấy động tĩnh của nàngthìvội vàng hành lễnói: “Nương nương, ngài tỉnh rồi”.
Chương 168: Đại kết cục (hạ)
*** *** ***
Bà muốn thanh tĩnh, còn ôngthìsao? Sau này aisẽcùng ông vượt qua nửa đời sau tịch mịch dài dằng dặc.
Ngụy La ngẩng đầu, cuối cùng cũng pháthiệnrahắntới rồi.
Triệu Giớinói: “Cung nữ và Thị vệ ngoài Điện đều bị mẫu hậu làm cho tránhđi. Thị vệâmthầm bảo vệ dùkhôngbị bà pháthiện, nhưng lửa trong điện quá nhanh, đợi bọn họ pháthiệnrathìcũngđãquá chậm”.
Trần Hoàng hậu trầm mặcmộtlát, gật đầunói: “Phải”.
Mọi người ai cũng đều có việc gấp, huống hồ cả đêm nàng chưa từng rời giường. Triệu Giới biếtrõnàng muốn gì, lại cố ý giả bộ nhưkhôngbiết,nhẹnhàng a lênmộttiếng rồi hỏi: “Nàng muốn gì?”
Triệu Giới cuối cùng cũng thấy trêu đùa đủ rồi, cúi đầu cười cười, ôm nàng từtrêngiường xuống,đivề tịnh phòng đằng sau nội điện.
Thịt bồ câu non có tác dụng giúp miệng vết thương mau lành, nấu canh uốngsẽcàng có hiệu quả hơn. Ngụy La cũng muốn sớm dưỡng thân thể cho tốt, liền ngoan ngoãn uống canh. Uống canh xong lại ăn thêm vài món, tất cả đều do Triệu Giới đích thân đút cho nàng. Ngụy La ỷ vào mình là đại công thần, chẳng thấy thẹn chút nào, sau khi ăn xong liền thoải mái nằmtrêngiường,khôngdám động đậy, vừa động h* th*n liền đau.
Lúc này Ngụy La rũ mi, nàng còn chưa quen với chuyện thay tã lót, dưa hấunhỏcònkhôngthànhthật, lúcthìđá chân, lúcthìduỗi cánh tay,mộthồi lâu sau nàng vẫn chưa mặc được cho đứanhỏ. May là trong phòng có lò sưởi,khôngtới mức khiến bé bị lạnh.
Triệu Giới cắn cắn lỗ tai nàng,nói: “Cũng phải thương ta”.
Ngụy La trầm mặcmộtchút, chớp chớp mắt, sau đó bỗng “A” lênmộttiếng. Nàng nhớ tới trước khi nàng sinh, Sùng Trinh Hoàng đếkhôngmàng tính mạng chạy vào trong đám lửa,thậtkhiến Ngụy La có chút khiếp sợ. Hoàng đế đem tính mệnh của Hoàng hậu coi trọng hơn mệnh của ông, vậy rốt cuộc tình cảm của ông dành cho Trần Hoàng hậu đến bao nhiêu? Nếuđãtình thâm ý trọng như vậy, lúc trước vì sao còn ruồng bỏ Trần Hoàng hậu, độc sủng Ninh Quý phi? Cũngkhôngbiết Trần Hoàng hậu có chịu tha thứ haykhông. Ngụy La suy nghĩ rồi quyết địnhkhôngnghĩ lung tung nữa,nói: “Bảo Hòa Điện cháy thế nào rồi, có tra ra nguyên nhânkhông?”
Trần Hoàng hậu suy nghĩmộtchút,nói: “Bệ hạkhôngcầnnóinhư vậy. Bệ hạ cứu thần thiếp, thần thiếp vô cùng cảm kích. Nhưng trong cung nàyđãkhôngcòn gì, thần thiếp tiếp tục ở lại đây chỉ e còn phạm nhiều sai lầm hơn”. Bà ngẩng đầu, nhìn nam nhân đối diện, nhoángmộtcáiđãthậtnhiều năm, bộ dáng hai người càng lúc càng trở nên xa lạ,khôngcòn bóng dàng của ngày trước nữa. “Bệ hạkhôngcần bù đắp gì cả, chuyện năm đó cũngđãqua, ngài là đế vương, trách nhiệm nặng nề, tất nhiên phải gánh vác càng nhiều thứ hơn so với người thường, làm như vậy cũng là hợp tình hợp lý. Là vì lòng dạ thiếp hẹp hòi, thủy chungkhôngcở mở được mà thôi”.
Sùng Trinh Hoàng đếđangcầm tấu chương bỗng trở nên căng thẳng, yên lặng nhìn nàng.
Dưa hấunhỏnhìn theo ánh mắt nàng, mở cái miệngnhỏnhắn ra, i nha gọimộttiếng. Khó trách Triệu Giớinóibé lớn lên giống nàng, đôi mắt này so với Ngụy Lathậtgiống như cùngmộtkhuôn đúc ra, vừa đen vừa sáng, giống như đáy hồ trong suốt. Ngụy La v**t v* hàng mi của bé, lại sờ sờ mũi và miệng bé, càng nhìn càng thấy vui vẻ, hóa ra đây là cảm giác có đứanhỏcủa mình, bé ở trong bụng nàng chừng mười tháng đấy. Ngụy Lanói: “Dưa hấunhỏ, ta là nương của con, nhớ kỹ chưa?”
Lúc này, cung nữ bưng cái khay sơn son được khắc hình hoa hướng dươngđivào, để ởtrênbàn vuông khảm xà cừnhỏở trước giường. Triệu Giới bưng chén canh bồ câu non hầm linh chi lên, múcmộtmuỗng, thổi nguội, rồi đưa tới bên miệng Ngụy La: “Tới đây, uốngmộthớp”.
Mặt Triệu Giới càng ngày càng thối. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngụy La bịhắnnhìn tới phát run, chỉ còn kémkhôngkêu “Hảo ca ca” để van cầu. Cuối cùnghắncũng có chút động tĩnh, đưa tay, chỉ chỉ vào mặt mình, giọngnóitrầm thấp dễ nghe: “Hôn ta”.
Mới vừa có nhi tử,đãquên mất phu quân làhắnđây.
Trần Hoàng hậu rũ mắt, nhìn đầu án vểnh lên bằng gỗ tử đàn đằng trước Hoàng đế, giọngnóivững vàng: “Bệ hạ đồng ý sao?”
Ba ngày đầu Ngụy Lakhôngthể xuống giường, ăn uống đều ởtrêngiường, ngay cảđitiểu thay xiêm y cũng làmộttay Triệu Giới lo liệu. Mới đầu da mặt nàng còn mỏng, vô cùng thẹn thùng, bị Triệu Giới chế nhạo vài lời còn đỏ bừng cả mặt. Nhưnghiệntạithìchai lì rồi, Triệu Giớinóilời th* t*c trêu chọc nàng, nàng còn có thể lấy mắt hạnh ngập nước trừnghắn, hoặc là véo thịttrênhônghắn: “khôngchonói”.
Nếuthậtlà chuyệnđãqua, sao lạikhôngchịu đối mặt với ông? Nhất định muốn bỏđiThiện An Tự? Ôngkhôngđồng ý, tuyệtkhôngđồng ý.
Ngụy La lắc đầu: “Ôm hài tử tới trướcđã”.
Ngụ ý là Trần Hoàng hậumộtlòng muốn c·h·ế·t,mộtmình tìm mọi cách,khôngcó liên quan gì tới người khác.
Triệu Giớikhôngphản kháng, nghe lờiđira chờ ngoài bình phong.
Ngụy La thế nhưng cũngkhôngtức giận,nhẹnhàng điểm điểm cái mũinhỏcủa Triệu Hi,nói: “khôngđược nhúc nhích, cử động nữa nươngsẽtức giận”.
Ngụy La vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy mặt Triệu Giới dài ra,khôngkhỏi sững sốtnói: “Chàng sao vậy?”
Triệu Giới: "..."
Trần Hoàng hậumộtlần nữa lại về Điện Chiêu Dương. Sùng Trinh Hoàng đếkhôngcó lý do lưu bà lại, những ngày qua cùng bà ở chungmộtmái hiên, mặc dùkhôngnóichuyện nhiều, nhưng xem ra vẫn tốt hơn trước kia. Bây giờ Trần Hoàng hậu lại rờiđichẳng chút do dự, ông cảm thấy Dưỡng tâm điện to như vậythậtlà trống trải, có chútkhôngquen.
Ngụy La nhất thời trợn tròn hai mắt, vô thứcnói: “khôngđược”. Nhi tử của nàng, nàng thương cònkhôngkịp, sao lại cam lòng giao cho người khác chứ? (đọc tại Qidian-VP.com)
Sùng Trinh Hoàng đế nhắm mắt lạinói: “Trong lòng trẫm… quá khó chịu”.
Sùng Trinh Hoàng đếđira khỏi bàn, dừng trước mặt Trần Hoàng hậu, cách hai bước nhưng lại giống như cách cả chân trời góc biển.hắnhỏi lại: “Bảo Hòa Điện cháy, là nàng làm?”
Triệu Giới đứngmộtbên nhìn thấy vậy liền cười lạnh.
Hóa ra vừa rồi Triệu Giới nhìn thấy Ngụy La hôn Triệu Hi,hắnđể hết cả vào mắt. Ngụy La mím môi, lạikhôngthểkhônghônhắn, liền vô cùng thành ý mà ôm lấy cổhắn, cái miệngnhỏ“bẹp”mộttiếng hôn lên mặt Triệu Giới. Vì nịnh nọthắn, Ngụy La hôn hết gò máhắntới hàng mi dài khẽ run, cánh môi lại chuyển quatrênmôi Triệu Giới, duỗi lưỡi l**m l**m, cạy môihắnra.
Edit: tart_trung
Ngụy La bực mình đỏ mặt trừnghắn, cũngkhôngnóichuyện, cứ mặt đối mặt như vậy.
Ngụy La ôm békhôngnỡ rời tay. Lúc tiệc tàn, mọi người về Điện Chiêu Dương, Ngụy La tự mình tắm rửa cho Triệu Hi, đặt bé ởtrêngiường La Hán bằng gỗ tử đàn, tỉ mỉ mặc tã lót cho bé. Thân thể Ngụy La khôi phục khá tốt, có lẽ là vì mỗi ngày nàng đều xuống giườngđilại, eo thon rất nhanh liền gầyđi, cũngkhôngkhác mấy khi còn thiếu nữ chưa sinh con, nếukhôngphải dưa hấunhỏcó bảy tám phần giống nàng,thậtkhôngnhìn ra nàng là người mới sinh hài tử.
Triệu Giới rũ mắt, liếc nàngmộtcái. Hồi lâu sau mớinói: “Tự nàngnóiđi, nàng vắng vẻ ta bao lâu rồi?”
Mặt Triệu Giớikhôngchút thay đổi,trênđó viết mấy chữ sáng ngời: “Ta ghen tị”.
Ánh mắt Ngụy La cuối cùng cũng chịu dời khỏi dưa hấunhỏ, nhìn Triệu Giới: “Thiếpkhôngđói… Nghenóichàngđithăm mẫu hậu, sao rồi? Mẫu hậu có khỏekhông?”
Thiện an tự là chùa của hoàng thất, tọa lạc ở bên ngoài cung,khôngxa lắm, lộ trình tầmmộtkhắc chung. Chỉ có ngày lễ tết thắp hương bái Phật tần phi trong cung mới tới đó, bây giờ Trần Hoàng hậu lại chủ động đề nghị qua đó ở, hơn nữa còn để tóc tu hành. Sùng Trinh Hoàng đế ngây ngốcthậtlâu vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.
Cung nữ tò mò nhìn lâumộtchút, hôm qua tiểu thế tử bị nhũ mẫu ômđi, lúc đó khócmộttrận trôngthậtủy khuất đáng thương, sao vừa vào trong lòng Vương phi liềnkhôngkhóc? Chẳng lẽthậtsựlà có mẫu tử thần giao cách cảm sao? Cung nữ nhìnmộtlát, khuyên nhủ: “Vương phi, ngài mới tỉnh dậy,khôngnên quá sức. Để nô tỳ ôm tiểu thế tử về, ngài ănmộtchútđi?”
Sùng Trinh Hoàng đế lẳng lặng nhìn nàng, khổ sở cườimộttiếng: “Nàngkhôngtha thứ cho trẫm”.
Tới ngày đầy tháng của tiểu Triệu Hi, Sùng Trinh Hoàng đế bố trí tiệc đầy tháng ở trong cung, cũng mời rất nhiều văn võ bá quan trong triều, cảnh tượng có chút long trọng. Tiểu Triệu Hi còn chưa hiểu chuyện, chỉ biết dựa vào trong lòng Ngụy La, để Ngụy La ôm bé, ngẫu nhiên lại chớp mắt, le lưỡi, ngápmộtcái, vẻ mặt phong phúthậtthú vị.
mộttháng sau, Ngụy La và Triệu Giới chuyển ra khỏi Điện Chiêu Dương, mang theo tiểu Triệu Hi cùng trở về Phủ Tĩnh Vương.
Triệu Chỉ Khanh kìm lòngkhôngđậu cầm tay bà, giọngnóitrầm thấp mang theo chút cầu khẩn: “Vãn Vãn, trẫm biết mình sai rồi, lúc trước trẫmkhôngnên đối với nàng như vậy, càngkhôngnên chèn ép Trần gia. Đừng rời khỏi trẫm đượckhông? Trẫmsẽbù đắp cho nàng, sau này chỗ nào trẫm cũngkhôngđi,khôngcần hậu cung, chỉ cần mình nàng mà thôi. Sau khi ta thoái vị, chúng ta liềnđithăm thú đại giang nam bắc, nàngkhôngphảinóithích nhất là phong cảnh của Ngô Quận sao? Chúng ta có thể định cư ở đó, chỉ cần nàng vui vẻ, chúng ta có thể cả đờikhôngvề Thịnh kinh thành”.
Cuối cùng Ngụy La cũng phát giác ra chuyệnkhôngđúng, nàng để Triệu Hi lên giường La Hán, quỳ gối ngồi đối diện Triệu Giới: “Có phải chàngkhôngvuikhông?”
Ngụy La dịch dịch tã lót cho đứanhỏ,khôngbuông tay được,nói: “Ta ngắm nó thêmmộtlátđã”.
Cung nữnói: “Vừa qua giờ Mẹo”. Nàng ta đóng hết cửa sổ, trong điện vô cùng yên tĩnh, cung nữ thấy Ngụy La đưa mắt nhìn quanh, hiểu ra nàng muốn tìm gì, liền giải thích: “Tĩnh Vương điện hạ ở bên cạnh ngài cảmộtđêm, lúc nãy mới nhận được tin Hoàng hậu nương nươngđãtỉnh lại, nên qua đó thămmộtchút, hẳn là sắp về rồi. Tiểu thế tử ngủ ở thiên điện, bên cạnh có nhũ mẫu chăm sóc, nếu Vương phi muốn nhìn Tiểu thế tử, nô tỳ liền ôm tới”.
Cung nữkhôngdám làm trái lời nàng, đứng dậyđitới Thiên điện ôm hài tử lại.
Triệu Giới dừng lạimộtchút: “Ở Dưỡng Tâm điện”.
Triệu Giới mỉm cười, hỏi: “Sao rồi?”
Triệu Hi được nuôi hơn mười ngày, sớmđãkhôngcòn xấu nữa.khôngnhững thế, tiểu tử này bây giờ lộ ra ngũ quan xinh đẹp, mặt mày tinh xảo, làn da hồng hồng trắng nõn, giống nhưmộtkhối ngọc trong suốt óng ánh, khiến người ta vô cùngyêuthích. Triệu Hi thích cười, cũngkhôngsợ người lạ, nếu có người trêu chọc bé, tiếng cười “khanh khách” có thể truyềnđithậtxa, cung nhân từtrênxuống dưới, cho dù là cung nữ hay ma ma đều thích bé vô cùng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.