Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi

Phong Hà Du Nguyệt

Chương 168-2: Đại kết cục (hạ)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 168-2: Đại kết cục (hạ)


Ngụy Lakhôngnhúc nhích, từ ngoài cửa nhìn theo hướng bắc, tòa cung điện kia vô cùng yên tĩnh,khôngbiết tình hìnhhiệnnay thế nào.

Ngụy Lanói: “Tađihỏi thăm tình hình trong cung”.

Ngụy La liền ôm bé chơimộtlát. KHi Triệu Giới trở về liền thấy Ngụy La ngồitrênxích đu, trong lòng ôm nhi tử, tay nàng nắm lấy tay Triệu Hi, chậm chạp đong đưa.

Ngụy La cũngkhôngđivề, nàng nhìn thị vệ kia,nói: “Ngươinóicho ta biết, bây giờ Vương gia thế nào rồi?hắnđangở đâu?”

Cũng may tiểu tử rất nghe lời, ăn no liền tự mình chơi, ngẫu nhiên nhìn Ngụy Lamộtcái, đôi mắt to long lanh chớp chớp, trong miệngnóivài từ mà người kháckhôngnghe hiểu.

Ngụy La rũ mắt đối mặt với nhi tử, có lẽ vì chơi vui lắm, mắt tiểu hài tử cong lên cười vô cùng vui vẻ. Ngụy La bị niềm vui của bé lây qua, mắt hạnh cũng cong cong, cọ cọ mũinhỏcủa con. Hai gương mặt giống như nhau,mộtlớnmộtnhỏ, Triệu Giới đứng ở chỗkhôngxa nhìn nàng, khóe môi chẳng biếtđãcong lên thành nụ cười từ khi nào. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lần này Cửu Hoàng tử và Thụy Thân Vương đánh vào hoàng cung bức vua thoái vị, Thụy Thân Vương bị Triệu Giới chéms c·h·ế·t tại chỗ, Cửu hoàng tử cũng bị Triệu Giới nhốt vào thiên lao, bị biếm làm thứ dân, lưu vong hai ngàn dặm. Gia quyến của Thụy Thân Vương cũng phải chịu tội, namthìlưu vong, nữ bán làm nô tỳ. Thụy Thân Vương thế tử Triệu Giáctrênđường lưu vong bởi vìkhôngchịu được cực khổ, miễn cưỡng c·h·ế·t ở bên đường. Nghenóithế tử này thậm chí ngay cả c·h·ế·t rồi cũngkhôngcó bia mộ, bị người nhân tiện ném vào rừng hoang.

Điện vô song này bài trí có chút giống với Phủ Tĩnh Vương, tất cả đều trang trí theo sở thích của Ngụy La, sau điện cómộtvườn hoanhỏ, hoa trong đó là do Triệu Giới sai người tìm các giống loài trân quý về, bên cạnh vườn hoa cómộtbàn xích đu, cómộtgiàn nho trồng xung quanh, mùa hè vừa có thể hóng gió vừa có thể ngắt nho ăn. Ngụy La tất nhiên rất thích, ôm tiểu Triệu Hiđiquanhmộtvòng, hỏi: “Dưa hấunhỏ, con thíchkhông?”

Ngụy Lanói: “Trời lạnh quá. Thiếp mớiđira ngoàimộtchuyến, lấy ít tuyết hoa mai, sang năm có thể pha trà”. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cửu hoàng tử và Thụy Thân Vương cùng nhau làm phản! Hai người mang theo tất cả quân đội trong tay, từ Tuyên Võ Môn đánh vào hoàng cung, bức Sùng Trinh Hoàng đế thoái vị!

Nàng cònkhôngcó tính sổ vớihắnđâu.

Ngụy La đứng ở cửa Phủ Tĩnh Vương, nhìn ngườiđangcưỡi ngựa từ xa xa chạy tới.

Triệu Hi nghekhônghiểu lời nàng, chỉ muốn trống bỏi.

Lần này văn võ bá quan đều nhìn thấy Triệu Giới bình định mưu phản,khôngngười nào dám dị nghị. Sau khi thương thảo chọn ngày hoàng đạo, các quan viên bắt đầu thúc giục tân đế đăng cơ.

Ngụy La lấy ngón tay lauđinước mắttrênhàng mi bé, cườinói: “Nhìn coi con có chút tiền đồ nàokhông, ănkhôngđượcthìkhóc…”

Ngụy La nắm tay Triệu Giới, xoay người bước nhanh vào trong: “Chàngđitheo ta”.

mộtđêm này nàng cơ hồkhôngngủ được, vừa nhắm mắt liền thấy Triệu Giới tay cầm trường kiếm, ngồitrênlưng ngựa. Nàng sợ nhìn thấyhắnxảy ra chuyện ngoài ý muốn, cả đêm đều ngồi nhìn đỉnh giường, cho tới khi chân trời dần dần lộ ra màu trắng,mộtđêm này cuối cùng cũng quađi.

hắnkhôngminh bạch như vậy càng khiến nàng lo lắng hơn đó! Trong lòng Ngụy La oán giận, nhưng vừa nhìn thấyhắnkhônghao tổn gì lại thở phàonhẹnhõm,khôngkìm lòng được mà nhào vào trong ngựchắn.

Tiểu Triệu Hikhôngrõchuyện gì, nhưng cũngkhôngnháo, con ngươi đảomộtvòng, nhìn về phía sau lưng Ngụy La.

Thị vệ cũngkhôngdám làm tổn thương nàng, vội vàng rút kiếm ra, nhoángmộtcái muốn phi thân cản đường,khôngđể cho nàng ra khỏi phủ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngụy La lặng lẽ mở mắt, giữ vững tinh thầnnói: “Vì saokhôngvề? Chàng muốnđiđâu?”

Triệu Giới cầm tay Ngụy La, nhíu màynói: “Sao tay nàng lại lạnh như vậy?”

Hai tháng trước kể từ khi Trần Hoàng hậuđiThiện An Tự, Sùng Trinh Hoàng đế liền bệnhkhôngdậy nổi, thuốc và kim châm đều vô hiệu,mộtngườiđangyênđanglành đột nhiên ngã xuống, ngay cả chút dấu hiệu cũngkhôngcó. Thời gian này thái y thay nhau trị liệu cho Hoàng đế, nhưngkhôngcó chút tiến triển nào.hiệntạiđãhơn nửa tháng Hoàng đế chưa lâm triều nghe báo cáo và giải quyết công vụ, lệnh Triệu Giới thay ông giám quốc, thay ông xử lý chính vụ. Mấy ngày gần đây Triệu Giới bận rộn chính vụ, thườngđisớm về trễ, rất lâu rồi cũngkhôngcó hảo hảo mà bồi nàng.

Rất nhanh liền cómộtlối thoáthiệnra trước mặt Ngụy La, trong gió còn xen lẫn mùi máu tươi. Triệu Giới xoay người xuống ngựa,mộtthân mặc áo giáp sáng ngời, còn chưa kịp thay xiêm y, bội đao bên hông thậm chí vừa mới nãy còn chémmộtđầu người xuống, máu tươi nhuộm đầy. Triệu Giới nhìn Ngụy La, mắthắnlạnh lùng nhìn lướt qua thị vệ phía sau, rồi lại nhìn Ngụy La, giọngnóirõràng dịu dàng hơn: “Sao lại ra đây?khôngphảiđãnóinàng yên lành đợi trong phủ sao?”

Triệu Hi mở đôi tay bé ngắn ngủn ra, đối với xích đu kia y y nha nha, hiển nhiên vô cùng thích.

Triệu Giớikhôngcùng nàng tranh chấp mấy cái này, kêu người mang vào phòng thêm hai chậu than,hắnôm Ngụy La ngồitrêngiường, ôm lấy tay nàng cho ấm áp. Tay Triệu Giới vừa lớn vừa rộng, rắn chắc bao lấy tay Ngụy La, rất nhanh liền khiến tay nàng ấm lên.

Vẻ mặt thị vệkhôngthay đổi,nói: “Bẩm Vương phi, thuộc hạkhôngbiết. Chức trách của thuộc hạ là bảo vệ Vương phi an toàn”.

Ngụy La có chút buồn ngủ, chỉ ừmộttiếng.

Ngụy La lấy trống bỏi ra khỏi tay bé, lại lauđicái cằm đầy nước miếng của bé, nhíu mày: “Ai da, sao con lại tham ăn như vậy? Cái nàykhôngthể ăn, bẩn bẩn”. Nàng vừanóivừa cọ mũi Triệu Hi.

Kim Lũ và Bạch Lamkhôngngăn nàng được, đành phải cầm lấy áo choàng bằng lông hồ ly đội lên cho nàng, cùng nàng ra ngoài.khôngbiết sao bọn họ vừađitới cửa chính, liền bị hai thị vệ mặc áo vải màu xanh đen ngăn lại. Thị vệnói: “Tham kiến Vương phi. Vương gia có lệnh, bên ngoài nguy hiểm, Vương phi và tiểu thế tửkhôngthể ra ngoài vương phủ nửa bước, kinh xin Vương phi trở về”.

Hôm đó Ngụy La lấymộtcái trống bỏi, lắc lắc trước mặt dưa hấunhỏ, hai sợi dây đỏ buộc hai bên trống bỏikhôngngừng đập vào hai mặt trống mà phát raâmthanh “leng keng leng keng”. Đôi mắt đen lúng liếng của dưa hấunhỏnhìn theo chuyển động của trống bỏi,khôngngừng cười, đưa tay ra muốn bắt lấy trống bỏi Ngụy La cầm. Ngụy La dùng khăn lụa lauđinước miếng bên miệng bé,nói: “Nhìn xem, lại ch** n**c miếng. Dưa hấunhỏ, con có thấy bẩn haykhônghử?”

Bọn thị vệ đuổi theo,đichưa được mấy bướcđãchạm mặtmộtđội nhân mã, lập tức dừng bước chân.

Ngụy La mãi vẫn là người khiếnhắnthỏa mãn, loại cảm giác này cho dù leo lên ngôi vị Hoàng đế cũngkhôngsánh bằng.

Phủ Tĩnh Vương

Ngụy Lakhôngtrêu chọc bé quá lâu, rất nhanh liền đem trống bỏi bỏ vào tay bé. Tiểu Triệu Hi vui mừng nắm ở trong tay, tay bé quánhỏ,khôngnắm được, càngkhôngbiết chơi thế nào, phương thức duy nhất để biểu đạtsựyêuthích là - - bỏ vào miệng gặm. Chỉ chốc lát sau, cổ và mặt bé bị nước miếng thấm ướt nhẹp, bé còn vô tri vô giác, mắt to ngập nước nhìn Ngụy La, mở miệng kêu loạn oa oamộttrận.

Ngụy La lắc đầunóikhôngcó, lại thay Triệu Giới bỏ áo choàng bằng lông hồ ly xuống, hỏi: “Chàng vào cung sao? Thân thể Bệ hạ thế nào rồi?”

Ngụy La cho bé ăn xong, Tiểu Triệu Hi liền ngủ thiếpđi. Nàng ômhắnvề phòng cách vách, dỗhắnngủ say rồi mới rời khỏi phòng. Bạch Lam từ bên ngoàiđitới, vẻ mặt có chút cổ quái, chần chừnói: “Nương nương…”

Ngụy La mím môi, lại nhớ tới những lời hôm qua Triệu Giới dặn dò nàng. Nàng cho rằnghắnchỉ dặn dò bình thường thôi, dù sao Triệu Giới cũng chưanóigì, nhưng mà bây giờ xem ra, cũngkhôngđơn giản như nàng nghĩ. Rốt cuộc Triệu Giới muốn làm gì? Saokhôngnóicho nàng biết?hắncó gặp nguy hiểm gìkhông?

Nàngkhôngbiết được tình hình trong cung thế nào, chỉ có thểnóiBạch Lamđihỏi thămmộtchút, nhưng Vương phủ được thị vệ bảo hộ kínkhôngmộtkẽ hở, Bạch Lam ra ngoài quá nhiều lần liền bị thị vệ ở cửa ngăn lại.

Ngụy Lakhôngđưa cho bé, cố ý cầm ra xamộtchút, ở giữakhôngtrung là chuyển động, tiếng trống thùng thùng vang lên: “Con muốn sao?”

Nàng cắn cắn môi, trong nháy mắt liền hạ quyết tâm, đẩy thị vệ cầm kiếm ra hai bên,nói: “Tránh ra!”

Ngụy La ngẩng đầu, mỉm cười gật đầu: “Thích. Dưa hấunhỏcũng rất thích”. Sau đó nhớ tới chuyện gì, nàng hỏi: “khôngphải hôm nay chàng phải gặp bá quan văn võ sao, sao lại về sớm như vậy?”

Đến buổi trưa, Ngụy La ôm tiểu Triệu Hi ngồitrênhành lang, bên ngoài có chút lạnh. Ngụy La bao kín nhi tử, chỉ lộ ra đôi mắt đen láy.rõràng là buổi trưa, phía Bắc lại giống như bị lửa thiêu cháy, đám mây tảnđikhiến cả nửa bầu trời như đều biến thành màu đỏ.

Triệu Giới hơi lui ramộtchút, đẩy tóc đentrêngò má Ngụy La ra, lộ ra gương mặtnhỏnhắn trắng nõn oánh nhuận. Triệu Giới sờ lên gương mặt tinh tế của nàng, từ lông mày đến mũi, lại từ mũi đến miệng, mỗimộtchỗ đềukhôngnỡ buông tha, sờ sờ đủ rồi,hắnmớinhẹgiọngnói: “Chờ ta về”.

Kim Lũ và Bạch Lam thấy thế vội ngăn nàng lại: “Nương nương, ngài muốnđiđâu?”

Ngụy La hỏi: “Sao vậy?”

Triệu Giới ôm nàng chặt hơnmộtchút, giọngnóibình thản: “Hai ngày nay chính vụ có chút bận rộn, phụ hoàng còn chưa lành bệnh, ta phải ở trong cung xử lý chínhsự. Chờ xong hết những chuyện này, lại ở nhà cùng nàng và Hi nhi”.

Giọng điệu Triệu Giới bình thản: “khôngđược tốt lắm, hôm qua ngay cả giường cũngkhôngđứng dậy được”. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngụy Lanói: “Những chuyện này phải tự mình làm mới có ý nghĩa, người bên cạnh thay mặt làmkhôngcòn ý nghĩa nữa”.

Đến lúc này Ngụy La mới biết, hóa ra thời gian trước Sùng Trinh Hoàng đế bệnh nặng là giả, chỉ là muốn nhìn xem dã tâm của Triệu Chương và Thụy Thân Vương mà thôi.

Ngụy Lađanguống trà, nghe vậy liền suýt té, trà trong tay cũng nghiêng đổ. Nàng vô thức hỏi: “Triệu Giới đâu?”

Ngụy La suy nghĩmộtchút, lắc đầunói: “Ta tự làm, ngươi lui rađi”. (đọc tại Qidian-VP.com)

Từ lúc Triệu Hi sinh ra, số lần Ngụy La cho bé ăn có thể đếmtrênđầu ngón tay, đó là bởi vì sữa Ngụy Lakhôngnhiều lắm, phần lớn bị Triệu Giới ăn mất, nhi tử căn bảnkhônghưởng được bao nhiêu. Vừa lúc mấy ngày nay Triệu Giớikhôngthường về nhà, Ngụy La tích góp được chút sữa, liền đút cho tiểu Triệu Hi ăn. Tiểu tử quả nhiên đói bụng, mũi chúi vào ngực Ngụy La liền m*t,khôngkhóc cũngkhôngnháo, quả là ăn tới hăng say.

Ngụy La bĩu môi trách cứ: “Ainóichàngkhôngnóichuyệnrõràng! Chuyện lớn như vậy còn gạt thiếp!”

Ngụy La mím môi, trợn mắt nhìnhắn: “Làm hoàng đế rồi cònkhôngđứng đắn”.

Ngụy La chỉ có thể chờ đợi.

Ngụy La nhìnmộtlát, cảm thấy ở đây quá lạnh, liền ôm Triệu Hi trở vào phòng.

------------

Ngụy La mặc kệ, gắt gao ôm lấy eohắn, cách áo giáp cảm nhận nhiệt độ cơ thểhắn. Nàng nổi giận đùng đùngnói: “Lần tới nếu chàng còn như vậy, cả đời ta cũngkhôngtha thứ cho chàng”.

Bạch Lamđivào nhà với Ngụy La, kỳ quáinói: “Nô tỳ mới ra cửa mua đồ, trông thấy bên ngoài Vương phủ có rất nhiều thị vệ,khôngchỉ cửa chính mà ngay cả mấy cửa hông cũng có vài thị vệ. Ngàinóixem là có chuyện gì vậy? Gần đâykhôngphải trong kinh thành rất bình an sao?”

Beta: gaubokki​

Sau lần bức vua thoái vị này, Sùng Trinh Hoàng đế liền mượn cớ vì thân thể ốm đau, đem ngôi vị Hoàng đế truyền cho Triệu Giới.

Chương 168-2: Đại kết cục (hạ)

Ngụy La pháthiệnra tiểu hài tử thay đổithậtsựrất nhanh, chỉ mới có ba tháng ngắn ngủ, tiểu Triệu Hiđãkhôngcòn là tiểu hầu tử nhiều nếp nhăn nữa, mà biến thành bé con phấn điêu ngọc trác. Mỗi ngày Ngụy La bỏ ra nửa ngày chơi với bé, tiểu tử thích Ngụy La nhất, vừa thấy nàng liền cười khanh khách, duỗi tay chân ngắn ngủn ra muốn Ngụy La ôm. Ngụy La nhìn thấy tâm đều mền nhũn, tiểu gia hỏa nàykhônggiống Triệu Giới, cũngkhônggiống tính tình của nàng trước đây, thích cười, thích dính người, còn có chút nghịch ngợm. Ngụy La suy nghĩmộtchút, như vậy cũng tốt, tính tình Triệu Giới rất cổ quái, nhi tử giốnghắnchưa chắcđãtốt.

Nửa ngày còn lại… tất nhiên là muốn chăm sóc đại nam nhân nào đó.

Triệu Giới bất đắc dĩ bật cười, yên lặng nhìn đỉnh đầu nàng: “Được, sau này có chuyện gì ta cũngnóivới nàng”.

*** *** ***​

Khó có khi Triệu Giới dùng bữa tối ở nhà. Sau khi ăn xong, nhũ mẫu ôm tiểu Triệu Hi về phòng ngủ, Triệu Giới cùng Ngụy La rửa mặt, nằmtrêngiường bằng gỗ lim khắc hoa văn mây cuộn. Triệu Giới vòng tay, lồng ngực dán sau lưng Ngụy La, cằm đặttrênvai nàng, thấp giọngnói: “A La”.

Triệu Giới dừng trước mặt nàng, cúi người,nhẹnhàng đụng lên trán nàng,nói: “Ta về với thê tử”.

Ngụy Lakhôngyên lòng ngồimộtlát, lạiđivòng tới vòng lui quanh phòng, ngẩng đầu nhìn lên, trời còn chưa tối.

Triệu Giới trầm mặcmộtlát, suy nghĩ lúc lâu mớinói: “Có thể ngày mai takhôngvề, nàng và Hi nhi đợi trong Vương phủ, đừngđira ngoài”.

Cảm xúc Triệu Giới dâng trào, cúi đầu hôn l*n đ*nh đầu Ngụy La: “Được, sau này nhất định hảo hảo bên cạnh nàng”.

Mùa xuân lại tới nữa, chim yến về, hoa xuân đua nở

Mãi tới chạng vạng, Bạch Lam lạiđira ngoàimộtchuyến, mang về tin tức khiến người nghe kinh hãi.

Tiểu tử nàymộtkhắc trước còn tốt, nháy mắt tiếp theo đột nhiên khóc lên, dỗ thế nào cũngkhôngđược, cầm lấy tà áo Ngụy La khóc thương tâm gần c·h·ế·t, khiến Ngụy La vô cùng đau lòng, Nhũ mẫu ởmộtbênnói: “Chắc hẳn tiểu thế tử đói bụng, để nô tỳ đút ngài ấy”.

Tiểu tử ô ô hai tiếng, tiếp tục ăn sữa.

Bạch Lamnói: “NghenóiTĩnh Vương điện hạ trấn thủ ở Hàm Nguyên Điện, nô tỳ cũngkhôngrõtình huống cụ thể”.nóixong, nàng ấy thoáng nhìn qua sắc mặt trắng bệch của Ngụy La: “Nương nương, có lẽ Vương giakhôngmuốn ngài lo lắng, nên mớikhôngnóivới ngài. Ngài xem trong Phủ có nhiều thị vệ như vậy, liền biết Vương gia rất quan tâm tới ngài”.

Ngụy La đâu còn dámkhôngnghe lờihắn.

thậtvất vả Triệu Giới mới từ vùng sông nước Giang Nam về, Sùng Trinh Hoàng đế chính thức tuyên bố thoái vị. Triệu Giới mặc lễ phục đế vương, đầu đội miện quan mười hai dây, ngồitrênghế khắc kim long, đối mặt với lễ bái của văn võ bá quan, gương mặt trầm tĩnh, chỉ nâng taynói: “Các khanh bình thân”.

Bạch Lam gật đầu khẳng định: “Nương nương, ngài nghi nô tỳ hoa mắt sao? Nô tỳ quảthậtnhìn thấy mà, bên ngoài Vương phủ đều là thị vệ”.

Ngụy La xoay người, thân thể mềm mại thơm ngát chui vào trong lònghắn, lẩm bẩm lầu bầunói: “Vậy chàng giải quyết mọi chuyện cho tốt, đừng làm bản thân mệt mỏi quá”.nóixong, nàng lạinói: “đãrất nhiều ngày rồi chàngkhôngở cạnh, thiếp có chút nhớ chàng”.

Ngụy La cũng biết những chuyện này. Việc nàng quan tâm lúc nàykhôngphải là vì Triệu Giới chưa từngnóivới nàng, mà là an nguy củahắn. Cửu hoàng tử và Thụy Thân Vương đánh trận này hẳnđãcó chuẩn bị, Triệu Giới có thể ngăn cản được sao? Sùng Trinh Hoàng đế lạiđangbị bệnh, hẳn làkhônggiúp được gì, Ngụy La vô cùng lo lắng cho Triệu Giới.

Ngụy La nghe vậykhôngnóitiếng nào.

Triệu Giớirõràng biết tình hìnhthật, nhưngmộtchữ cũngkhônglộ ra với Ngụy La.

Triệu Giới cong cong môinói: “Takhôngmuốn nàng lo lắng”.

Ngụy La ừmộttiếng, rất nhanh liền ngủ thiếpđi.

Triệu Giớiđilên, hỏi: “Nàng thích chỗ này sao?”

Sùng Trinh Hoàng đế gấp là vì ông muốnđiThiện An Tự tìm Trần Như Phức, các quan viên gấp là vì Sùng Trinh Hoàng đếkhônglên triều,khôngai xử lý chính vụ, tấu chương đềuđãchồng chất như núi rồi!

Vì vậymộtđám thuộc hạ liền nhìn thấy Vương gia lãnh tình máu lạnh của bọn họ ôm lấy Vương phi củahắn, vẻ mặt vô cùng sủng ái, cùng với người vừa rồi quả quyếtmộtkiếm c·h·ặ·t· ·đ·ầ·u Thụy Thân Vương xuống quảthậtnhư hai người khác nhau. Triệu Giới tùy ý Ngụy La ômhắnmộtlúc lâu cũngkhôngnhúc nhích. Cho tới khi Ngụy La hết giận, ngẩng đầu nhìn lên liền thấy nhiều tướng sĩ đứng đó như vậy, nhất thời mặt nàng ửng hồng, có chútkhôngđược tự nhiên.

Chuyện nàythậtsựkhiến Ngụy La tức giận.

Ngụy La nhảy xuống giường, vội vàng lau mặt liền muốnđira ngoài.

Ngày kế, trời còn chưa sáng Triệu Giớiđãrờiđi. Thời gian này lúc nàohắncũngđisớm như vậy, Ngụy La cũngkhôngđể trong lòng, vẫn rửa mặt, ăn cơm, lại chơi với tiểu Triệu Hi như bình thường.

Triệu Giới cúi đầu cườimộttiếng, ghé vào tai nàngnói: “Đứng đắn cho người ngoài xem, đối với A La, takhôngcần đứng đắn”.

Dữu Trực nhận lệnh, dẫn các tướng sĩ về doanh trại.

Triệu Giới vô thức lui về sau nửa bước,nói: “trênngười ta bẩn”.

Tiểu Triệu Hi vô cùng gấp gáp, y y nha nha đưa tay ra, nhưng cánh tay đầy thịt quá ngắn, với thế nào cũng vớikhôngtới.

Nàngkhôngthể đợi, nàng muốn biết tình hình của Triệu Giới.

Triệu Giớiyêuthương nàngnói: “Sau nàynóibọn hạ nhân làm là được, lỡ như nàng làm bản thân bị lạnhthìsao?”

Động tác của Ngụy La dừng lại, xoay người hỏi: “Ngươi tận mắt nhìn thấy?”

Triệu Giớinóivới quan viên đôi lời, liền vội vã rời cung điện vàng ngọc trở về Vô Song điện hậu cung.

Triệu Giới ngược lạikhônghề vội, để Sùng Trinh Hoàng đế ngồi lại ngôi vị hoàng đế hơn hai tháng,hắnmang Ngụy La và tiểu Triệu HiđiGiang Nam du ngoạnmộtvòng, Bởi vì Triệu Giớiđãđồng ý với Ngụy La, xử lý chuyện chính vụ xongsẽmang nàngđichơi, lần bồi thường này liền kéo dài hai tháng, cũng khiến Sùng Trinh Hoàng đế và các quan viên lo lắng.

Ngụy La cảm giác thấy gì đó, nàng xoay người nhìn lại. Triệu Giới mới từ bên ngoài về, gió rét bên ngoài đập vào mặthắn, lúc nàyhắnđivào phòng mang theomộtthân hàn khí, cũngkhôngtrực tiếpđitới trước mặt Ngụy La và tiểu Triệu Hi, mà đứng bên lò sưởi hơ tay, để hàn khítrênngười tiêu tan bớt, mớiđitớinói:”Sao vậy, dưa hấunhỏkhôngnghe lời?”

Triệu Giới là đại nhân, thế mà lại cùng nhi tử của mình tranh người. Trong lòng Ngụy La quở tráchhắn, nhưng cũngkhôngdám biểu lộ ra ngoài, còn ngoan ngoãn đón ýnóihùa vớihắn. Đó là vì mỗi khi Ngụy La biểuhiệnquan tâm nhi tử nhiều hơn, mặt Triệu Giới liền trầm xuống, đến tối lại nhiệt tình lăn qua lăn lại nàng.

Edit: tart_trung

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 168-2: Đại kết cục (hạ)