Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 56: Những cái loại không làm mà đòi có ăn thì chỉ có ăn. . .
"Ồ, Kakyoin! Cậu làm thức ăn cho cả đứa bé à? Xem nào, chắc nó đói rồi nhỉ?"
Bây giờ, ở trong thế giới của Death 13. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Mọi người đều quên hết, một con Stand hoàn toàn bị quên lãng! Stand của ngươi đặc biệt thật, nhưng ta thì không quên đâu nhé, nghe đây, vì ngươi là em bé nên ta mới tha mạng cho!
Heirpophant Green đã hoàn toàn nắm quyền khống chế, đám mây ở bên trong thế giới giấc mơ bỗng dừng lại, suýt chút nữa thôi là cắt phăng cổ của Polnareff rồi, ngay sau đó lưỡi hái bay trở về với tay tử thần.
"Có cảm giác như vừa gặp ác mộng vậy!"
"Lại nữa à? Nó ghét món tới vậy sao? Đến nước này thì phải ép ăn thôi!" ông Joseph không hiểu nổi, rõ ràng món này ngon như vậy mà, thằng nhóc đã nhịn đói từ qua tới giờ rồi, nếu mà không ăn thì nguy hiểm đấy.
"Này, này. . . có kẻ đang theo dõi chúng ta ở bụi cây đằng kia kìa!"
[Hắn ta nương tay chỉ vì ta là em bé! Kakyoin, sự ngây thơ đó sẽ khiến ngươi phải trả giá bằng mạng sống của những người đồng đội! Bọn chúng vẫn còn đang ở trong thế giới giấc mơ của ta!] thằng bé vừa nhìn Kakyoin vừa suy nghĩ cái phương pháp để thoát thân.
Thế nhưng mới nằm được có 5 phút thì trời đã sáng rồi, Kakyoin ngời dậy thở dài, cậu ta không tài nào chìm vào giấc ngủ được, không có việc gì làm, Kakyoin ngồi dậy và chuẩn bị bữa sáng.
"M-mây đang di chuyển, chúng tụ lại ngày càng gần hơn!" ba người còn lại nhìn thấy cảnh này thì bắt đầu lo lắng.
Hai người khác nghe thấy vậy thì giật mình, họ đồng loạt nhìn ông Joseph như muốn tìm kiếm câu trả lời từ ông ta.
Mặt có nó xám lại, trắng bệch như không còn một giọt máu, có ngon thì ăn một mình đi lão già, là kến, là kến đấy!
Phải công nhận, khả năng của thằng bé này kinh thật, chỉ riêng mỗi việc xóa bỏ v·ết t·hương ở trong giấc mơ thôi thì nó là một Healer chính hiệu, Kakyoin cũng muốn mang thằng ku này đi cùng.
"Kocho kocho kocho. . .!"
Dù có nhịn tới mấy thì dính phải chiêu này, thằng nhóc cũng phải há miệng ra cười, ông Joseph bắt lấy thời cơ đưa thìa cháo vào miệng của nó.
"V-vâng!" thằng nhóc vừa run rẩy vừa trả lời.
Thế nhưng được rồi, không an toàn tí nào khi để cho thằng lỏi con này đi cùng, nó có thể cắn trộm mình bất cứ lúc nào, Kakyoin vẫn chưa để cho Stand của mình ra khỏi người của thắng nhóc.
"Này, ông già! Có gì không ổn, ông đang đi sai đường đấy! Lẽ ra phải đi thẳng phía tây tới Ai Cập chứ?! Ông lại đi tới hòn đảo đó!" Jotaro phát hiện ra hướng đi không đúng thì mở miệng hỏi.
Kakyoin không còn cách nào khác ngoài túm lấy sợi dây màu lục bảo rồi kéo thằng nhóc lại, cậu ta bóp lất đầu của nó và nói:
Đúng lúc này thì Polnareff cũng lọ mọ đi tới, anh chàng người pháp vừa lắc đầu vừa bảo:
Kakyoin bước tới trước cái nôi của đứa bé, cậu ta gọi nói dậy:
"Một người quan trọng?" Polnareff bỗng dưng có dự cảm khác thường sau khi nghe thấy vậy.
Kakyoin vừa nói vừa cho sợi dây của Heirophant Green chui vào trong tai của thằng nhóc, đúng vậy, khả năng cậu ta sử dụng chính là điều khiển cơ thể của kẻ khác.
"Thấy chưa, ngon lắm đó!"
Polnareff nhăn nhó mặt mày, anh ta múc nước rồi rửa mặt, vừa đơ người ra nói:
"Đã lâu rồi, ta không có dùng tới khả năng này, sẽ khá đau đấy!"
"Hả, ai cơ?!"
"Ta có thể không g·iết ngươi. . . nhưng đám rắn đuôi chuông hay bọ cạp sa mạc thì không chắc đâu đấy! Có thu hồi Stand ngay không thì bảo?"
Ông Joseph yên lặng một lúc thì mới lên tiếng:
"Hể. . . hình như thằng này thân với đứa bé quá! Hay là mình lằm mơ rồi nhỉ?" Polnareff loạn hết cả óc đứng ngẫn ra rồi lẩm bẩm.
Trong mơ mà, cái gì cũng có thể xảy ra, đúng chứ?" Kakyoin mỉm cười thân thiện và nói với thằng bé.
Kakyoin nghe thấy thế thì giật mình:
"Hử, cà-ri Ấn Độ?" Polnareff tọc mạch ló đầu ra và hỏi, tiếng của lũ mòng biển quá ồn nên anh ta nghe được mỗi hai từ Ấn Độ.
[Phân của mình?] thằng bé vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì "Tõm" một cái, cái thứ âm thanh ma mị của cục kến rơi tõm vào bát cháo, như tiếng bom cứ vang vảng trong tai của nó.
Kakyoin dùng thìa khuấy cho thật đều, thằng bè nhìn thấy vậy thì mặt nhăn như ăn phải cít, yên tâm đi nhóc, mày sắp được ăn rồi đấy.
Cả con thuyền của bốn người yên lặng rẽ sóng lướt thật nhanh về hướng hòn đảo nhỏ ở phía xa xa.
Chương 56: Những cái loại không làm mà đòi có ăn thì chỉ có ăn. . .
Ông ta dí cái thìa chào tới gần hơn, chiếc thìa chạm vào môi khiến cho thằng nhóc giật nảy cả người, nhưng nó nhất quyết không mở mồm.
"Đúng vậy đó ông Joseph, có thật là người đó đang sống ở đây không?" Kakyoin lên tiếng phụ họa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thằng ku này không có tố chất là Youtuber rồi!
Đi được vài chục phút thì cuối cùng con thuyền cũng cập bến trên trên một bờ biển nhỏ với đầy bọn mòng biển bay lượn xung quanh, tiếng kêu của bọn nó ồn tới nỗi khiến cho Polnareff phải cất cao giọng mà nói thì người khác mới nghe được.
Nhóm của Kakyoin đã vượt qua được bán đảo Ả Rập, và giờ, họ đang băng qua biển đỏ để tới được Ai Cập, có điều. . .
Cậu ta có thể là một người bạn vui tính, hiền lành nhưng với kẻ thù thì Kakyoin không bao giờ nương tay, cậu ta cũng chẳng ngại gì mà xin thêm 2 điểm Stand từ đứa bé này đâu.
"Coi nào, trời sáng rồi! Ngủ thế nào. . . có ngon không?" tiện tay cũng rút luôn Heirophant Green khỏi người của nó.
"Cậu không sao chứ, Kayoin!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Những tên sát thủ mà Dio điều tới đều trung thành tuyệt đối với hắn ta, chúng không tiếc cả mạng sống của mình để hoàn thành nhiệm vụ được giao, thằng bé này cũng vậy, bởi nếu nó thất bại thì với Dio đứa bé đã hết giá trị, đồ vật mà hết giá trị thì đem đi vứt chứ làm được gì nữa?
. . . . . . .
Quả đúng với sự lo lắng của mọi người, mấy đám mây tụ tập ở trên đầu của Death 13 bỗng hóa thành một cánh tay, nó túm lấy cái lưỡi hái của tay tử thần rồi cứ thế mà bổ xuống chỗ của ba người.
"Này, này ông Joestar! Càng ép thì nó càng ghét thôi, phải như thế này này!"
"Này, ở đây thì làm gì có ai sống cơ chứ? Cái đảo bé tí lại chẳng có một bóng người!" Polnareff vừa nhìn xung quanh vừa làu bàu, đây rõ ràng là một hòn đảo hoang.
"Người ấy sống ở đây một mình, chính miệng y đã nói với ta như vậy là Ấn Độ!"
[K-khoan đã. . . không lẽ nào!] thằng nhóc nghe thấy mùi không ổn, chẳng lẽ. . . . đây là bữa sáng của nó ấy hả? Thật luôn, vòng tuần hoàn khép kín!
"Polnareff, dậy đi! Có đồ ăn sáng rồi đấy!"
Dám tới gần là không nghe lời đấy, em bé hư thì không nghe lời, mà đã hư thì sẽ phải bị phạt. . . ! Như thế này này. . ."
Bọn ta sẽ đưa mi tới thị trấn lân cận, phải đem ngươi về với mẹ, nhưng có điều, đừng bén mảng tới gần bọ ta nữa, nghe rõ chứ?
"Ờ, đáng lẽ ra ta nên nói với các cậu về việc này sớm hơn. . . nhưng trước khi tới Ai Cập chúng ta phải đi đường vòng để gặp một người đã, một người cực kỳ quan trọng với chuyến đi lần này!"
Phải đề phòng chứ, cậu ta cũng đã thức tới gần sáng mà không được ngủ tẹo nào rồi, muốn ngủ ngon thì thằng nhóc này phải chịu khó thôi.
"Nào, ngon lắm! Há miệng ra nào. . A. . A!" ông Joseph cười tươi rồi múc một thìa cháo thật đầy bón cho thằng nhóc.
"Nào, mọi người dậy đi! Sáng bảnh mắt rồi đấy!" Kakyoin vừa gõ gõ cái chảo vừa gọi những người khác dậy.
"Yapp!" Kakyoin ngáp một cái dài rồi vùi mình vào trong túi ngủ, phải công nhận cậu ta không thể nào quen được với cái thể loại thời tiết ở trên sa mạc, ngày thì nóng bỏng đít, đêm thì lạnh sun vòi.
"Nếu nhìn kỹ thì. . . từ đằng sau. . .!"
Polnareff đưa hai tay ra, chạm vào người của thằng bé rồi ngọ nguậy mấy ngón tay vào đúng chỗ máu buồn của nó.
"Đừng có mà giở trò! Ta biết ngươi có thể điều khiển được mọi thứ ở bên trong thế giới của mình!" Kakyoin lên tiếng đe dọa rồi ra lệnh cho Heirophant Green siết chặt hơn, cậu ta lạnh lùng nhìn thằng bé và nói:
"Giờ nếu không muốn đầu một nơi, thân một nẻo thì đừng có mà làm điều gì ngu xuẩn! Mà tiện đây giúp bạn của ta xóa hết v·ết t·hương trên người từ vụ rơi máy bay luôn nhé!
Thằng bé nhìn thấy Kakyoin tươi cười như vậy thì sợ xanh cả mặt, nó còn không dám thở khi được cậu ta thay tã, Kakyoin nhìn đống kến nó mới ị ra tã thì khẽ nói:
"Nếu không có việc gì, vậy thì tôi đi thay tã cho đứa bé đây!" Kakyoin bưng bát cháo nóng hổi vừa rời đi vừa nói.
. . . . .
"Chuyện gì?" Kakyoin vừa khuấy nồi cháo vừa hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bầu trời bắt đầu biến sắc, những dám mây di chuyển với tốc độ nhanh chóng, chúng đồng thời tụ lại ở trên đầu của tên tử thần mang mặt nạ thằng hề.
"Chuyện gì cái con khỉ, tối qua cậu loạn trí cả, thậm chí còn. . .! hể. . .?" Polnareff nhìn Kakyoin bình tĩnh như vậy thì giật mình, rõ ràng tối hôm qua thằng này nó điên lắm cơ mà?
"Ực!" tiếng nuốt mượt mà vang khắp trong đầu của thằng nhóc, cũng không đến nỗi tệ chứ!
Bữa sáng bao gồm, trứng và xúc xích chiên, tráng miệng với bánh kếp.
Kakyoin đứng nhìn ở phía xa xa thì không nhịn được, cậu ta khẽ quay đầu sang một bên rồi cười.
Đúng lúc này thì ông Joseph hào hứng đi tới:
Đúng lúc này thì Jotaro phát hiện ra thứ gì đó, cậu ta chỉ tay về phía của mấy bụi cây ven biển và nói:
"Ta cũng thế, nhưng lại chẳng nhớ được gì, nó kinh hãi lắm!" ông Joseph cũng vừa lau mặt vừa làu bàu.
"Yoẹt!" Kakyoin dùng thìa múc lên một ít kến nóng hổi của thằng bé.
"Hả, có thật kìa!"
Ông Joseph thần thần bí bí nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Chan chan~!"
"Ừ, đúng là rất giống!" Polnareff lẩm bẩm rồi đuổi theo người đàn ông lạ mặt, ba người còn lại thấy như vậy thì cũng lao người chạy theo.
Thế nhưng nó nào có dám ăn, thằng ku phùng mồm, trợn mắt, khép kín môi không dám hé dù chỉ một khe, cái mùi hăng nồng xộc thẳng vào mũi khiến cho nước mắt nước mũi của nó cứ lòi ra.
Kakyoin vừa nói vừa ném thắng ku ra xa, thế nhưng nó vẫn không chịu thu tay, đám mây cầm lưỡi hái đã bổ tới rất sát trên đầu của những người trong giấc mơ.
Jotaro ở bên cạnh thì không nói gì, thế nhưng chắc chắn cậu ta cũng gặp phải thứ tương tự, bỗng Polnareff nhớ tới cái gì đó, anh ta chạy tới trước mặt của Kakyoin và nói:
Sau sau đó, sự sợ hãi trên khuôn mặt của những người đồng đội đang nằm ngủ bỗng biến mất, họ có thể ngủ yên giấc được rồi.
Cánh tay của Death 13 nâng lưỡi hái lên rồi kề nó vào cổ của chính mình, thằng nhóc sợ vã hết cả mồ hôi, gì thế này, nó không làm chủ được cơ thể của mình.
Người nấp ở bên trong bụi cây, có vẻ như đã đợi sẵn ở đây từ lâu, sau khi bị Jotaro phát hiện thì gã này bất ngờ nhảy bật ra ngoài rồi cắm đầu chạy đi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.