Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 57: Judgement!
Nó hất bay Polnareff ngã xuống bãi cát thế rồi biến mất trong không khí, chỉ để lại cây đèn trên bờ cát.
Cái đầu thì đội chiếc mũ bảo hiểm tròn nằm ở đỉnh đầu, che đi cả khuôn mặt, chỉ để lộ ra hai con mắt bằng bảo thạch màu tím. Thiết kế của thứ này giống như được lấy cảm hứng từ Jinzo Ningen Kikaider và Kamen Rider của Shotaro Ishinomori .
"Kengg. .kongg!!"
Những người khác nghe thấy vậy thì im lặng, họ biết Polnareff cần tự mình vượt qua, không ai có thể giúp được anh ta cả.
Ông ta. . . thực sự giống với Avdol nhưng lớn tuổi hơn cùng với lông mày và râu tóc đã bạc trắng.
"K-không thể nào?!" Polnareff bất ngờ hét lên, ông Joseph biết tay người pháp đang nghĩ gì, thế nhưng rất tiếc, ông ta lên tiếng nói:
Polnareff định chạy thẳng vào trong sân hòng nhìn thấy mặt của người đàn ông, thế nhưng hành động của anh đã bị ông Joseph ngăn lại, ông ta nói:
Cả bọn bốn người Kakyoin đều chạy đến gần ngôi nhà, họ giật mình khi nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông già, Kakyoin không tin được vào mắt của mình, cậu ta lắp bắp nói:
Người đàn ông quay lại rồi chỉ thẳng vào bốn người mà quát, ba người Kakyoin, Polnareff và Jotaro đều giật mình khi nhìn thấy gương mặt của ông ta.
Ông ta đi tới gần hàng rào rồi lên tiếng:
Thế nhưng tay thần đèn cũng chẳng phải dạng vừa, hắn ta vẫn bay ở trên làn khói tím rồi khoanh tay tự tin nói:
"Ngươi. . . với Stand có sức mạnh vật lý kinh khủng như vậy thì chắc chắn chủ nhân phải ở gần đây, là kẻ nào hả?" Polnareff chỉ thẳng vào mặt của thần đèn và nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ông ta đã dời bỏ thế giới mà sống một mình ở trên hòn đảo này. . ta không có nói cho các cậu biết, là bởi vì nếu Dio phát hiện chúng ta ghé qua đây, sự yên bình của cha Avdol sẽ biến mất!
Tay người pháp nhặt nó lên và phủi đi lớp cát bao bọc ở bên ngoài, thứ anh ta nhặt được đó là một cây đèn bằng vàng, trông nó cứ như cây đèn trong truyện cổ tích Aladdin và cây đèn thần.
Càng nhìn kỹ bóng dáng của người đàn ông càng khiến cho Polnareff cảm thấy đứng ngồi không yên, anh ta bực mình khó chịu vì mấy cành cây cản đường, vừa chạy vừa không ngần ngại bẽ gãy chúng.
"Cứ giao cho ta, ta sẽ thử nói chuyện và thuyết phục ông ấy!"
Vừa cho gà ăn ông ta vừa ngân nga điệu nhạc truyền thống nào đấy.
Đúng lúc này thì Kakyoin bỗng lên tiếng phá vỡ sự yên lặng, cậu ta thật giống như đã nhìn ra được cái gì:
"Đó không phải là Avdol. . . đó là cha của anh ta!"
Chủ nhân của căn nhà nhỏ nghe thấy vậy thì quát lớn, ông ta cắt lời, không thèm để cho Joseph nói nốt và đuổi đám người đi:
Boomm* (đọc tại Qidian-VP.com)
Đúng lúc anh ta thở phào nhẹ nhõm thì đám khói tím lại bất ngờ xuất hiện ngay sau lưng của tay người pháp, khói tím biến thành một con Robot hình người, với phần ngực đeo một tấm kim loại hình áo giáp dày cộp, nó có thêm miếng đệm vai lớn và con này mỗi bàn tay của nó chỉ có ba ngón tay như cái dùi thép.
Mặt trời cứ yên lặng di chuyển, chẳng mấy chốc mà đã tới lúc hoàng hôn, Polnareff ngồi thẫn thờ trên bãi cát, anh ta nhìn sóng biển đập lên bờ cát rồi lại trôi đi.
"Tên của ta là Joseph Joestar, ta đang tới Ai Cập cùng với ba người. . .!"
Ông Joseph nghe vậy thì gật đầu đáp:
"Vậy ra đó là điều ước đầu tiên à? Cậu có chắc muốn ước cái điều chán ngắt đó không?"
Tay thần đèn Cameo nghe thấy vậy thì đáp:
"A-anh Avdol?!"
"Cái gì mà "ba điều ước" chứ, cái tên này. . . bộ ngươi có thể biến ta thành người siêu giàu ngay bây giờ à? Hả?" Polnareff đâu có ngu mà tin vào ba cái thứ điều ước vớ vẩn, thầy Huấn đã dạy rồi, có làm thì mới có ăn, những cái loại không làm mà đòi có ăn thì chỉ có. . . cạp đất mà ăn.
"Cha của anh ấy cũng là người dùng Stand à?"
"Đó là điều ước đầu tiên à?" tay thần đèn vẫn lỳ ra và hỏi.
Polnareff nghe thấy vậy thì trái tim của anh ta bỗng nhói lên một cái, những cảm xúc mà Polnareff che giấu bấy lâu nay bỗng vọt đến, khuôn mặt của anh ta đầy sự ân hận và đau khổ khi nhớ tới người bạn Avdol của mình.
"B-biến mất rồi! Mới vừa rồi. . . nó là thứ gì chứ? Khí bị nén bên trong bỗng dưng bùng ra à? Chắc không phải là cây đèn thần của Aladdin hay gì đâu, làm sợ muốn c·hết!" Polnareff đứng dậy, anh ta tìm kiếm khắp bãi biển nhưng không thấy thứ gì khả nghi thì thở dài nói.
Không một ai nói gì hay cản Polnareff lại, họ biết bây giờ có nói gì thì cũng không thể khiến cho Polnareff cảm thấy nhẹ nhõm hơn, chỉ hy vọng anh ta sẽ nghĩ được thông suốt.
Thời gian sẽ xóa nhòa tất cả, có lẽ là hôm nay, ngày mai, hoặc vài năm sau, không ai biết.
"Ba. . . là ba, ta ban cho cậu ba điều ước, nói cho ta ba điều ước mà cậu mong muốn nhất!" con robot đưa ba ngón tay bằng kim loại của nó ra trước mặt rồi nói với những tiếng cạch cạch do các bộ phận trên cổ chạm vào nhau.
Ngay khi Polnareff chỉ vừa chà được mấy cái thì chiếc đèn bỗng dưng phát ra ánh sáng màu tím, hào quang ngày càng sáng chói, một đám mây màu tím y hệt như thứ hào quang của chiếc đèn phun ra.
"Chói chói đẹp nhỉ? Chắc là tàu chìm rồi trôi dạt vào chăng? Dính hà quá trời nè, hình như là làm bằng vàng!" Polnareff vừa lẩm bẩm vừa dùng ngón tay của mình để cạy lũ hà đang bám trên chiếc đèn ra.
Polnareff thì giật mình sợ hãi trước cái thứ quái thai to lớn xuất hiện bất thình lình ở trước mặt:
Một ngôi ngà khá cổ được xây ở ngay trên khu đất này, với những hàng rào bằng cọc gỗ cao tới hông người trưởng thành, chúng được sơn màu trắng vôi nhưng cũng đã có dấu vết của năm tháng.
"Được thôi, ta sẽ ban cho cậu, Hail 2 U!" tay thần đèn Cameo bỗng rú lên rồi nổ tung thành từng làn sương tím, rồi tay này cũng biến mất luôn.
"Ngươi là Stand có đúng không? Silver Chariot!" chưa kịp để cho con nhà người ta giải thích thì ông thần này đã triệu hồi Stand và t·ấn c·ông.
Chỉ thấy dáng lưng của một người đàn ông lớn tuổi với mái tóc hơi bạc, ông ta đang cầm lên cái thúng gạo rồi ném cho mấy con gà ở trong sân ăn.
"C-cha ư?" cả ba người còn lại nghe thấy vậy thì giật mình, họ đồng loạt lên tiếng.
"Cút đi! Ta không muốn nghe, đ-đừng có bắt chuyện với ta! Chẳng có ai tới tìm ta mà đem lại tin tốt lành cả! Chỉ khi có chuyện xấu thì họ mới tìm đến thôi! Ta không muốn nghe!"
[T-tên này đáng gờm đấy! Sức mạnh khủng kh·iếp quá!]
Người đàn ông lạ mặt biến mất ở phía sau của những bụi cây, cả nhóm vẫn không bỏ cuộc mà lao đầu vào đuổi theo, họ hất hết mấy tán lá cản đường.
Polnareff có tin không? Tin chứ tin thế đéo nào được, anh ta ngửi ngay được mùi Scam thì nhảy lùi ra xa rồi vội quát lại:
Ta không muốn chuyện đó xảy ra, nhưng để báo cho ông ta biết về c·ái c·hết đã xảy ra với con trai Avdol của ông. . . không phải dễ dàng. . ."
Ông Joseph lại tiếp tục nói:
Có vẻ như thứ này đã chìm ở dưới biển được một thời gian dài rồi, bởi mấy con hà đã bám lên trên bề mặt của cây đèn bằng vàng. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Avdol. . .!"
Polnareff nghe thấy thế thì lắc lắc đầu, anh ta tiến lên vài bước, không dám nhìn thẳng về phía ngôi nhà, rồi nói:
Cánh tay của nó vụt mạnh vào ngực của Chariot và hất bay tay kiếm sĩ bạc lùi lại, Polnareff bị phản lực đẩy ra sau vài bước, không ổn rồi, lần này đá nhầm miếng sắt.
Chương 57: Judgement!
"Dù là để trả thù cho em gái quá cố. . . mình vẫn là người đã khiến Avdol c·hết, chắc mình không thể làm gì để bù đắp được cho cha của ảnh đâu! Haizz, nản quá!"
"Ờ, đúng đấy! Có ngon thì thử làm xem, đừng có nhờn với ta, c·hết tiệt!" Polnareff bắt đầu khích tướng đối phương.
"Ừ, Nhưng ta không biết đó là loại Stand nào!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau một lúc chật vật thì cả bốn người cũng thoát ra khỏi đống cây cối lùm xun và đến được với một khu đất trống, quả đúng như lời của ông Joseph, hòn đảo này có người sống.
"Coi nào, đói rồi à? Michael, Prince? Ta để tâm tới cân bằng dinh dưỡng mà trộn loại vỏ các ngươi thích vào thức ăn đấy! Ở đây còn nhiều này!
"Không, đó là trách nhiệm của tôi, tôi phải gánh vác lấy nó!"
Con robot trông có vẻ không được kiên nhẫn, nó nói:
Cả không gian lại trở nên tĩnh lặng, Polnareff cúi đầu rồi lững thững bước đi về phía bờ biển, anh ta cần không gian yên tĩnh để suy nghĩ về việc này.
Thế nhưng tay thần đèn tự xưng là Cameo cũng chẳng kém, hắn ta dùng cánh tay máy cứng rắn của mình chặn được hết lưỡi kiếm của Chariot, đã vậy còn chớp được thời cơ phản công.
"Người. . người đàn ông này. . . không lẽ là. . !"
Ông Josepj chỉ gật gật đẩu rồi nói:
"Chờ đã. . . chờ đã!" Polnareff vừa la hét vừa cố chạy theo người ở đằng trước, thế nhưng những bụi câu rậm rạp lại không cho anh ta cơ hội để đuổi kịp.
"T-thứ gì thế này?!"
Chỉ vì cứu một thằng như anh mà Avdol đã. . .
"Cái c·hết của Avdol không phải tại cậu!" ông Joseph đặt tay lên vai của Polnareff và an ủi anh ta, đừng đặt quá nhiều thứ lên bản thân của mình.
Ăn no béo mập để trở thành một chú gà thật ngon lành nhé, Lionel!"
"Có cái mặt nhìn tởm quá này! Nhưng nhìn cũng đáng giá, để chùi hết mấy con hàu này ra coi!" Polnareff giật mình khi nhìn thấy gương mặt được khắc ở bên trên chiếc đèn, nó giống như đầu lầu của một con mèo hay hổ gì đó, hình được khắc siêu siêu vẹo vẹo.
"Khoan đã, để ta đi nói chuyện, mấy cậu cứ chờ ở đây!"
Polnareff thấy việc dùng ngón tay để cạy hết lũ hà thực sự rất lâu, anh ta bắt đầu dùng cả bàn tay mà cọ lên chiếc đèn.
Có lẽ bởi quá cô đơn, nên ông ta vừa cho lũ gà ăn vừa nói chuyện với chúng:
Ông già đi thẳng một mạch vào trong nhà rồi đóng rầm cửa lại, để mặc cho bốn người đứng ở bên ngoài. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tên của ta là Cameo, ta muốn cảm tạ cậu vì đã giải thoát ta khỏi chiếc đèn, nói cho ta điều ước đi nào!"
"Xét thái độ của cha anh ấy khi nãy. . . e rằng sẽ không chịu hợp tác đâu!" Kakyoin lại lên tiếng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.