Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 62: Khởi hành.
"N-nani?" Polnareff cảm thấy như đang chơi trò mạo hiểm vậy, hết bất ngờ này tới bất ngờ khác cứ ùn ùn kéo đến đập thẳng vào mặt của thanh niên.
"Nếu mà anh nói hớ, thì Avdol sẽ không thể an toàn dưỡng thương! Bọn tôi định chờ cho tới khi an toàn thì mới nói cho anh biết! Nhưng ai mà ngờ hai người lại gặp nhau trước!" Jotaro đẩy cái mũ và nói.
"Rầm!" Polnareff mất đã ngã đập mặt xuống cát, anh ta mếu máo quay lại nhìn bốn người và nói:
"Thế à! Chúng ta đi thôi!" ông Joseph chẳng lấy gì làm ngạc nhiên, ông ta cầm lên cái túi xách đã chuẩn bị sẵn rồi bước đi về phía bãi biển.
"Ha. .ha. .hahahahahahahahahahaha!"
Cùng với tiếng phì phò thở gấp. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Suỵt!!!!"
"Chào Avdol!"
"Không lẽ. . .!" Polnareff giật mình định thốt lên.
"Điều ước thứ ba của ta đó là: Không nghe theo lời thỉnh cầu của ngươi! Magician Red sẽ không tha cho ngươi!"
"À, Polnareff! Xin lỗi nhé, lúc ta bảo là đã chôn Avdol ở Ấn Độ, cái đó là nói dối đấy!"
"Nào, nào nhắm vào đi!"
"Này, Polnareff! Tôi hơi bị buồn tiểu rồi đó! Sao chúng ta không gia tăng tình anh em? Bằng cách đi tiểu cùng nhau nhỉ?"
"Hể?" Polnareff vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, phải mãi cho tới khi Avdol chỉ chỉ ngón tay vào cái ống trúc đã không còn khò khè thì anh ta mới mỉm cười.
Trong lần đầu tiện chạm trán Kakyoin đã cố tình để Heirophant Green bám lên người của con Stand này và đi theo nó, cậu ta chỉ đợi tới thời cơ thích hợp rồi sẽ một mẻ hốt gọn cả chủ nhân lẫn Stand.
"M-mấy tên c·hết tiệt này! Biết Avdol vẫn còn sống mà lại không nói cho tôi!? Cả cậu nữa hả Kakyoin?!" Polnareff nhìn thẳng vào mặt của Kakyoin và hét.
Polnareff nghe thấy vậy thì mới giật mình tỉnh ngộ, đúng vậy, thay vì cứ ngu ngốc đâm đầu chạy theo thì rõ ràng tên chủ nhân Stand đang trốn ở đâu đó quanh đây.
. . . . . . . .
Thì là nước tiên, hoặc bia!
Kakyoin nhìn tay thần đèn bị nghiền nát thành đống sắt vụn thì thở dài rồi quay người bước đi về hướng bãi biển, ở xa xa cậu đã nghe thấy tiếng gọi của Jotaro và ông Joseph.
Quay trở lại bên này với Kakyoin, cậu ta đứng nhìn bờ biển ở phía xa xa, ánh trăng đêm nay thật sáng, rất thích hợp cho việc đánh nhau.
"Này tên khốn! Chưa xong đâu, chưa xong đâu!" Polnareff lẩm bẩm, đúng lúc này thì bàn tay của Avdol đặt lên vai anh và nói:
"Avdol, tính cách của anh thay đổi đấy à? Trước đây anh đâu có phải loại người nghĩ ra mấy cái trò bẩn bựa này? Không phải trấn thương ở đầu đấy chứ?"
Mấy cơn gió biển khốn kiếp!
Polnareff khó hiểu nhìn Avdol, chẳng lẽ đây là kẻ g·iả m·ạo? Làm gì có chuyện hoang đường đến thế cơ chứ? Polnareff gạt bỏ hết suy nghĩ trong đầu và cười lớn.
"Này, mọi người sẽ bất ngờ đấy! Mọi người nghĩ tôi đã gặp ai hả?" anh ta sợ không ai nghe thấy mình nói cái gì hay sao?
"À. . . đấy là tôi đóng giả đấy!" Avdol thở dài nói.
"Đợi đã nào!" Polnareff cuống cuồng chạy theo, thế nhưng anh ta nào có biết tên thần đèn trốn đi đâu mà đuổi?
Hai người có vẻ đang rất gấp vì cậu và Polnareff biến đâu mất.
"Chính ông Joestar và Jotaro đã băng bó v·ết t·hương cho tôi khi còn ở Ấn Độ!" Avdol lên tiếng giải thích.
Chỉ thấy cánh tay của cậu ta khẽ giựt một cái gì đấy, dưới ánh trăng sáng thừ mà Kakyoin nắm ở trong tay dần hiện ra, đó là một sợi chỉ cực mảnh với màu xanh lục bảo.
Chương 62: Khởi hành.
[Phù! Cuối cùng thì cũng qua!] Tay sát thủ trốn dưới lòng đất thì thở phào một hơi sau khi hắn thổi hết dị vật ra ngoài, ở dưới đất đúng là khó chịu mà, chẳng nghe thấy âm thanh hay nhìn thấy gì.
Anh ấy chỉ vừa quay trở lại từ cõi c·hết! Gì thế hả? Sao ai cũng cư sử như thường thế?" Polnareff bực tức hét thật to.
"Xoàn xoạt!"
"Suỵt!!! Polnareff, Trật tự nào!"
Anh thì lại hay to mồm! Xin lỗi nhé, chính vì thế nên tôi mới là người đề xuất không nói việc này cho anh biết!" Kakyoin cười nhẹ và giải thích.
Ông nghĩ tôi đã gặp ai hả, ông Joestar!? Hãy ăn mừng đi!"
"Phốc!"
Hóa ra thằng này chỉ giả c·hết!
"Van xin vô ích thôi! Tạm biệt nhé!" mỡ đến miệng mèo rồi thì còn làm sao mà để tuột được?
Rồi anh thầy bói bứt nhẹ một chiếc lá cây và đặt nó ở trên đỉnh của ống trúc, chiếc lá bắt đầu rung rung, nó bị hút lõm xuống một chút bởi cái ống, sau đó bị thổi ngược lại và bay lên.
"Ờ, v·ết t·hương vẫn còn hơi ê đấy! Nhưng ổn cả thôi!"
"C-chờ đã nào, mấy người! Này, tôi bảo chờ đã, đồ khốn! Này! Cái thái độ đó là sao hả?
Cái gã sát thủ ở bên dưới thì bắt đầu ho khan, hắn ta thổi hết mọi thứ bay ra ngoài, có vẻ như hắn vẫn còn nghĩ chỗ mình ẩn náu rất an toàn, chẳng có ai lại nghĩ đến việc hắn sẽ trôn mình dưới lòng đất.
Không lẽ nào lại ẩn nấp trong mấy bụi cỏ này?!
"Coi ai xuất hiện này! Avdol vẫn còn sống! Than than. . .!" Avdol cũng phối hợp với trò bất ngờ của Polnareff mà bước ra khỏi bụi cây.
Đúng lúc này thì Polnareff chợt nghĩ tới cái gì: (đọc tại Qidian-VP.com)
Một tiếng động phát ra từ đằng xa, nó đang lớn dần và bay về hướng này, cuối cùng nó bị sợi chỉ lục bảo kéo ra khỏi bụi cỏ, đấy không phải là thứ gì khác mà là Stand của tên Cameo vừa rồi.
Avdol chưa dừng lại, anh ta dùng ngón tay của mình bít lại đầu ống, bây giờ phản ứng của nó còn mạnh hơn, hơi từ bên trong thổi bật ngón tay của Avdol ra ngoài.
Trời đang đổ mưa hay gì à?
Cuối cùng, phải mất một lúc thì Polnareff mới phát hiện ra điều bất thường, anh ta bò đến một bãi đất trống, sẽ chẳng có gì kỳ lạ ở chỗ này nếu như tay người pháp không nhìn thấy một cái ống trúc khô cắm ở trên mặt đất.
Làm gì có chuyện ngon ăn thế, Avdol bước đến trước mặt của hắn ta và nói:
Kakyoin rất nhanh đã nhập bọn với hai người, việc bây giờ chỉ là tìm Polnareff nữa thôi, thế nhưng chẳng cần phải tìm làm gì cho mất công.
Avdol đưa tay bịt miệng của Polnareff lại rồi từ từ ngồi xuống quan sát những bụi cỏ, anh ta vừa nhìn xung quanh vừa cất giọng:
Polnareff vừa cười một cách vô nhân tính vừa lắc lắc cổ tay:
"Phải rồi, Avdol! Bố anh còn ở trên đảo đó, để ông biết anh còn sống đi!" tay người pháp hào hứng co cẳng chạy về trung tâm hòn đảo.
Nhưng ở đây cũng khó chịu thật, thứ duy nhất có thể giúp hắn hít thở là cái ống trúc cắm trên mặt đất này thôi, thỉnh thoảng đúng là có nhiều dị vậy bay vào.
Avdol thấy bạn của mình vẫn đần độn như vậy thì ngăn cản, không để cho thằng đần này tiếp tục làm loạn, anh nói:
[Cơ thể thật của hắn đang trốn ở dưới lòng đất sao? Tên khốn này. . . phải làm gì với hắn đây?! Hắn dám lợi dụng em gái của tôi, phải cho hắn xuống địa ngục! Hell 2 U! Đồ c·h·ó c·hết!]
Chính chủ đã tự ngoi đầu lên, Polnareff chui ra khỏi bụi cây rồi vui sướng hét lớn:
"Ừ, chính tôi là người đã nhờ ông Joseph và Jotaro không nói cho anh đấy, họ đi cùng tôi tới chỗ anh và Avdol đang chiến đấu mà! Vì thế nên tôi đã nghĩ ra một kế hoạch. . giả c·hết cho Avdol! Nhưng nếu để kẻ địch biết thì sẽ rất nguy hiểm! Vì chúng có thể đến t·ấn c·ông Avdol đơn lẻ!
Polnareff chỉ mặt từng người, vừa cười híp cả mắt, cuối cùng quay người vài vòng và nói:
Dù đã bị Magician Red đánh cho nát bét nhưng chủ nhân của nó lại không phải nhận ảnh hưởng từ thiệt hại, đúng là một thứ thú vị.
Hai người đàn ông trưởng thành, cao to lực lưỡng cứ như thế yên lặng bò qua bò lại, họ nhẹ nhàng vén từng bụi cỏ ra để kiểm tra.
. . . . . .
"Òng ọc, òng ọc!" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Polnareff! Bọn tôi lo cho cậu lắm đấy! Nghe Kakyoin bảo cậu bị kẻ địch tập kích!" ông Joseph lo lắng khi nhìn thấy những v·ết m·áu ở trên người của Polnareff.
Đúng lúc cả hai người đang cao hứng thì mặt đất bắt đầu nứt ra, tên chủ nhân Stand cuối cùng vẫn không thể chịu được mà ngon lên, hắn ta vừa chui lên đã nhanh chóng nôn hết đống nước ở trong mồm ra.
"Lâu quá không gặp! Còn khỏe không!" Kakyoin và Jotaro cực kỳ thản nhiên cười nói.
Ánh sáng màu cầu vồng nhẹ nhẹ được tạo ra bởi hai người đàn ông đang chảy ồng ọc vào trong cái ổng thở bằng tre, dù đứng xa vậy rồi mà họ vẫn còn nghe được thấy tiếng ừng ực ngon lành.
"Jotaro! Cữ mặc mãi bộ đồ như thế mà không thấy nóng à?"
"Làm ơn tha cho tôi!" hắn vừa run rẩy vừa chắp tay xin hàng.
Thế nhưng Avdol đã nhanh trí nhắc nhở:
Tưởng chừng một trận chiến khó khăn nữa sẽ lại xảy ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
[+2]
Thứ duy nhất mà khiến hắn thư giãn có lẽ là việc được hít vào không khí trong lành và hơi lành lạnh của ban đêm, nhưng hơi ươn ướt nhỉ?
"Pfft! Pfft!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Đó là một người đàn ông cao to lực lưỡng, với đỉnh đầu hói nhưng lại nuôi tóc dài ở sau gáy, mái tóc dài quá lưng, khuôn mặt của hắn ta tái nhợt và xanh sạm đi khi biết thứ nước mình vừa uống nấy uống để là cái gì.
"Ai mà thèm quan tâm v·ết t·hương chứ? Nghe này, đừng có mà ngớ người ra đấy, Jotaro! Đừng có mà bất ngờ choáng váng, Kakyoin!
Polnareff vừa lẩm bẩm vừa nhét đủ thứ anh ta kiếm được vào trong ống trúc nhỏ, cưối cùng ném thêm một que diêm đang cháy dở vào, khói bắt đầu bốc lên.
"Mọi người để tôi xách đồ hộ cho!" Avdol cũng tự nhiên gia nhập nhóm.
"Đúng là may mắn mà, mọi người đều ổn cả!"
Cả bốn người vui vẻ bước đi, chỉ để lại Polnareff với cái bản mặt hoang mang ở phía sau, khuôn mặt của anh ta bắt đầu vặn vẹo và mếu máo như muốn khóc:
"C-Cái gì cơ? Vậy ra. . . mấy người. . . Đều là do mấy người! Các người có cần phải làm như thế không? Tại sao có thể cho đồng đội ra rìa như thế cơ chứ?!
"Xoàn xoạt!"
Giờ đây hắn ta chỉ là một con Stand yếu ớt với cơ thể gầy còm vì bộ giáp nặng bảo vệ đã bị vỡ, gã không ngừng la hét cầu xin.
Polnareff tức đến nghiến răng nghiến lợi, nếu bây giờ anh ta chỉ g·iết c·hết gã này thôi là quá nhẹ nhàng cho hắn, thế rồi một ý tưởng lóe lên.
"Cười lên nào, cười lên nào, Polnareff! HAhahahahahahahaha!" Avdol vừa cười vừa nói.
Một ngọn l·ửa b·ùng l·ên từ ngón tay của Avdol thế rồi nó t·hiêu r·ụi hết cả tóc tay cùng quấn áo của tên Cameo, cả cơ thể của hắn bị đốt cháy đen như than cốc, tên sát thỉ bất lực ngã xuống.
Hai người bắt đầu bò ở trên mặt đất, những bụi cây mọc ùm tùm sẽ là một lớp màn chắn khiến cho họ mất dấu khỏi tên chủ nhân Stand.
"Swippp!"
Cái thể loại Stand với sức mạnh và tốc độ như thế thì tầm hoạt động thường sẽ rất ngắn, giống như Chariot của anh, nhưng hắn ta trốn đâu mới được cơ chứ?
"Nhét hết mọi thứ vào đây đi! Đất, cát này. . . nhện. . .kiến và diêm nữa!"
"K-KHÔNGGG!"
"Với sức mạnh và tốc độ đó. . .! Theo dạng của Stand thì kẻ sử dụng nên ở đâu đó quanh đây mới đúng!"
Nhưng hóa ra tên này cũng chỉ là hạng nhát cáy, hắn ta lùi ra xa rồi quỳ xuống ở trên mặt đất:
"X-xin ngài. . .h-hãy rủ lòng thương mà tha cho tôi. .!" tên thần đèn tự xưng nào còn dáng vẻ hống hách kiêu ngạo lúc ban đầu.
Đúng lúc này thì ông Joseph mới nhớ được chuyện gì đấy, ông ta nhìn Polnareff và nói:
Thế nhưng tên chủ nhân đã bị Avdol hạ rồi, kỳ lạ thay là con Stand này vẫn tồn tại, nó không hề bị ảnh hưởng khi chủ nhân b·ị t·hương, và cũng ngược lại.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.