Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 63: Tàu ngầm.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 63: Tàu ngầm.


"Tôi rất hiểu cảm xúc của ông, ông Joestar! Nhưng đừng lo, còn có bọn tôi ở đây mà! Ai cập ở ngay trước mắt rồi!" hơn bất cứ người nào, Polnareff hiểu rất rõ sự đau đớn khi mất đi người thân. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ông Joseph nghe thấy vậy thì thở dài rồi gật đầu:

Chương 63: Tàu ngầm.

"Polnareff!!!" Avdol giật mình, anh ta túm lấy cổ của Polnareff.

"Biết rồi, khổ lắm nói mãi! Tăng thêm chút tốc độ như nhỉ?"

"Cậu vẫn chả thay đổi gì cả, Polnareff! Chúng ta không tới đây để chơi!" Avdol nói.

"Này, ông già! Tự dưng đứng đực ra đấy làm gì thế?" Jotaro hỏi.

Tay người pháp thẫn thờ rời khỏi ghế điều khiển rồi ngồi xuống ở khoang chính, đúng là ngồi không mãi ở trong căn phòng toàn kim loại như thế này thì chán thật.

"C-cái gì vậy?!!"

Bây giờ ông Joseph muốn xóa nick cày lại còn kịp không? Hay là nhận nuôi cháu nhà người ta?

"Wohhhh! Là tàu ngầm sao?!"

Hội Diver đều thống nhất ý kiến rằng: đây là vùng biển đẹp nhất thế giới!

Bỗng ông Joseph đi tới trước bàn điện thoại vệ tinh:

"Cho tôi một cốc luôn!"

Nhưng là 10% tỉ lệ sống sót, nhìn đi, hai lần rơi máy bay trong vòng gần một tháng, đã thấy người nào như vậy bao giờ chưa?

"M-mọi. . . mọi người mua thứ này sao? Đ-đùa đấy hả?" Polnareff như nhà quê mới lên thành phố, trợn mắt há hốc mồm nhìn chiếc tàu ngầm.

Ban đầu thì họ có thể sẽ hào hứng với cảnh đẹp ở dưới đai dương, thế nhưng đó chỉ là mấy chỗ gần bờ, nơi mà ánh sáng mặt trời còn chiếu tới được.

Dưới đáy biển thực sự quá tối, Avdol chỉ có thể xác định đường đi bằng mấy cái đèn pha của con tàu, Polnareff thì lại thuộc dạng cả thèm chóng chán, ngồi lâu một chút là anh ta lại không chịu được, muốn tìm thứ gì đó để g·iết thời gian.

"Tsk, tsk! No Proplem! Không có vấn đề gì!" Avdol khẳng định chắc nịch, anh đã lái thứ này từ Ả Rập tới tận đây cơ mà.

"Ai nghĩ tới việc anh ta sẽ tổn thương đến thế này chứ! Tôi xin lỗi nhé Polnareff! Nhưng tôi cải trang đến đảo là có lý do!" Avdol trịnh trọng nói.

Cả năm người nhanh chóng chui vào trong con tàu ngầm, mặc dù là lần đầu tiên họ được sử dụng thứ này ngoài việc có hơi chút bỡ ngỡ thì mọi thứ đều ổn.

Nhưng chủ yếu là tay người pháp vẫn muốn giành quyền điều khiển, ai không không muốn thử một lần lái tàu ngầm để sau này còn chém gió khoe mẽ với người khác?

Cả năm người đều nháo nhào cả lên, giờ mà tông phải cái gì thì cả lũ đi bán muối chắc.

"Để ta lái cũng được!" Ông Joseph hào hứng leo lên định giành quyền điều khiển.

"Lý do?"

"Mọi người. . . trật tự một chút nhé! Giờ ta phải gọi một cuộc điện thoại!" ông Joseph trầm ngâm một lúc rồi nói.

"Này, này, này. . . có gì mà phải khóc?" ông Joseph khoanh tay nhìn Polnareff, anh chàng người pháp nằm lăn lộn trên bờ biển vừa ôm mặt vừa khóc lóc như đàn bà, ông ta lắc lắc đầu.

Polnareff nghe thấy vậy thì tụt hết cả cảm xúc, anh ta quay người trở lại gần khoang điều khiển, bỗng sự chú ý của anh đập vào một cái Radar. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Là Sonar đấy! Nó sử dụng sóng âm phản xạ, để phát hiện mọi thứ dưới nước giống như Radar, với thứ này chúng ta có thể đảm bảo trong vòng 360 độ không có kẻ nào có thể tiếp cận!" Ông Joseph giải thích.

Nhưng nước đổ đầu vịt mà:

"Ừ, cảm ơn mọi người!"

"Vừa rồi không phải tôi mà. . .!" không để cho tay người pháp nói hết câu thì đã bị Avdol đá thẳng hắn ra khỏi ghế điều khiển, đi với chả đứng.

"Ồ, đúng là chiếc tàu tiêu khiển dành cho quý tộc! Tủ lạnh, máy pha cà phê. . . không những thế còn có cả điện thoại vệ tinh đời mới nhất!" Kakyoin nhìn thì như chỉ đang quan sát và cảm thán về nội thất của con tàu, nhưng thực ra cậu ta đang tìm kiếm sự hiện diện của thứ Stand quái thai. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ồ!!! Tuyệt quá, tôi luôn ao ước được thử điều này, giá mà đi cùng với một cô gái dễ thương thì tốt biết mấy!" Polnareff dán mặt của mình vào tấm kính vừa nhìn lũ cá bơi ở bên ngoài vừa ao ước.

"Đúng vậy! Chúng ta sẽ dùng nó để đi từ đây tới Ai Cập!" ông Joseph chỉ cười nhếch mép và nói.

Polnareff rất nhanh đã gạt hết mấy suy nghĩ linh tinh ở trong đầu khi anh ta được ngắm những rạn san hô dưới đáy biển.

Thế nên, việc chúng luồn vào trong tàu ngầm từ trước là một việc bất khả thi.

Năm người phải nhanh hơn nữa, họ cần mau chóng đánh bại Dio và cứu lấy mạng sống của con gái ông Joseph.

"Ờ, vấn đề quan trọng và n·hạy c·ảm! Mọi người làm ơn, hãy trật tự một chút!" Ông Joseph nghiêm túc bấm số và bắt đầu cuộc gọi.

Họ chỉ cho rằng đó là cảm cúm nhưng bệnh tình của cô Holly ngày một trở nên tồi tệ.

"Dù gấp gáp là vậy, nhưng tôi vẫn có một thắc mắc. . . anh Avdol! Nếu anh đứng đây rồi thì. . . AI ĐIỀU KHIỂN CON TÀU?"

Không có thành phố nào ở đây gây ô nhiễm, hay thị trấn ven biển nào xả thải vào, nó là vùng biển vô cùng sạch sẽ.

"Nhưng mà tàu ngầm à? Lần đầu tiên tôi được đi thứ này, không chật chội như tôi nghĩ!" Kakyoin ngắm nhìn khoang tàu rộng ngang một căn phòng khách thì cảm thán.

Còn về lý do vì sao cả bọn không thuê người lái thay, thì bởi việc này vô cùng nguy hiểm, có khả kẻ g·iả m·ạo sẽ trà trộn vào nội bộ như lần trước, còn nếu không may gặp phải kẻ dùng Stand khi đang lặn giữa đáy biển thì người vô tội sẽ bị cuốn vào hành trình nguy hiểm này.

"Thiệt tình! Này, đừng có vênh váo! Dưới biển nhiều chướng ngại vật lắm đấy!" Avdol ở bên cạnh thì lo lắng nhắc nhở thằng bạn phải đi cho cẩn thận.

"Này?! Anh biết lái không đó, Avdol?!" Polnareff lo lắng khi để Avdol điều khiển chiếc tàu ngầm, giờ mà va phải mỏm đá ngầm nào thì cả bọn xác định nửa đời còn lại làm bạn với cá.

"Nhưng nếu bị t·ấn c·ông từ bên trong thì sẽ không có đường chạy trốn! Bởi: Chúng ta đang ở độ sâu 60 mét dưới đáy biển!" Jotaro lạnh lùng nói.

Cả bốn người còn lại nghe thấy như vậy thì giật mình, nhưng việc họ sử dụng tàu ngầm để đi tới Ai Cập là một việc vô cùng bí mật, những tên sát thủ khác vẫn còn chưa biết Avdol còn sống, ví dụ cụ thể nhất là tên Cameo, đôi mắt của tên này trông như muốn lòi cả ra khi biết anh thầy bói còn sống.

Cuộc gọi không diễn ra quá lâu, chỉ được vài phút sau khi ông Joseph nghe người quản gia nói về bệnh tình của con gái mình, những bác sĩ tài giỏi nhất của tập đoàn Speedwagon cũng không thể tìm ra được nguyên nhân.

"Hê! Cháu của ta gắt quá!" ông Joseph nghe thấy thế thì mặt già đỏ ửng, cháu người ta thì luôn luôn lấy người ông đáng kính, mạnh mẽ của chúng nó làm tấm gương, thần tượng, còn thằng cháu mình thì suốt ngày móc xéo lên nỗi đau của người khác.

Tiếng con tàu mài một đường dài trên mỏm đá ngầm.

Nhưng chui làm sao vào được bên trong của con quái vật bằng sắt khổng lồ này được? (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ờ! Đây là loại tàu được giới quý tộc hay bọn nhà giàu sử dụng để khám phá đáy biển mà! Như cậu thấy thì nó còn thiết kế cả cửa sổ!" ông Joseph giải thích.

Khả năng của con Stand sắp tới đây đó là biến hình, nó có thể biến hình thành những thứ vô cơ và mang đặc điểm của chúng, vì vậy sẽ rất khó để nhận ra, nhưng nếu có một người bình thường đi cùng thì cả hai bên có thể so sánh và tìm ra thứ mà nó biến thành.

"Một phần là để kẻ địch không phát hiện ra, nhưng ta cũng muốn Avdol mua hộ cho một món đồ! Nó là một món đồ cực kỳ bắt mắt!

"Đơn giản bất ngờ nhỉ? Chẳng trách mà ngay cả Avdol cũng có thể lái được!" Polnareff bĩu môi khi đang lái tàu, điều khiển thứ này chẳng có gì mà ghê gớm.

Nó đục thẳng một lỗ ở trên mặt biển, một cái cột rada bằng kim loại chắc chắn ngoi lên đầu tiên, tiếp theo là một khung sắt hình bầu d·ụ·c khổng lồ.

"Ờ! Cola được không?" Kakyoin mở tủ lạnh và ôm ra ba bốn chai đồ uống.

"C·hết tiệt, tôi biết ngay mà!"

Nhưng mà ai ơi, nghiệp tụ thì vạch môi, tay người pháp chỉ vừa thốt lên câu đó thì má trái của chiếc tàu ngầm bỗng quệt vào một rặng đá ngầm khiến cho cả con tàu rung lên.

"Chúng ta hãy đánh bại Dio càng sớm càng tốt để cứu cô Holly! Cũng vì lý do đó mà tôi quay trở lại!" Avdol bước đến và nói.

Đúng lúc này thì Kakyoin lên tiếng:

Nhưng Jotaro nghe thấy vậy thì giật mình đứng bật dậy như phản xạ tự nhiên, người khác điều khiển thì tỉ lệ x·ảy r·a t·ai n·ạn cao lắm là 50% còn để cái lão già này lái thì chỉ có 10% thôi.

Nhưng thứ đó không phải là người, nó là một con Stand với tầm hoạt động xa, chủ nhân của nó chỉ việc đứng ở trên bờ và ra lệnh cho nó lẻn vào.

Biển đỏ!

Nó tạo điều kiện tuyệt với cho san hô và các loại cá sặc sỡ phát triển và sinh sống tạo nên một kỳ quan tuyệt đẹp, nhưng xuống sâu hơn rồi thì cá cũng chẳng nhìn thấy được. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bờ đông và bờ tây đều là sa mạc đỏ, vì vậy vùng biển này mới có tên là biển đỏ.

"Ông không được lái! Đừng để cả bọn b·ị đ·âm như lần trước!" Jotaro lạnh lùng ngồi xuống, gác chân lên bàn rồi nói.

"Lấy thứ gì uống đi, Kakyoin! Cổ tôi khát khô cả rồi!" Polnareff hào hứng ngồi xuống và nói.

"Gọi ở chỗ này chắc phải là một cuộc gọi rất quan trọng!"

Chỉ có Kakyoin là luôn giữ một thái độ nghiêm túc, cậu biết kẻ thù sẽ lẻn vào được đây, chúng không phải đã phục sẵn ở trong này mà sẽ lẻn vào tàu ngầm khi họ sắp tiếp cận với bờ biển Ai Cập.

Vì người thường không thể thấy được Stand, mà trên đời này làm gì có nhưng.

Tiếng động cơ thủy lực gầm rú như một con thú hoang, Polnareff nuốt xuống một ngụm nước bọt rồi hò hét:

May thay, Polnareff người ở gần tay lái nhất đã kịp thời ngồi vào ghế điều khiển:

Nên mới cần phải cải trang thành quý tộc Ả Rập để mua nó, Nào, mọi người, giờ thì lên "nó" và xuất phát thôi!" ông Joseph bỏ đi sự cợt nhả trong lời nói, ông ta lên tiếng với cái giọng cực kỳ nghiêm túc.

Không cần hỏi cũng biết ông già này gọi điện cho vợ của mình, dường như ông vẫn chưa nói cho vợ mình biết về tình trạng của cô Holly.

(Sonar (viết tắt từ tiếng Anh: sound navigation and ranging) là một kỹ thuật sử dụng sự lan truyền âm thanh (thường là dưới nước) để tìm đường di chuyển (tức đạo hàng) liên lạc hoặc phát hiện các đối tượng khác ở trên mặt nước, trong nước hoặc dưới đáy đại dương, như cá, tàu bè, vật thể trôi nổi hoặc chìm trong bùn cát đáy, v.v.)

May thay không b·ị đ·âm thủng.

"OH My Goddd!"

"Kèn kẹt*"

Nhìn nét mặt nhăn nhó và đau khổ của ông Joseph khi nói dối là biết ông đã phải đắn đo tới thế nào.

Cả năm người đồng thời nhìn về phía mặt biển nhưng ngoài nước biển đen kịt do bóng đêm ra thì làm gì còn thứ nào khác, bỗng, chỉ chớp mắt, một thứ gì đó dần dần trồi lên.

"Cái gì thế?"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 63: Tàu ngầm.