Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 64: High Priestess!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 64: High Priestess!


"C·hết tiệt, im đi, lúc này rồi ai còn gọi đến nữa? Jotaro?"

Cho dù chúng ta có chạm hay đánh vào nó, một khi nó không đánh lại hay cử động thì chúng ta sẽ không thể nhận ra!"

Họ đã sắp tới nơi rồi, Ai Cập đang ở ngay trước mắt.

Kakyoin lại không quan tâm nhiều như vậy, cậu ta tiến lên và kiểm tra ông Joseph, may mắn ông ta chỉ ngất đi mà thôi, không có việc gì đáng ngại.

Ai nấy cũng tưởng cái cốc uống cà phê bằng sứ sẽ nát tanh bành bởi sức nắm của Heirophant Green nhưng họ đã nhầm, chỉ thấy cái cốc bỗng chảy ra thành một thứ chất lỏng màu bạc.

"Kenggg!" lưỡi dao của nó vô cùng sắc bén, chỉ vung nhẹ một cái đã cắt phăng cổ tay trái của ông Joseph và đẩy ngã ông ta.

"Không, tôi chỉ thấy vui mừng thôi, đã lâu lắm rồi kể từ khi cả năm người chúng ta đồng hành cùng nhau! Vậy thì uống chút gì đó ăn mừng chứ nhỉ?" Polnareff cười và nói.

Chưa dừng lại con Stand còn chặt phăng những ngón tay ra khỏi bàn tay khiến cho chúng bay tới cắm thẳng vào cằm của ông Joseph làm cho ông ta ngã xuống sàn nhà.

"Anh biết nó sao?"

"Là High Priestess! Kẻ địch có vẻ như đang sử dụng Stand tên là: High Priestess!"

"Nani?!"

Đúng lúc này thì Avdol bỗng dưng mở miệng nói:

"Này, đừng có chạm linh tinh vào đồ đạc!"

Cậu ta chỉ cần cất nó đi hoặc để ai đó uống nốt, có cần phải phá hủy nó như vậy không?

Chương 64: High Priestess!

Linh cảm mách bảo rằng Joseph đang gặp chuyện gì đó chẳng lành.

Mũi dao được con Stand tạo ra lướt đi vù vù hòng đâm thẳng vào ngực của Heirophant Green, nó nhanh đấy, nhưng chưa đủ nhanh so với tốc độ của Heirophant Green.

"Ai cập hả. . . ?"

"Ra là vậy. . . ra là như thế. . . câu trả lời thật đơn giản. . . cắt một lỗ để chui vào trong là xong!"

Đúng lúc này thì Avdol lên tiếng báo hiệu một tin xấu: (đọc tại Qidian-VP.com)

Nó trông giống như một loại Slime có đeo một chiếc mặt nạ, chiếc mặt nạ trông giống như của mấy tên tư tế trong những bộ lạc thổ dân châu phi nào đấy, hai cánh tay dài gầy gò và tái nhợt cùng với những chiếc móng vuốt sắc nhọn.

"C·hết tiệt. . rõ ràng. . . rõ ràng chỉ còn vài trăm mét nữa là tới Ai Cập rồi mà?!"

"Reng reng reng*" mặc kệ cả đám sang lo lắng như thế nào thì cái điện thoại vẫn đổ chuông, Polnareff nghe thấy tiếng chuông thừ bực mình chửi bới:

"Kenggg*"

Avdol sử dụng kính tiềm vọng, điều khiển nó nhô lên khỏi mặt nước để quan sát tình hình xung quang, anh ta bỗng giật mình khi nhìn thấy bờ biển Ai Cập ở xa xa phía trước.

"Nani?!"

"Đ-điện thoại?! Ai mà gọi vào cái lúc này cơ chứ?!"

"Này, Kakyoin! Tại sao lại mang ra sáu cái cốc? Chỉ có năm người thôi mà?!"

"Mọi người cẩn thận!" Cậu ta lên tiếng nhắc nhở khi mà bàn tay của Heirophant Green tóm lấy cái cốc và bắt đầu bóp.

"Một, hai, ba, bốn, năm. . . ồ, vừa đúng nắm cái cốc!" Kakyoin kéo cái tủ đựng cốc ra rồi cẩn thận đếm từng cái, vừa hay mà số lượng đủ cho năm người.

"Buồn ngủ quá! Chúng ta tới nơi chưa?" Polnareff vặn vẹo cái cổ, những khớp xương đau đớn vì tựa quá lâu vào ghế ngồi, anh ta liếc mắt nhìn đồng hồ và ngáp một cái thật dài, mệt mỏi hay buồn ngủ thì cũng phải thôi.

Mọi người nghe thấy vậy thì tinh thần hẳn lên, cơn buồn ngủ cũng bị quét sạch theo câu nói của Avdol, vậy là sau bao nhiều ngày dài đằng đẵng họ cũng tới được nơi này.

Chỉ thấy không gian như xé toạc qua một cái, nắm đấm còn lại của Heirophant đã thụi bay con Stand ra ngoài, bị hất bay đi, thứ Stand quái thai chợt chuyển mục tiêu sang ông Joseph đứng ở bên cạnh.

"K-không thể nào?!"

"N-nhưng mà. . . nó lẻn vào đây được từ đâu cơ chứ?" chưa để cho Polnareff định hỏi hết thì câu trả lời đã xuất hiện ngay sau lưng của anh ta.

"Này, này, này. . . nhanh lên đi chứ? Tôi muốn uống cà phê, buồn ngủ quá rồi đây này!" Polnareff ngồi thoải mái ở phía sau thì lên giọng đốc thúc.

"N-nó biến mất rồi?!"

Kakyoin nghe thấy vậy thì giật mình, cậu ta vội vàng quay người lại, triệu hồi Stand và ra lệnh cho nó tóm lấy cái cốc khả nghi.

"Khoan đã, giọng nói đó! Không lẽ nào: Jotaro, Joseph đâu rồi? Con lẽ ra phải ở Nhật Bản chứ? Sao lại đi cùng với ông ấy? Trả lời đi chứ, Jotaro!" không nghe được câu trả lời của Jotaro thì bà Suzie càng lo lắng.

Sinh vật sau khi tan rã về nguyên hình thì ngón tay của nó bất ngờ biến thành một lưỡi dao rồi đâm thẳng tới trước ngực của Heirophant Green. (đọc tại Qidian-VP.com)

Kakyoin nghe thấy vậy thì tảng đá nặng ở trong lòng cũng được tháo xuống, may mắn chưa có một vụ t·ấn c·ông bất ngờ nào lên con tàu ngầm của họ, khi cả nhóm di chuyển tới gần bờ biển thì khả năng chạm trán với kẻ thù sẽ cao hơn.

Nhưng nó cũng an toàn hơn khi khoảng cách giữa họ và mực nước biển thấp hơn, nếu bị t·ấn c·ông khi ở quá sâu dưới đáy biển thì không cần đợi đối thủ t·ấn c·ông thì cả nhóm đã bị áp lực của nước nghiền nát thành thịt vụn.

Hoặc cũng có thể tên sát thủ đã mất dấu cả nhóm, dù sao khi Avdol đem một chiếc tàu ngầm trở về cũng là việc vô cùng bí mật.

"Này, có thể nhìn thấy bờ biển rồi đấy! Chúng ta sắp cập bến rồi!" Avdol nói.

Thế nhưng con quái vật đã đi trước một bước, nó nhảy ra khỏi bàn uống nước như con ếch rồi dính thẳng lên bảng đồ hồ của con tàu.

"Oh My God!!"

"Xin lỗi, nhưng ông già hiện không nghe máy được!" Jotaro lạnh lùng trả lời.

Năng lực của nó là có thể biến hình thành bất cứ thứ gì làm bằng kim loại hoặc thủy tinh, bất cứ thứ gì miễn là khoáng chất, có nghĩa là cả nhựa và Vinyl,.

"Không phải! Nó biến hình! Nó biến hình thành một trong những cái đồng hồ đo! Giống hệt như việc biến trở thành cái cốc như ban nãy!" Avdol nói.

"Ừ, chúng ta đến nơi rồi! Sao đấy, Polnareff?"

Trong khi mọi người xung quanh bàn uống nước vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Kakyoin có đang phát rồ hay gì không mà lại định phá hết mấy cái cốc cà phê, rõ ràng là chỉ mang ra thừa thôi mà.

Đằng nào thì họ xuất phát ngay trong đêm, hành động nhanh và chưa có nghỉ ngơi gì, bây giờ chắc cũng vừa đến 4h sáng vậy là tròn một ngày không ngủ. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Tới rồi đấy à!"

Đúng cái lúc nước sôi lửa bỏng thì chiếc điện thoại vê tinh bỗng dưng đổ chuông.

Nhưng bây giờ, cậu ta đang phải lựa chọn, lựa chọn giữa việc nói ra sự thật hoặc nói dối để bà ngoại an tâm.

"Rầm!"

Polnareff nghe vậy thì tức tối, anh ta không ngừng đạp mạnh vào thân tàu:

Đúng lúc này thì cả bọn nhìn thấy Jotaro bước tới trước cái điện thoại và nhấc máy, Avdol thét lớn nhắc nhở:

"Tôi từng nghe qua! Người sử dụng Stand tên là Midler, nó là Stand có thể điều khiển được từ xa, nên người sử dụng có thể đang ở trên bờ!

Thứ Stand quái dị đáp xuống mặt bàn uống nước trước cái nhìn ngỡ ngàng của bốn người còn lại, Jotaro nhanh chóng triệu hồi Star Platinum để t·ấn c·ông.

Những người còn lại nghe Avdol nói như vậy thì giật mình, thật tốt quá rồi, có vẻ như anh ta biết gì đó về thứ Stand này.

"Gần rạn san hô này có một đường hầm dưới biển được hình thành do sự xói mòn! Lối ra là vào khoảng 200 mét vào sâu trong đất liền! Chúng ta sẽ ngoi lên ở đó!" tới Ai Cập thì người dẫn đường lý tưởng nhất không phải ai khác ngoài dân bản địa ở đây. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ờ, việc này đáng ăn mừng đấy chứ! Nhưng đồ trong tủ lạnh bị anh cuỗm sạch rồi còn đâu! Giờ chỉ có cà phê thôi! Mọi người đợi chút để tôi đi pha!" Kakyoin chỉ cười nhạt rồi đi về hướng của cái máy pha cà phê.

"Chào, Joseph! Là tôi đây! Ban nãy chưa nói chuyện xong nên tôi bắt quản gia phải đưa số!" người gọi đến không ai khác chính là vợ của ông Joseph, bà ngoại của Jotaro, bà Suzie Q.

Mặt trời cũng đã bắt đầu lên, những tia nắng bình minh từ từ rọi sáng mặt biển phản chiếu vào mắt của Avdol khiến cho chúng hơi mỏi, nhưng ai mà quan tâm cơ chứ?

"Ông già!"

"Muốn uống thì anh tự đi mà pha!" Kakyoin bĩu môi rồi chăm chú lau sạch mấy cái cốc, dù nói như vậy nhưng cậu ta vẫn sẽ pha đủ cho từng người.

"Xoạt. . .rầm! Loảng xoảng*" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Sao ông không trả lời thế? Mà khách sạn ông ở nhộn nhịp nhỉ? Nãy giờ. . . cứ nghe như là còi báo động ấy, lại còn tiếng nước chảy nữa, bồn tắm bị tràn à?" đợi mãi mà không thấy đầu dây bên kia lên tiếng thì bà có hơi lo lắng hỏi.

"Là Stand! Bằng một cách nào đó mà nó có thể đột nhập được lên tàu!" Avdol hoang mang thốt lên.

"Reng* reng reng reng*"

Mà lại vừa hay trong nhóm năm người có Avdol chính là thổ địa ở chỗ này, dù không dám nói bất cứ ngõ ngách nào anh cũng biết, nhưng vài nơi bí ẩn thì cũng không thoát khỏi tai mắt của anh thầy bói.

Mũi tàu đâm thẳng vào đáy biển quấy lên một vũng nước đục mù bởi đá và cát.

Rồi dần dần hòa tan vào đống kim loại ở trên đó và biến mất.

Jotaro thì không phải là dạng mồm mép, cậu ta không giỏi trong khoản nói dối và cũng không thích việc nói dối, từ bé đến giờ Jotaro luôn thành thật nói ra suy nghĩ của mình.

Cả nhóm nhanh chóng tụ tập lại và nhìn vào bản đồ:

May thay, bàn tay trái đó chỉ là đồ giả bằng kim loại, vì dù sao ông Joseph cũng mất bàn tay trái từ trước rồi, việc này không ảnh hưởng gì tới tính mạng của ông.

Avdol khoanh tay rồi từ từ nói.

"Polnareff, đừng phân tâm! Cứ kệ nó đi!" Kakyoin lên tiếng nhắc nhở.

"Tàu sắp và xuống đáy rồi, mọi người bám chặt vào!" Avdol quan sát xung quanh rồi lớn tiếng ra hiệu.

"Không có việc gì phải lo lắng đâu, bà Suzie! Ông có con ở đây rồi! Vậy nhé, đợi mọi chuyện ổn hơn thì con sẽ gọi lại!" chưa để cho đầu dây bên kia kịp trả lời thì Jotaro đã nhanh tay cúp máy.

Sau khi cà phê nóng đã được rót vào cốc thì Kakyoin cẩn thận bê chúng ra bàn uống nước, cậu ta quay người đi để cất cái khay thì Jotaro bỗng lên tiếng:

Jotaro thì chỉ đứng đấy và yên lặng, cậu phải nói gì đây? Chẳng lẽ nói thẳng ra mẹ của cậu đang trong trạng thái nguy kịch và mọi người đang đến ai cập để cứu bà? Và cả nhóm cũng sắp gặp nguy hiểm vì bị chìm tàu trên biển đỏ à?

Nhưng đã quá muộn rồi, đầu dây bên kia đã bắt máy, giọng của một người phụ nữ lớn tuổi vang lên:

Chỉ nghe tiếng kim loại nhói tai vang lên, một cái lỗ hổng nhỏ bỗng bị cắt bung ra, nước biển ở bên ngoài thuận thế mà phun vào.

"Nó phá hỏng hệ thống nổi lên rồi, bây giờ chúng ta đang chìm xuống! Tự dưng không khí đang tụt dữ dội, còn không thể điều khiển được bánh lái!"

"Uỳnh* Rầm!"

Rất may là đường kính của lỗ cắt không quá rộng nên nước không thể đổ vào quá nhiều, nhưng sàn của con tàu đã ngập rồi đấy.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 64: High Priestess!