Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Sự Rung Động Có Chủ Ý

Nguyệt Sơ Giảo Giảo

Chương 49: Anh nói - Vị ngọt, anh rất thích.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 49: Anh nói - Vị ngọt, anh rất thích.


Kết quả là, lúc ông ấy tan làm sớm, dẫn vợ về đến nơi…

Nếu trước mặt người nhà họ Hạ mà để lộ sơ hở thì biết phải làm sao. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chỉ là khí chất của anh quá mạnh mẽ, khiến người ta dễ bỏ qua gương mặt đó.

Anh đang nói cái gì vậy?

Chỉ là, mãi đến chiều tối Hạ Văn Lễ và vợ mới tới nơi. Ông cụ còn gọi điện cho con trai cả: “Con trai mày dẫn vợ về rồi mà mày còn chưa chịu về là sao?”

“Tóm lại, mày mau về đi. Chúng ta bàn đối sách, đừng để cái thằng nhóc kia sung sướng quá sớm!”

Cô bị dọa đến giật nảy mình, suýt nữa làm đổ nước.

Ai mà ngờ, đúng lúc đó, ông cụ Hạ đã dậy từ sáng sớm tinh mơ. Mấy hôm trước, ông còn sai người đến sửa sang vườn hoa cây cảnh cho gọn gàng tươm tất.

“Là loại hương do bà chủ làm, mùi thật dễ chịu.”

Cô không hề hay biết, ngài Hạ - người chưa hề ngủ đang nằm nhắm nghiền mắt để chờ vợ về, giờ đây phải cố gắng lắm mới không mở mắt ra, khó chịu muốn c·h·ế·t!

Công việc chưa xử lý xong, anh đã định nghỉ ngơi.

Bình thường anh rất ít nói nhưng luôn nhã nhặn lịch thiệp. Vậy mà giờ phút này, anh đang... giở trò lưu manh, trêu ghẹo cô sao?

Cô vẫn còn đắm chìm trong nụ hôn nhẹ ấy, còn Hạ Văn Lễ đã tỉnh táo cúi người xuống, nhặt chiếc bật lửa bị rơi.

Anh còn đeo chiếc ghim cài áo vest mà Chung Thư Ninh tặng.

Hạ Văn Lễ cúi đầu xử lý văn kiện, không nhìn anh ấy.

Chương 49: Anh nói - Vị ngọt, anh rất thích.

Chung Thư Ninh cười gượng: “Anh thích là được, để mai em lấy thêm cho anh vài hộp.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngay lập tức.

“Họ nói thế nào?”

Hạ Văn Lễ tự thấy bản thân thật tham lam. Biết rõ cô vừa mới bị thương, chủ động như vậy đã là hiếm lắm rồi nhưng anh vẫn muốn có được nhiều hơn…

Chỉ là khi Hạ Văn Lễ vui vẻ quay về phòng, vừa mở cửa ra…

“Thế bố định làm gì? Đuổi tụi nhỏ đi à? Hay thả c·h·ó ra cắn?”

Hạ Văn Lễ vẫn mặc âu phục chỉnh tề như thường lệ.

“Rất thích!”

Chung Thư Ninh khẽ gật đầu.

“Từ miệng nhà họ Chung và họ Chu, còn có trên mạng nữa.”

Ngay cả con c·h·ó giữ nhà cũng được mang đi tắm rửa, chải lông làm đẹp!

“Đại khái là vì chú anh tái hôn, anh được ông bà nội nuôi lớn…” Chung Thư Ninh tóm tắt lại cho anh: “Nếu không phải bị người nhà ép cưới dữ quá, chắc anh cũng chẳng chọn lấy em.”

“Không sao, tôi về phòng trước đây.”

“…”

Hạ Văn Dã không đi cùng xe với họ. Chỉ nghĩ đến việc phải ngồi chung với anh cả suốt 5, 6 tiếng đồng hồ thôi đã khiến da đầu cậu ấy tê rần.

Hạ Văn Lễ không thừa nhận, cũng chẳng phủ nhận.

“Việc thì làm hoài cũng không hết nhưng vợ thì quan trọng hơn.” Hạ Văn Lễ vừa nói vừa liếc nhìn Trần Tối: “Nói ra chắc cậu không hiểu được đâu.”

Dù sao thì lần trước hôn nhau, cô cũng đã uống rượu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ông cụ chải chuốt lại đầu tóc, làm hẳn một kiểu trông đâu ra đấy, ăn trưa xong thì thay đồ chỉnh tề, ngồi đợi sẵn ở phòng khách. Bà cụ Hạ nhìn mà không nói nên lời - Năm xưa, thằng cả và thằng hai đưa vợ về ra mắt cũng chẳng thấy ông sốt sắng đến mức này.

“Vậy thì lần này chúng ta về, chắc sẽ bị làm khó đấy.”

Bà chủ đúng là quý nhân của anh ấy mà!


Tóm lại, theo lời Chung Thư Ninh, nhà họ Hạ chẳng khác nào một nơi đầy rẫy thị phi và áp lực.

“Bố à, còn sớm mà, con đang đi làm.” Hạ Văn Lễ dự kiến khoảng 6 giờ mới đến biệt thự nhà chính, bây giờ mới 3 giờ chiều.

Nếu không phải lo cô sẽ hoảng sợ, có lẽ vừa nãy đã không chỉ đơn thuần là một nụ hôn nhẹ.

May mà hôm nay tâm trạng Hạ Văn Lễ có vẻ rất tốt.

“Không thể về sớm được à?”

“Em đừng sợ, dù họ nói gì, chỉ cần chúng ta thể hiện là đang yêu nhau là được.” Hạ Văn Lễ nói thẳng.

Anh nói một câu đánh giá: “Ngọt lắm.”

Hôm khởi hành, Chung Thư Ninh mặc một chiếc áo kiểu Trung hoa cách tân màu hồng nhạt, ống tay thêu hoa lê bằng kỹ thuật Tô Châu, dịu dàng mà tao nhã. Váy trắng dài, phối cùng vòng tay và hoa tai màu sen nhạt, trông vô cùng thanh lịch.

Còn dài nữa chứ!

Khi cô chuẩn bị rót thêm một ly nữa thì có giọng nói vang lên: “Bà chủ.”

“Bố nói đúng.”

“Làm bố mà như mày, suốt ngày chẳng quan tâm con cái nên nó mới không buồn bàn bạc với gia đình, tự ý quyết định luôn chuyện hôn nhân. Bố nói cho mày biết, chuyện này bố rất không hài lòng!”

Vậy mà bà chủ còn lên mạng tra cứu.

“Xin lỗi, tôi làm cô hoảng sợ à?” Trần Tối không phải mèo, bước chân cũng đâu nhẹ đến vậy. Anh ấy chỉ thấy bà chủ có vẻ không ổn nên mới chủ động lên tiếng.

Đầu óc Chung Thư Ninh trống rỗng.

Lòng bàn tay cũng nóng ran, Chung Thư Ninh chỉ có thể siết chặt tay để giữ cho mình tỉnh táo hơn. Bởi vì tim cô đang đập dữ dội, từng nhịp từng nhịp đập vào lồng ngực, nhanh đến mức khiến cô có cảm giác choáng váng nhẹ.

Vậy mà chỉ được tình yêu tưới tắm có vài phút thôi, đã sống lại như rồng như hổ rồi à? Hiệu quả ghê thật đấy?

“Trợ... trợ lý Trần?”

Có lẽ là người đẹp trai nhất trong số tất cả những người cô từng gặp, rất rất đẹp trai.

Chung Thư Ninh thì thấp thỏm lo lắng, nghĩ đến chuyện cụ ông Hạ từng trải bao sóng gió, chắc chắn không dễ bị qua mặt.

Người làm công như anh ấy chỉ biết câm nín. Mấy hôm trước anh còn mang bộ mặt chán đời như thể ai thiếu nợ anh mấy triệu vậy.

Ngọt?

Trần Tối lái xe suýt nữa thì cười đến phát điên.

Chung Thư Ninh khụy gối ngồi xuống, ôm đầu gối, cằm tựa lên đầu gối, cứ thế nhìn anh chằm chằm. Sống mũi cao, môi mỏng, tóc hơi rối, lông mi…

Anh rất đẹp trai.

Cô khẽ bật cười, không thành tiếng.

“Công việc quan trọng hơn cả con trai mày hả?”

Ông cụ lại đang ngồi tựa vào sofa ngủ khò khò, tiếng ngáy vang dội khắp phòng.

Còn anh là người phải dùng đủ mọi cách cứng rắn mới có thể thoát thân được.

Lần này, tỉnh táo và lý trí.

Vậy nên Chung Thư Ninh cũng không cần phải nói chuyện kiêng dè: “Ngài Hạ, quan hệ giữa anh và người nhà căng thẳng lắm à?

Khi cô quay về phòng thì trời đã gần sáng, hình như Hạ Văn Lễ đã ngủ rồi.

Một người như thế... lại chính là chồng của cô.

Trước đây cô không dám nhìn thẳng vào anh, thực ra thì…

Dường như Hạ Văn Lễ nhận ra cô đang nghĩ gì nên bổ sung thêm:

Trần Tối phải mang tài liệu gấp cho Hạ Văn Lễ, anh ấy vừa gõ cửa bước vào thì đã ngửi thấy mùi thơm ngọt dịu của hương nhang vị vải.

Trên mạng đều nói, ông chủ nhà anh ấy là kiểu bố không thương còn bị mẹ kế chèn ép, sống được đến giờ đúng là không dễ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chung Thư Ninh không có trong phòng.

Giây phút đó, Trần Tối cảm thấy khắp người ông chủ của mình như tỏa ra ánh hào quang từ bi của nhà Phật.

“Mày nói kiểu gì vậy? Lỡ bị người ta nhìn thấy thì ảnh hưởng đến thể diện nhà mình biết bao. Việc trong nhà, đương nhiên phải giải quyết nội bộ rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Vì cô quá căng thẳng khi nghĩ đến việc phải đối mặt với người nhà họ Hạ, trằn trọc mãi không ngủ được nên đã chạy tới phòng chế hương, tra lại cách làm hương, định làm một loại hương tên là hương Linh Tê. Cô vừa lấy vài thứ như đinh hương, cam thảo để nghiền bột.

“…”

Cảm giác lúc đó không rõ ràng như bây giờ.

Hai người đứng cạnh nhau, trông rất xứng đôi.

“Vừa nãy bà chủ còn hỏi tôi rằng anh có bận không. Tôi biết anh bận thật nhưng vẫn bảo cô ấy đến. Nghĩ bụng, nếu anh thấy cô ấy, có khi sẽ bớt căng thẳng một chút. Anh không phiền chứ?” Trần Tối thăm dò.

Hạ Văn Lễ nghiêng đầu nhìn cô: “Em nghe ai nói thế?”

“Nhang thơm rất dễ chịu, mùi vị ngọt ngào, anh…”

Trên mặt Hạ Văn Lễ không thể hiện cảm xúc gì nhưng cũng không phản bác lời cô. Dù sao thì từ lúc ký hợp đồng, chính anh là người dụ dỗ Chung Thư Ninh, cũng chính anh đã ngầm gợi ra tất cả những điều đó.

Chung Thư Ninh cũng không biết mình quay về phòng bằng cách nào. Cảm giác nóng bỏng trên môi vẫn chưa tan, như thể thiêu đốt đến tận cổ họng, khiến cô khô khốc đến mức phải đi xuống lầu lấy nước. Uống liên tục mấy ngụm lớn, mới có thể bình ổn lại trái tim đang đập loạn nhịp kia.

Kết quả là sau khi nhổ xong…

Cả vườn rau trụi lủi, phải cho người trồng gấp ít hoa cỏ tạm vào trong đêm.

Chỉ nói một câu: “Tháng này cậu được thưởng gấp đôi.”

Dù sao thì Trần Tối vẫn còn độc thân!

Phòng không bật đèn, trống không!

Chung Thư Ninh rón rén bước lại gần, giúp anh đắp chăn, rồi cứ thế nhìn anh thật lâu.

Ông còn bảo muốn dọn lại vườn rau, đặc biệt nhờ người làm cỏ.

“Sếp à, còn có việc chưa giải quyết xong.” Trần Tối nhắc.

“Ngày mai phải đi đường dài, em nghỉ sớm đi. Anh về phòng sau.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 49: Anh nói - Vị ngọt, anh rất thích.