Sự Rung Động Có Chủ Ý
Nguyệt Sơ Giảo Giảo
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 50: Về thủ đô ra mắt, gọi “chồng”?
Cả nhà họ Hạ đều cạn lời: Ông đúng là, cả người thì mềm, mỗi cái miệng là cứng.
…
Con bé này đúng là tốt thật.
Trên mạng đồn rằng bà ấy nhỏ nhen, hay soi mói, không ưa Hạ Văn Lễ nên anh mới chọn sống cùng ông bà nội thay vì sống với bố mình.
“Chứ không phải ông đang mong Văn Lễ với con bé đó về à?”
Từ hôm qua biết tin cháu trai dẫn vợ về ra mắt, ông cứ trở mình lăn qua lộn lại trên giường như bánh rán, cả đêm không ngủ. Trời chưa sáng đã dậy, đến nỗi con c·h·ó còn chưa tỉnh mà ông đã bắt đầu đi quanh nhà.
“Bố ngủ có ngon không ạ?”
Ai nấy đều sững sờ nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh.
Khoảng hơn 5 giờ, mặt trời sắp lặn, nắng hè vẫn còn gay gắt.
Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nở một nụ cười.
Chung Thư Ninh thì khẽ nín thở.
Mất mặt quá!
Ánh mắt ông cụ Hạ đen sẫm, sắc bén như mắt chim ưng.
“Nực cười! Tôi chờ chúng nó làm gì?” Ông cụ lạnh lùng hừ một tiếng: “Tôi còn thiếu điều đuổi cái thằng nhóc đó ra khỏi nhà ấy chứ! Lần trước về chỉ để lấy sổ hộ khẩu, lấy xong còn lập tức bỏ đi ngay trong đêm, nó còn coi tôi là ông nội nó không?
Lúc đầu, con c·h·ó giữ nhà thấy ông còn vẫy đuôi mừng rỡ, sau đó... chẳng buồn để ý nữa.
“Khụ!” Lần này, ông cụ thật sự bị sặc trà.
Ông mặc âu phục đen, tay mân mê cây gậy, vì hay nhíu mày nên giữa trán hằn rõ những nếp nhăn sâu.
“Không sai. Nhưng cái “tình yêu đích thực” này của mày đến nhanh quá, không chừng là tiện tay kéo đại một người ngoài đường về rồi cưới luôn đấy!” Ông cụ cầm tách trà lên uống, khóe mắt vẫn liếc về phía Chung Thư Ninh: “Về đây cũng chỉ để có lệ với ông bà thôi chứ gì.”
“Không nói không rằng, tự ý cưới vợ bên ngoài xong mới dẫn người ta về, giỏi quá ha? Nếu giỏi đến vậy thì đừng có dắt về, ở ngoài luôn đi!”
Chương 50: Về thủ đô ra mắt, gọi “chồng”?
Chỉ là ánh mắt vẫn không rời khỏi Chung Thư Ninh.
“Lớn rồi là cứng cánh cứng cáp, chẳng coi ai ra gì nữa.”
Ông cụ Hạ âm thầm làu bàu trong bụng:
“Bà nội anh rất thích phong cách vườn nhà kiểu miền Nam. Hồi xưa bà và ông nội gặp nhau ở trong đó. Khi sửa lại nhà chính, chú út đã thiết kế lại thành vườn kiểu này.” Hạ Văn Lễ giải thích.
Người nhà họ Hạ đã bao giờ thấy Hạ Văn Lễ chủ động như vậy đâu?
“Cháu chỉ muốn tìm người mình thích thôi, như vậy là sai à?” Hạ Văn Lễ phản bác.
Cô tự dưng thấy chột dạ.
Nhưng nó ngọt hơn cô tưởng, bên trong có nhân dừa vụn, vừa cắn một miếng đã thấy ngọt đến tê răng.
Sau khi ông cụ tỉnh giấc, thấy con trai cả đã về thì nhíu mày: “Mày còn biết đường mà về à? Con trai mày sắp cưới vợ đến nơi rồi mà mày vẫn chẳng quan tâm gì cả!”
Cũng khá xinh xắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu thật là làm thiết kế, thì hẳn là kiểu người sống khép kín, ít lộ mặt.
Ông có ba người con trai, trừ một đứa bất hiếu còn chưa lấy vợ thì cả anh cả lẫn anh hai đều đã có hai đứa con trai. Tính ra ông có bốn đứa cháu trai, không có lấy một đứa cháu gái nào.
Ông cụ khẽ ho khan: “Tao chỉ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, dưỡng sức chờ chiến đấu thôi!”
Xe dừng lại, ánh hoàng hôn hắt lên những bậc đá xanh. Lúc Chung Thư Ninh bước xuống xe, Hạ Văn Lễ đã đứng sẵn ở cửa, chờ cô.
Lần này họ sẽ ở lại đây ba đến năm ngày, Chung Thư Ninh vẫn không khỏi hồi hộp.
Hạ Văn Lễ từ từ nắm lấy tay cô, siết nhẹ rồi lên tiếng: “Ông nội, bà nội, bố, dì Lương, đây là Chung Thư Ninh - vợ con.”
Hạ Văn Lễ thản nhiên hỏi: “Vậy ông ra ngoài đường thử kéo đại một người về, xem có tìm được ai xinh bằng vợ cháu không?”
Trên mạng gần như không có mấy thông tin về người chú út này của nhà họ Hạ. Vì người chú này không tiếp quản sản nghiệp gia tộc, đến cả ảnh chân dung cũng chẳng có lấy một tấm.
Đúng là sống càng lâu, càng thấy được chuyện ly kỳ.
Không biết cháu mình đã dùng chiêu gì mà lừa được về nhà thế này.
Trần Tối lấy mấy món quà đã chuẩn bị sẵn từ cốp xe ra.
Vợ?
Ngay giây sau, có người khẽ móc tay cô.
Hình như… cô thật sự đúng là bị kéo từ ngoài đường về. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô hơi căng thẳng, nhất là lúc vừa bước qua cổng chính. Bên trong là một loạt nội thất làm từ gỗ hoàng hoa lê, kiểu dáng cổ điển thanh nhã, toát lên vẻ quý phái. Vừa liếc mắt, cô đã nhìn thấy ông cụ Hạ đang ngồi chính giữa trên ghế sofa.
Đúng là phim truyền hình vẫn còn khiêm tốn.
“Không sao, ngon lắm.”
“Uổng công tôi nuôi nó!”
Con dâu về nhà, ông vẫn xem như con gái mà nuôi, nhìn Chung Thư Ninh, ông khẽ thở dài trong lòng:
Chung Thư Ninh thầm nghĩ, đúng là mùi thuốc s·ú·n·g nồng nặc!
Chung Thư Ninh chỉ biết thầm thở dài trong lòng:
Ông cụ lạnh lùng hừ một tiếng: “Nó dám à! Tôi đánh gãy chân nó!”
“Nếu là mấy hôm trước, với cái thái độ đó của bố, có khi thằng bé cưới xong, sinh con rồi mới báo cho bố biết đấy.”
Qua một cây cầu đá, phải đi dọc theo hành lang dài và băng qua sảnh hoa mới tới được chính sảnh.
Cái này thì Chung Thư Ninh thật sự không biết.
Trông còn nhỏ hơn tuổi thật.
Cô mỉm cười cảm ơn: “Cảm ơn dì ạ.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chung Thư Ninh hơi bất ngờ, vốn dĩ cô nghĩ nhà họ Hạ sẽ ở biệt thự kiểu hiện đại.
Chung Thư Ninh vẫn nhớ lời anh từng nói:
Chung Thư Ninh cũng hơi đỏ mặt vì từ trước đến giờ, Hạ Văn Lễ chưa bao giờ gọi cô là “vợ” ngay trước mặt người nhà.
Căn nhà chính nằm cách xa trung tâm thành phố, ngay cổng lớn có đôi sư tử đá uy nghi, bên trái còn đặt một tảng đá Thái Sơn khổng lồ.
Phải thể hiện tình cảm.
Đi đứng nhẹ nhàng, nói năng dịu dàng nhỏ nhẹ.
“Ai nói tôi đang ngó?” Ông cụ cau mày.
“Ông đừng ngó nữa, rõ ràng nó nói tối mới về, giờ mới mấy giờ đâu.” Bà cụ thấy ông cứ đi tới đi lui trước mặt, chỉ thấy nhức đầu.
Ông cụ vuốt nhẹ cây gậy, ánh mắt đánh giá Chung Thư Ninh: Con bé này…
Trên chiếc ghế đôi gần đó, một người đàn ông trung niên trông nho nhã, còn người phụ nữ ngồi cạnh khoảng hơn 40 tuổi, đường nét môi và mũi rất giống Hạ Văn Dã.
“Được rồi, hai đứa mau ngồi xuống đi, ngồi xe lâu thế chắc cũng mệt rồi, lát nữa là ăn cơm rồi.” Bà cụ Hạ lên tiếng, ông cụ mới chịu thôi không nói tiếp nữa.
Khi xe rẽ khỏi cao tốc, đi vào khu ngoại thành, hai bên đường cây cối xanh um tươi tốt, ánh hoàng hôn xuyên qua kẽ lá chiếu xuống, những tia nắng hắt vào trong xe, tạo nên những mảng sáng tối chập chờn.
Huống chi người này lại là mẹ kế của Hạ Văn Lễ.
Nói xong, ông lập tức viện cớ ra sân đi dạo, thực ra là cứ đi qua đi lại ngoài sân, mắt nhìn dáo dác.
Đồ người ta cố tình đưa cho mình, đương nhiên phải ăn.
Cái vẻ ngây ngô chưa từng thấy chuyện đời này… (đọc tại Qidian-VP.com)
“Người già hô hấp mạnh thôi!”
“Vâng.”
“Sao vậy?” Hạ Văn Lễ ghé sát lại, hạ giọng hỏi.
Chung Thư Ninh chọn miếng bánh dừa gần tay nhất.
“Đi thôi, mình vào trước.” Hạ Văn Lễ nhìn Chung Thư Ninh, nói.
Cổng sắt vừa mở ra, hai bên là cây xanh và cổ thụ được cắt tỉa gọn gàng, có cả núi giả, dòng suối nhỏ, đình nghỉ chân, cầu nhỏ xinh… tường trắng mái đen, phong cách cổ điển kết hợp hiện đại. Núi đá và cây cối bố trí xen kẽ, từ nhiều góc nhìn đều có cảm giác khác biệt, khung cảnh như có chiều sâu riêng.
Ánh nhìn thẳng và gắt gao đến mức khiến Chung Thư Ninh - người chưa từng trải nhiều bị nhìn một cái đã thót tim.
“Sắp đến rồi.” Hạ Văn Lễ nhắc.
Xe của Hạ Văn Dã và Lý Khải vẫn đang phía sau.
Hai người đó, chắc chắn chính là bố ruột Hạ Văn Lễ - ông Hạ Bá Đường và mẹ kế của anh, bà Lương Gia Ân.
Vì Hạ Văn Dã mải ăn uống trong khu nghỉ dưỡng nên bị chậm giờ, dự kiến sẽ đến sau họ khoảng 20 phút.
Chung Thư Ninh đang định mở miệng chào hỏi thì đã nghe ông cụ đã lạnh lùng hỏi: “Mày còn biết đường mà về à?”
Nhưng gặp trực tiếp thì thấy bà ấy có vẻ khá hòa nhã, dễ chịu.
Nghĩ đến cách xưng hô “vợ” mà Hạ Văn Lễ dùng khi nãy, cô âm thầm lấy dũng khí, nhỏ giọng hỏi: “Chồng à, anh có muốn ăn thử không?”
Ông cụ suýt sặc trà, nghẹn đến mức chút nữa là ho khan.
“Bà chủ à, cô tra bao nhiêu thứ trên mạng rồi mà không biết chú út của nhà mình làm về mảng thiết kế à?” Trần Tối vừa cười vừa dừng xe.
“Con ngồi xe cả ngày rồi, chắc mệt lắm nhỉ? Ăn chút gì lót dạ trước đi.” Lương Gia Ân vừa nói vừa đưa cho Chung Thư Ninh một đĩa bánh ngọt.
Bên cạnh ông là một bà cụ mặc áo lụa trắng, chất liệu mềm nhẹ.
Bà cụ nhíu mày chặt hơn: (đọc tại Qidian-VP.com)
Hạ Bá Đường khẽ bật cười: “Bố à, dạo này trên tin tức nói rằng giờ cưới vợ không cần sổ hộ khẩu nữa đâu.”
“Bố ngáy to lắm đấy.”
“Vợ cơ à? Gọi ngọt đấy chứ?” Ông cụ không nhịn được, giọng điệu đầy mỉa mai.
Nhà chính nhà họ Hạ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.