Chương 14 : Tân sinh !
Cảm giác đầu óc nặng nề vô cùng !
Nam mở mắt nhìn xung quanh cơ thể đau nhức vô cùng hắn cố gắng nâng thân hình đứng dậy vẫn là không gian màu trắng đó nhưng giờ đây hơi khác một chút .
Một khoanh đất nhỏ khoảng chừng một mét vuông một mầm cây vừa từ mặt đất chui lên nhìn khá là yếu ớt từng luồng không khí từ mầm cây đang bốc lên không hiểu sao hắn có thể nhìn thấy luồng khí đó .
Nam đi đến và ngồi xuống quan sát mầm cây chỉ có vỏn vẹn 2 chiếc là nhỏ hắn ngồi ngẩn người ra đang cố gắng suy nghĩ tại sao mình lại đến đây và làm cách nào để thoát ra được .
Hắn không biết răng khi hắn còn đang hôn mê sâu thì khối rubic trong đầu đang không ngừng phát sáng mặt chữ " Thanh Xuân " đang tỏa ra những luồng ánh sáng nhu hòa đi vào đại não của hắn tẩm bổ cho những vết thường do cú va đập gây ra .
Ở ngoài hình ảnh vẫn vậy .
Đã hai tháng từ khi hắn hôn mê bố mẹ em gái và Huyền đều chia nhau túc trực quanh hắn .
Ngoài giờ học ở trường thì có lẽ bệnh viện đã là ngôi nhà thứ 2 của cô nhìn hắn nằm bất động khuôn mắt thì gầy hốc hác trái tim cô như quặn thắt lại .
Cô chưa thể tưởng tượng được nếu hắn ra đi thì cô sẽ ra sao dù sao bác sĩ bảo khả năng để hắn tỉnh lại là rất nhỏ bé, giờ cô chẳng thể làm được gì khác ngoài làm bạn với hắn kể những câu truyện trên lớp cho hắn nghe .
Mặc dù không biết hắn có nghe được không nữa khi cô đang thất thần nhìn hắn thì tiếng kêu của chiếc monitor vang lên tít tít ... mạch về không huyết áp về không .
Cô lao mình ra khỏi phòng kêu lên từng hồi bác sĩ vội vàng chạy vào c·ấp c·ứu cho hắn khi cô đến bố mẹ hắn đã về nhà để tắm rửa và làm mấy việc khác .
Huyền khụy xuống khi nhìn thấy bác sĩ đang cố gắng xoa bóp lồng ngực cho hắn trong lòng cô thầm cầu nguyện sẽ có phép màu xảy ra .
Trái tim cô như nghẹn lại cô biết mình thích hắn và cũng không muốn mất hắn nhưng có lẽ ông trời đang thử thách lòng kiên trì của cô .
Từng hình ảnh ngắt quãng trong đầu cô từ khuôn mặt đến cử chỉ ôn nhu mà hắn dành cho cô hay là những câu truyện tếu táo mà hắn hay kể làm cô vui . Nó tua rất chậm len lỏi trong từng kí ức nước mắt cô rơi xuống làm nhòe đi cả tầm nhìn .
Sau gần một tiếng c·ấp c·ứu !
Chỉ thấy bác sĩ bước xuống đứng chắp tay nghiêm trang và cúi đầu đầy đau thương tiếc cho một linh hồn bé nhỏ tuổi xuân còn đó mà ra đi quá sớm .
Nhất là ai cũng biết vì cứu một cô bạn cùng lớp nên mới bị như vậy ai cũng cảm thấy quá xót xa cho hắn .
Lúc này có lẽ ý chí còn sót lại của cô muốn đến bên hắn không thì cô đã ngất đi vì đau đớn .
Lê từng bước chân nặng nề Huyền đến bên giường hắn đang nằm từng giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt . Giờ đây cô tưởng chừng như thời gian không còn lưu động vậy cảnh vật trước mắt đã biến đâu hết rồi .
Chỉ còn hắn người cô thương đang nằm đó an tường như đang say ngủ . Cô nhoài người ôm lấy hắn đôi bàn tay run rẩy đưa lên vuốt ve khuôn mặt của hắn . Cô nhớ hắn đã từng nói với cô là sau này nếu không ai yêu thì hắn sẽ chăm sóc bảo vệ cô lúc đó cô nghĩ mình còn quá bé và cũng chẳng để ý đến lời chêu đùa của hắn .
Vậy mà giờ đây vì cô hắn nằm đó trái tim đã ngừng đập từng giọt nước mắt rơi xuống thấm ướt ngực chiếc áo bệnh nhân của hắn .
Hình ảnh cứ lặng yên như thế !
Cô mỉm cười ngước lên nhìn hắn dù cho nước mắt rơi làm mắt cô không thấy dõ hình ảnh hắn nữa .
Nhưng trong tim cô hắn đã ở đó đã in sâu vào đó mất rồi .
Cô không còn biết bên ngoài ra sao nữa chỉ biết có tiếng bước chân dồn dập chạy lại cúi sát bên cô từng tiếng khóc nấc lên của mẹ và em gái hắn .
Bố của hắn giờ đây cũng khụy xuống trên nền nhà đôi mắt vô thần nhìn thằng con trai đang nằm đó mà không biết làm gì cả chỉ hận mình không thể thay thế vào đó mà thôi .
Cả căn phòng tràn ngập bi thương chẳng ai chú ý từng giọt nước mắt của người thân người yêu hắn rơi xuống lại biến mất một cách thần kì .
Nam thì đang ngồi trước mầm cây nhìn xem sự phát triển của nó ra sao !
Từ trong không gian thỉnh thoảng lại có từng giọt nước rơi xuống tưới tắm lên từng phiến lá đang xanh mượt kia mỗi giọt rơi xuống là cây non lại lớn thêm một phần .
Có lẽ những giọt nước mắt bi thương đó cũng là những giọt nước mắt tân sinh .
Đang cố gắng tẩm bổ cho mầm cây kia mỗi khi mầm cây lớn thêm thì v·ết t·hương nơi đại não của hắn cũng nhỏ dần .
Nam giờ trong không gian đang phải đứng ngước nhìn cái cây non giờ đây đã phát triển cao tận mấy mét rồi cành lá xum xuê bốc lên nhiệt khí ngày càng nhiều .
Sau mấy tiếng trời cả căn phòng giờ đây không còn những tiếng khóc nữa .
Chắc nước mắt đã cạn mất rồi các bác sĩ cũng không phiền gia đình nữa đây là phòng vip nên họ rất chiếu cố tâm trạng của tang gia lúc này không hối thúc .
Càng ngày người đến trong phòng càng đông từ bạn bè rồi họ hàng và cả ban giám hiệu nhà trường nữa .
Mẹ hắn đã ngất đi ngất lại nhiều lần em gái hắn cũng vậy giờ mẹ và em gái hắn đang phải truyền nước ở phòng bệnh khác chỉ còn bố hắn cố gắng giữ tỉnh táo ở lại nắm tay cám ơn từng lời chia buồn của mọi người .
Dần dần mọi người đi hết ngoài hành lang có họ hàng bên nội bên ngoại thằng Trung và mẹ của Huyền vẫn còn ngồi đó .
-------------------
Màn đêm dần buông xuống cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt hắn . Bình thường có lẽ chẳng ai dám làm vậy với một xác c·hết cả nhưng không hiểu sao cô không sợ cô chỉ muốn ôm thật chặt hắn để hắn mãi mãi ở bên cô thôi .
Bỗng bàn tay của hắn cử động cô như không tin vào mắt mình nữa .
Cố gắng định thần lại cầm vào tay hắn thì thấy ngón tay hắn lại động đậy .
Cô hét lớn ra ngoài dùng hết chút sức lực còn lại để gào lên từ trưa tới giờ cô không ăn uống gì cả đôi môi khô khốc .
Nước mắt lại rơi nhưng lần này là nước mắt của hạnh phúc .
Ngón tay hắn cử động dõ dàng hơn bố hắn và bác sĩ đã chạy vào phòng .
Các ống nối nhanh chóng được nối lại từng tiếng tít nhẹ nhàng và trên màn hình là từng đường gấp khúc nhấp nhô không còn là một đường thẳng nữa .
Kì tích đã đến với thế giới này chẳng ai có thể lí giải được tại sao ngoài hắn cả .
Hắn mở mắt nhìn từng khuôn mặt quen thuộc .
Có bố mẹ hắn em gái hắn thằng Trung và ông anh họ Sơn một người phụ nữ lạ mặt và Huyền .
Cô đang nắm chặt tay hắn nước mắt rơi như mưa mặc dù rất yếu nhưng hắn cố gắng đưa tay lên .
Mạc dù tay đang cắm chi chít ống tiêm với dây dẫn nhưng hắn vẫn cố đưa lên lau đi hai hàng nước mắt trên mặt cô rồi ôn nhu nói .
Nhìn em kìa !
Khóc lem hết cả mặt như mèo con rồi !
Anh không sao !
Không biết dũng khí từ đâu đến nữa cô ôm chầm lấy hắn và khóc lớn hơn nữa .
Mọi người thấy thế thì lần lượt đi ra ngoài bác sĩ đã bảo không sao rồi mọi người cũng nhẹ nhàng thở ra được rồi .
0