Chương 27 :Án oan !
Nam ơi !
Dậy đi con !
Hôm nay cả nhà mình đi gặp bố của Huyền mày có dậy để chuẩn bị đi không hả ?
Nam mắt nhắm mắt mở bò ra khỏi giường chẳng là hôm trước mẹ Huyền có xin nghỉ hai ngày để vào trại thăm chồng mẹ Nam nghe thấy thế thì bắt bố Nam đưa đi thuận tiện sẽ cho cả nhà mình và cả nhà Huyền đi chuyến Bãi Bông luôn .
Chẳng có gì mà chuẩn bị nữa đồ đưa vào trại thì đã mua từ hôm trước rồi quần áo cũng đã trong vali . Vướng cái tính các bà cẩn thận cứ phải bắt dậy sớm để kiểm đi kiểm lại đồ .
Giờ hai bà thân nhau lắm đi đâu cũng có chị có em . Từ hôm qua bố đã đi mượn con 7 chỗ của bạn rồi vứt con 4 chỗ cho bạn đi tạm để nay có xe chở đủ cả hai gia đình.
7 giờ sáng đã thấy cô Hà và hai chị em Huyền đạp xe đạp sang cô Hà biết hôm nay đi thăm chồng nên chắc cả đêm khó ngủ mắt thì thâm quầng . Đến cửa đã bị mẹ hắn chêu cho đỏ hết cả mặt bà nghĩ mấy đứa con nít không biết gì còn ông chồng mình thì lại càng kiệm lời bởi những chuyện như này .
Mọi người xếp đồ lên xe sau đó xếp chỗ Nam và Huyền bị xếp xuống ngồi ghế sau cùng cái Nhung được bố cưng chiều nên cho ngồi nghế phụ còn mẹ va cô hà cùng với thằng Đạt em Huyền ngồi ở hàng ghế giữa .
Hành trình đi vào tận Thanh Nghệ gần 300 km chắc phải đến chiều mới vào đến nơi xe toàn trẻ em với phụ nữ nên bố đi không nhanh lắm .
Huyền ngồi cạnh hắn nhưng cứ nhìn ra ngoài cửa sổ đôi mắt pha chút buồn . Hắn biết bố bị như thế thì sao có thể vui cho được nhưng cũng không biết an ủi kiểu gì không lẽ lại nói bố em bị ngồi tù oan em đừng buồn à .
Gãi gãi đầu rồi hắn mới sực nhớ ra đã bị oan thì minh oan là xong việc sao mà phải ở đó chịu đựng nhỉ .
Đã có chủ ý như thê !
Hắn bèn tỏ ra vô ý hỏi cô Hà !
Cháu nghe nói là chú bị oan cô có thể kể cho bố và mẹ cháu biết mọi việc được không ạ ? Biết đâu bố cháu lại giúp được chú ạ .
Cô Hà đang ngồi nói chuyện với mẹ thì ngẩn người ra trong lòng thầm nghĩ gia đình hắn đã giúp quá nhiều rồi giờ mà bị cuốn vào chuyện này nữa có khi còn nguy hiểm nữa .
Nam thấy cô chần chừ thì cũng đoán ra phần nào lo lắng của cô nhưng hắn là ai cơ chứ . Mấy chục năm lăn lộn ngoài xã hội tương lai người lừa ta lọc còn kinh khủng hơn thời này nhiều chỉ ở huyện thì cũng không ép được nhà hắn cái gì cả . Nếu muốn động đến nhà hắn thì phải xem có ăn được mấy ông tướng tá đồng ngũ với bố hay là ông bác đang làm trên thành phố không thì hẵng nhao vào không bị bẻ răng lúc nào không hay .
Bố nghe con trai nói vậy thì cũng muốn giúp mấy cái chuyện trong quan trường như này ông cũng chẳng lạ lẫm . Nhất là dạo gần đây mở công ty xây dựng thỉnh thoảng đi uống với mấy ông lãnh đạo từ huyện đến thành phố nên càng dành hơn .
Em cứ nói ra xem liệu nhà anh có giúp được không ?
Thấy bố đã nói như vậy thì cả nhà Huyền đều vui mừng hơn dù có giúp được hay không thì cũng thấy được tấm lòng của nhà hắn .
Cô Hà bắt đầu kể về quá khứ của chồng rồi cây gậy chống lưng là thầy ngày xưa dìu rắt chồng sau khi các phe cánh chiệt hạ nhau thì chồng cô bị liên lụy vào đó . Nghe nói người bị dụng có cả một bộ trưởng đên đây Nam cũng bắt đầu thấy khó khăn rồi liên lụy cao như thế muốn tháo gỡ đâu phải chuyện dễ dàng gì .
Tuy hắn biết nhà hắn có cơ cánh nhưng nếu động trạm linh tinh trên quyết làm thì có khi lằng nhằng nhà hắn cho cái mác phản quốc như chơi tịnh thu tài sản cho đi đập đá thì nhục.
Sau khi cô Hà kể xong vấn đề chồng cô bị đi vào là do có người tố giác ông ăn tiền cải tạo nhà máy phân bón Đông Bắc số tiền lên đến hơn 3 tỷ do không thu hồi được số tiền trên nên tịch thu hết nhà cửa và mọi thứ của gia đình .
Cả hai bố con đều đang yên lặng để suy tính tất nhiên bố còn lại xe nên chỉ thoáng nghĩ một chút rồi nói đang bận lái xe chiều sẽ trao đổi chực tiếp với chồng cô Hà sau . Còn Nam hắn đang nghĩ và đặt mình vào địa vị muốn gán tội cho ai thì sẽ phải làm như thế nào cái mấu chốt nhất là các hóa đơn chứng từ về mua bán máy móc do giám đốc nhà máy trình lên không biết ông có đọc hay không hay b·ị đ·ánh tráo thế nào mà đều có chữ ký của ông cả .
Mẹ và cô Hà lại bắt đầu những câu chuyện của nhau đi đường dài nên cả cái Nhung và thằng Đạt đều đã ngủ . Chỉ có Huyền vẫn chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ thỉnh thoảng liếc nhìn hắn một cái Nam thì vẫn đang chìm đắm trong mấy câu hỏi do chính hắn đặt ra .
Cần tìm hiểu ở đâu trước muốn tìm hiểu thì cần gì ?
Giờ đồ công nghệ trong nước chưa cao lắm nếu mà có mấy loại máy nghe lén hay quay trộm tiên tiến thì có vẻ sẽ dễ cho việc điều tra hơn nhât là sẽ mất khá nhiều tiền .
Vấn đề tiền thì hắn không lo hắn còn định tự mình sang Mỹ một chuyến để mua mấy món cần thiết cho việc điều tra .
Xin cấp Visa và hộ chiếu thì có thể nhờ chỗ ông bác họ ngày trước nhờ ông bác cho vay tiền để làm ăn . Khi nhà hắn phất lên thì quan hệ lại càng thân hơn nữa trước đã thân rồi giờ thì mặc dù là họ hàng nhưng còn thân hơn ruột thịt chị cả nhà bác đang du học Mỹ một phần chị lấy được học bổng còn một phần do gia đình hắn chu cấp .
Đang mải mê trong dòng suy nghĩ thì bờ vai trầm xuống Huyền ngả đầu vào vai hắn giọng thủ thỉ .
Anh đừng suy nghĩ quá !
Nghe mẹ nói thì chuyện này rất khó khăn còn có thể liên lụy đến nhà anh nữa em không muốn gia đình anh có việc gì cả .
Hắn cười và vuốt tóc cô .
Em ngốc thê ! Bố em khác gì bố anh không giúp làm sao ông gả con gái cho anh chứ .
Huyền ngước lên nhìn hắn rồi nói : " Ai thèm lấy anh " rồi lại cúi đầu vào cổ hắn còn tinh nghịch cắn cắn một chút làm hắn khá ngứa ngáy may là đang ở trên xe còn có người lớn không thì hắn phải cho cô không thở được mới thôi .
Ngẫm nghĩ một chút rồi hắn lại nói : " Khả năng anh sẽ đi Mẽo một tháng " .
Anh c·ần s·ang đó lo liệu một số việc với lại tiện thể thăm chị nhà bác Long nữa bác trên thành phố dịp anh nằm viện em cũng đã gặp rồi đó .
Huyền biết hắn không phải loại người bốc đồng nếu đã muốn làm gì đều suy đi tính lại cả trăm lần mới thực hiện nhất là các việc quan trọng . Chỉ có lúc ở bên cô mới thấy mặt khác của hắn mà thôi .
11 giờ trưa đã gần đến trại giam bố bèn dừng xe ở một khách sạn ở thành phố Thanh Nghệ để cả nhà dùng cơm xong nghỉ ngơi rồi mới vào trại thăm bố Huyền .
0