0
Chương 41 : Phép màu !
Trên chiếc giường có hai thân ảnh đang nằm đó một người đã không còn hơi thở nữa còn một người tuy vẫn còn thở nhưng trái tim như đ·ã c·hết .
Hắn ôm cô vào lòng một thân xác lạnh lẽo nhưng sao có thể so sánh được với lòng hắn nó còn lạnh hơn bất cứ thứ gì . Chẳng có từ nào có thể diễn tả nỗi thống khổ của hắn giờ phút này cả chỉ biết rằng hắn như đ·ã c·hết thêm một lần nữa mà thôi .
Cửa phòng nhẹ nhàng được mở ra bố mẹ hắn và mẹ của Huyền bước vào .
Tiếng khóc nấc quanh quẩn đâu đây !
Nỗi thống khổ của người mẹ nào có kém nỗi đau trong lòng hắn đâu nhưng giờ phút này còn sót lại chút lí trí giúp cô không đến nỗi ngã quỵ cô cũng không muốn làm phiền hai đứa nhỏ .
Nhìn chếc gối và khuôn mặt của Nam thì bà cũng hiểu giờ phút này hắn tuyệt vọng ra sao ?
Mấy ai tuyệt vọng và bi thống đến mức chảy ra hai hàng huyết lệ như hắn Nam nằm đó nhẹ nhàng ôm Huyền vào lòng giờ này hắn đang cố gắng yên tĩnh .
Trong thâm tâm thì điên cuồng kêu gọi không gian nơi hắn đang kết nối nhưng mọi thứ phảng phất như đá chìm đáy biển vậy .
Mãi chẳng thấy hồi âm hắn tuyệt vọng thực sự .
Nỗi tuyệt vọng của hắn đang len lỏi khắp toàn thân như muốn giết chết chính mình vậy . Sinh cơ của hắn từ từ mất đi giờ phút này có lẽ chết là giải thoát đối với hắn khỏi những thống khổ mà hắn đang phải chịu .
Khối Rubic từ từ phát sáng và xoay tròn sự kết nối của hắn và nó càng ngày càng dày đặc .
Nhưng chẳng hiểu sao giờ phút này hắn lại không cảm nhận được điều đó lúc nãy hắn cố gắng kêu gọi thì không được . Chút hi vọng nhỏ nhoi mà hắn còn cố gắng đã không thể trả lời hắn chính vì vậy tim hắn đang dần chết sinh cơ từng bước hao hụt .
Chẳng ai để ý rằng giờ này khuôn mặt như thiên thần của Huyền cũng đang rơi lệ cả không là nước mắt nó là máu từ từ hòa quyện vào với dòng máu nơi hắn . Khối Rubic như được tiếp thêm sức mạnh càng ngày càng bộc phát mãnh liệt . Do nhận được huyết lệ của Huyền chăng hay vì lí do nào khác trước đây khi Nam gần như tử vong thì mầm cây lấy đi nước mắt của người thân và của Huyền để khôi phục sinh cơ cho hắn .
Mà nay hắn lại một lần nữa đang dần dần mất đi sức sống thì Huyền lại rơi huyết lệ mặc dù hiện tại cô không còn hơi thở nhưng vì hắn huyết lệ cô vẫn tuôn .
Mọi thứ như được nâng cấp vậy năng lượng như thác lũ đổ vào không gian giúp cái cây nhanh chóng lớn lên . Càng ngày càng cao nó như bao trùm cả mảnh không gian này vậy bao trùm đến đâu thì dưới chân dần dần biến thành đất đến đấy . Không còn là một vật chất mông lung màu trắng nữa sinh mệnh chi thụ sao ?
Khi Nam chính thức cắt mất sinh cơ của mình thì phép màu đã xảy ra, màn năng lượng bao bọc lấy hắn muốn kéo hắn vào trong không gian nhưng bất thành giờ đây cả hắn và cô như hòa làm một thể vậy chẳng thể nào tách rời được khi dòng máu của cả hai đã hòa lại với nhau .
Chẳng thể làm khác cả không gian như bừng sáng lên tuôn ra năng lượng càng mãnh liệt bao bọc cả Huyền vào bên trong . Trước những ánh mắt không thể tin của bố mẹ hắn và cô Hà hai người đồng thời biến mất trước mắt họ vậy .
Nhìn chiếc giường trống rỗng mà ba người chẳng thể tin vào mắt mình nữa chuyện xảy ra trước mắt thực sự lật đổ tam quan của mấy người .
Tại sao lại vậy ?
Hai đứa nhỏ đi đâu ?
Trăm mối cảm xúc bủa vây lấy họ nhưng là chủ gia đình là cây cột chống trong nhà . Ông Hưng rất nhanh lấy lại tinh thần ông biết việc này không thể để lộ ra ngoài được có thể nó sẽ nhấc lên một cơn động đất trong giới nghiên cứu mất .
Có lẽ tôi đoán ra một chút gì đó !
Bà có nhớ sau lần ở lại lớp không ? Nó thay đổi như là người khác vậy mọi thứ nhiều lúc tôi tưởng như mình đang mơ . Hai người nhớ không được để lộ chuyện này ra ngoài chỉ ba người chúng ta biết là được đừng chỉ vì không giữ được miệng mà làm liên lụy chúng nó .
Chị thông gia !
Như chị đã nhìn thấy đó có lẽ sẽ có chuyển cơ !
Tiếng ông Hưng trầm thấp nói với cô Hà .
Nhắc đến Nam và Huyền giờ đây hai người đang nằm trên nền ngay sát thân cây cành lá rủ xuống như muốn bao bọc lấy hai người vậy . Hai thân xác nằm dưới cái khung cảnh tĩnh mịch đến đáng sợ này mặc dù xung quanh đã mọc lên từng dãy từng dãy cây cối đang vươn mình đâm hoa kết trái .
Nó như một vòng đời ngắn ngủi vậy cứ liên tục từ gần đến xa . Sinh sôi nảy nở ra hoa kết trái rồi thân xác lại khô héo ngã quỵ về với cát bụi . Như cái vong lặp vô tận vậy nó khác gì con người đâu một vong lặp sinh lão bệnh tử không có đời sau nghĩa là mất đi truyền thừa không còn ý nghĩa gì cả .
Con người cũng thế tại sao phải hương hỏa truyền thừa . Tại sao phải lưu giữ lịch sử nhớ về nguồn cội có những bộ phận cực đoan chỉ sống cho riêng mình .
Họ sao không nghĩ thế nào mà mình được sinh ra sao ?
Khinh bỉ những thành phần như vậy !
Bỗng nhiên toàn không gian rung động dữ rội mắt thường có thể thấy cái cây to đang từ từ biến hóa . Càng ngày nó càng hư nhược dần như ảo ảnh trong sương vậy nó hóa thành một đoàn năng lượng thẩm thấu vào trong cơ thể hai người .
Không có khái niệm thời gian nào ở đây cả chẳng biết hai người đã nằm đây trong bao lâu .
Mí mắt Nam giật giật hắn tỉnh lại ngơ ngác nhìn cô gái đang ôm trong lòng .
Bỗng nhiên cơ thể cô cựa quậy có vẻ như tư thế nằm như vậy quá lâu làm cho cơ thể bị mỏi thì phải . Ý thức dần trở về đại não cô nhớ là mình đang ngồi xem lại chút sổ sách thì một người đàn ông bước vào cửa hàng nhìn dáng vẻ thì chỉ khoảng ngoài hai mươi tuổi một chút .
Hắn đến gần cô yêu cầu cô theo hắn vui vẻ . Huyền liều mình chống cự nhưng sức trai trẻ khiến cô không thể chạy thoát được . Chỉ biết hô to kêu cứu có lẽ thần kinh của tên đó có vấn đề nên khi thấy cô hô lên hắn không chút do dự rút dao ra đâm thẳng vào trái tim cô .
Huyền ngã xuống sau đó cô thấy cơ thể mình đang nằm dưới sàn nhà . Máu chảy liên tục từ vết thương nhuộm đỏ cả chiếc áo sơ mi trắng đang mặc đồng thời còn không ngừng chảy ra sàn nhà .
Cô biết mình đã phải rời xa thế giới này xa người thân và xa hắn . Khi linh hồn cô bay càng ngày càng cao thì bỗng dưng có một thứ sức mạnh nào đó như đang hút cô lại không cho cô tiếp tục bay lên nữa .
Trạng thái đó kéo dài một lúc thì một nhánh cây xuyên qua cả không gian và thời gian bao bọc lấy cô cuốn đi . Khi bị cuốn đi thì cô mất hoàn toàn ý thức giờ đây tỉnh lại thì thấy mình đang được người yêu ôm trong một không gian xa lạ .
Cả hai mở mắt và nhìn thấy nhau nước mắt đều như mưa vậy rơi liên hồi . Họ ôm nhau càng chặt hơn như thể chỉ cần chút sơ sẩy là lại lạc mất nhau vậy .
Giờ này thì hắn cũng chẳng giấu gì cô nữa cả hắn kể rất nhiều chuyện từ chuyện kiếp trước hay cũng có thể nó ở một thời không nào đó mà chính hắn cũng chẳng dõ nữa .
Huyền cũng nói cho hắn nghe quá trình cô đã trải qua sau khi chết tạm thời bí mật chỉ là bí mật khi một mình biết giờ hắn và cô chia sẻ hết cho nhau những bí mật đó thì tình cảm lại thăng hoa lên một tầm cao mới .
Ông trời vẫn không quá tuyệt tình với họ chỉ là bây giờ cái cây hôm nào đã không còn nữa .