*Ầm* *Ầm* *Đùng* *Ào Ào*
2 giờ 35 sáng, tôi đang chạy như điên ở trên cầu Vĩnh Tuy. Bạn hiện có thể đang tự hỏi rằng thằng ngu nào lại chạy bộ vào cái giờ này, nhất là khi trời đang mưa tầm tã như trút nước, sấm sét đánh đùng đoàng ở ngay trên đầu.
Nhưng tôi có lý do để làm chuyện đó, tôi...vừa GIẾT NGƯỜI. Kẻ mà tôi g·iết tên là Lý Đức, hắn chính là chủ của 1 đường dây đa cấp khiến cho rất nhiều gia đình phải tan cửa nát nhà, trong đó gia đình tôi là 1 trong số các n·ạn n·hân đã bị hắn lừa gạt.
Tôi vừa chạy vừa khóc, trong đầu chất chứa đầy những hình ảnh trong quá khứ. Gia đình của tôi vốn chỉ là một gia đình bình thường giống như bao người khác, cha tôi làm việc ở một công ty kinh doanh đồ điện gia dụng, còn mẹ tôi thì mở một cửa hàng tạp hóa bán hàng trong ngõ, cuộc sống của chúng tôi vào thời điểm đó có thể nói là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời tôi. Đáng tiếc rằng niềm hạnh phúc đó không kéo dài.
Vào năm 2019, cha tôi dính bẫy đa cấp, ông ấy vì nghe lời xúi dục của đồng nghiệp mà vay tiền khắp nơi, đến khi phát hiện ra mình bị lừa thì mọi chuyện đã quá muộn. Gia đình tôi từ một nhà khá giả hiện đã ngập trong nợ nần, mẹ tôi vì thay bố tôi trả nợ mà đã bán cửa hàng, bán nhà. Nhưng đáng tiếc rằng số nợ của gia đình tôi lúc đó đã quá lớn.
Trước sự bức cách của những chủ nợ, vào một buổi sáng năm 2020, một người chạy bộ buổi sáng ở Hồ Tây đã phát hiện ra xác của bố tôi trôi dạt ở trên hồ. Tôi vẫn còn nhớ rất rõ khuôn mặt ông khi được mọi người vớt lên, khuôn mặt của ông lúc đó không có tuyệt vọng, cũng không có hối hận, đó là khuôn mặt của một người đã trút đi hết mọi gánh nặng.
Tôi có thể hiểu được suy nghĩ của ông ấy lúc nhảy xuống hồ, ông ấy không muốn gia đình tôi phải chịu khoản nợ này, ông ấy tự cho là đúng nghĩ rằng chỉ cần ông ấy c·hết thì gia đình tôi sẽ không còn nợ nữa. Ông ấy không hiểu rằng đối với tôi và mẹ tôi thì sự tồn tại của ông ấy còn quý giá hơn cái khoản nợ này gấp trăm, gấp ngàn lần. Nếu thiếu đi sự tồn tại của ông thì gia đình này còn gọi là gia đình hay sao?
Đúng như tôi lo lắng, Mẹ tôi sau khi nghe tin của bố thì ngay lập tức ngã bệnh, tôi đã luôn ở bên cạnh bà ấy cho đến đầu năm 2021. Vào tháng 2 cùng năm, tôi chôn bà ấy cùng một chỗ với bố tôi.
Một gia đình hạnh phúc cứ như vậy mà tan nát, vào lúc đó trong lòng tôi đã mất đi sự ấm áp cuối cùng. Thứ còn sót lại chỉ là sát khí lạnh lẽo căng tràn trong lồng ngực. Sau khi chôn cất cho mẹ mình, tôi lao vào truy tìm kẻ đã khiến tôi nhà tan cửa nát.
Tôi bắt đầu tìm gặp cảnh sát có liên quan trong vụ án năm đó để hỏi tin tức về bọn chúng, tên tổ chức, các thành viên đã b·ị b·ắt hoặc đã trốn ra nước ngoài.
Đến cuối cùng thì vào đầu tháng 12 năm 2024, tôi đã tìm được nhà của tên Lý Đức này. Hắn chính là kẻ chủ mưu đứng sau mọi chuyện, gia đình tôi, cha mẹ tôi đều vì hắn mà c·hết oan uổng.
Tôi lúc này có thể báo lên cảnh sát, có thể kiện tên Lý Đức này ra tòa, nếu may mắn thì tôi thậm chí có thể sẽ kiếm lại toàn bộ tiền mà hắn đã lấy. Nhưng tôi đã quyết định không làm như thế.
- Lúc này làm những chuyện đó thì có ý nghĩa quái gì nữa chứ. Hơn nữa thứ mình muốn từ hắn không phải là tiền!
Tôi thầm nghĩ.
Hiện tại thì thứ mà tôi muốn lấy nhất từ hắn chính là cái mạng bẩn thỉu của hắn. Báo cảnh sát? Nhìn hắn đứng trên vành móng ngựa? Sau đó còn phải đợi 1 khoảng thời gian dài sau thì hắn mới lê cái đít ục ịch của hắn lên giá hành hình. Không! Như thế là quá lâu! Tôi không thể cho hắn hít chút không khí của sự sống thêm 1 giây nào nữa. Vì thế tôi đã thay cảnh sát, thay cho những người mà hắn hại c·hết, thay cho gia đình tôi giải quyết tên này.
Tôi mang theo một con dao lớn đến bấm chuông cửa nhà hắn, đợi đến khi hắn mở cửa thì ngay lập tức xông vào đâm liên tiếp hơn 10 nhát dao. Đến khi hắn nằm bất động trong vũng máu thì tôi mới dừng lại, nhổ cho hắn bãi nước bọt, tôi quay đầu lên xe máy rời đi.
*****
Ý tưởng ban đầu của tôi sau khi g·iết tên Lý Đức kia chính là lái xe lên cầu Vĩnh Tuy để nhảy, cha tôi cũng thật là ngốc, nhảy hồ Tây làm cái gì, người ta nói rằng trong những c·ái c·hết thì c·hết đ·uối là 1 trong những c·ái c·hết đau đớn nhất a. Đã nhảy thì phải nhảy ở chỗ nào đó khiến mình dẹo ngay tức khắc, như thế mới có thể tránh khỏi đau đớn.
Phải, tôi hiện tại đang tìm nơi t·ự s·át, hiện tại nguyện vọng trả thù cuối cùng của tôi cũng đã hoàn thành, tôi cũng chẳng còn có chút hứng thú gì với việc sống tiếp nữa. Thay vì đợi cảnh sát đến bắt vì tội g·iết người thì tốt nhất là tôi nên tìm chỗ nào đó tự giải quyết luôn cho nó nhanh.
Cơ mà có vẻ hôm nay tôi ra ngoài không xem lịch, con xe h0nda của mẹ tôi đi được nửa đường thì c·hết máy, làm tôi phải đi bộ đến tận 2 giờ kém tôi mới đến được chân cầu. Chưa vui mừng được bao lâu thì mấy bố cảnh sát xuất hiện từ đằng xa hô to 'Đứng lại' khiến tôi sợ hãi chạy nhanh lên cầu. Đó cũng là lúc mưa to rơi xuống, sấm sét ầm ầm vang lên, tôi vừa chạy nhanh vừa hô to xui xẻo, đồng thời tôi cũng thầm bội phục tốc độ bắt người của cảnh sát h·ình s·ự của Việt Nam mình. Đáng tiếc, nếu đám cảnh sát này bắt tên Lý Đức kia sớm hơn 4-5 năm thì t·hảm k·ịch gia đình tôi đã không xảy ra a.
Bằng một phép màu nào đó, tôi đã chạy được đến giữa cầu, tiếng bước chân và tiếng hô hoán của mấy anh cảnh sát cũng càng ngày càng gần hơn. Tôi thở hồng hộc 1 lúc lấy lại hơi rồi cười cười hét lớn 1 câu ngoan thoại mà tôi đã từng đọc trong 1 cuốn tiểu thuyết nào đó mấy năm trước:
- Xin lỗi các chú nhá, anh đi trước 1 bước đây. Nếu muốn bắt anh thì các chú đợi thêm 18 năm nữa đi!
Nói xong tôi chạy nước rút về phía lan can, bật mình nhảy xuống cầu. Sau khi điều chỉnh tốt góc độ sao cho đầu mình cắm xuống dưới, mông chổng lên trời, tôi thầm gật đầu thỏa mãn, sau đó nhắm mắt lại chờ đợi giây phút mà mọi thứ kết thúc.
*Bùm*
Chợt một t·iếng n·ổ lớn vang lên trên chín tầng trời, một cột sét to bằng cái bàn đánh thẳng vào người tôi, biến tôi thành một cái xác cháy đen trước khi cơ thể tôi chạm xuống mặt đất.
*****
Một lúc sau, bên cạnh cái xác cháy đen của cậu chợt xuất hiện 2 thân ảnh. Hai tên mới xuất hiện này mặc cùng một kiểu quần áo, một tên măc đồ trắng, một tên đồ đen. Mặt của chúng giống hệt như mặt quỷ trông vô cùng đáng sợ, trên trán còn mọc 1 cái sừng ngắn. Khuôn mặt của cả 2 tên giống nhau như đúc, có vẻ như là anh em sinh đôi, điểm khác biệt duy nhất giữa 2 tên này chính là màu quần áo và vị trí của chiếc sừng. Tên mặc áo trắng có sừng mọc ở bên trái cái trán, tên đen thì ngược lại mọc ở bên phải.
Chúng đến gần nhìn t·hi t·hể đang cháy đen của cậu ta 1 lúc rồi tên áo trắng mở miệng nói:
- Hắn c·hết rồi, bắt đầu làm việc thôi.
Tên áo đen gật đầu, tay phải hắn chợt đâm vào trong người của cậu rồi lôi ra 1 sợi xích.
*Leng keng* *Leng keng*
Tên áo đen dùng sức kéo, lôi ra được 1 đoạn xích dài khoảng 1 mét thì không kéo được nữa. Hắn quay đầu nói với đồng bạn:
- Hồn của tên này dính chặt vào trong xác rồi, xem ra tên này có dục vọng cầu sinh rất mãnh liệt.
- Hả? Không phải tên này c·hết vì t·ự s·át sao?
- Ai mà biết được, có lẽ hắn hối hận sau khi nhảy cũng chưa biết chừng. Thôi mặc kệ vụ đó đi, ngươi đến giúp ta chút.
Tên mặc áo trắng gật gật đầu chạy đến cùng tên mặc áo đen, cả hai cùng nhau kéo mạnh.
*Roẹt*
- AAAAA!